Cô càng ra sức giãy giụa, hắn càng siết chặt cánh tay cứ thế mà bế cô thẳng đến trước giường ném xuống.

Hắn giữ lấy một tay của cô cố định ở đỉnh đầu, tay còn lại chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của mình.

Ánh mắt hắn tràn ngập sự ma mị, môi khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, đáng tiếc cô không có tâm trí đâu mà thưởng thức.

- Cô nghĩ tôi sẽ dừng lại sao? Hình như cô đã quên hôm nay là 'đêm - tân - hôn ' của chúng ta thì phải!?

Vừa nói hắn vừa với tay cởi phăng chiếc áo ngủ trên người cô, để lộ một phần nội y trắng viền ren ở bên trong.

Cô ngượng ngùng kháng cự vội lấy tay che đi cảnh xuân trước mắt.

- Đừng...đừng mà...xin anh làm ơn thả tôi ra... tôi không muốn...

Dù chỉ là vật gán nợ cũng đâu cần phải đối xử với cô như thế này.

Hắn cầm lấy cánh tay khảnh mảnh của cô từ từ vươn đầu lưỡi của mình từng chút từng chút một hôn lên.

Cô mở to đôi mắt nhìn hắn rồi bỗng thét lên một tiếng rõ to, đầy dứt khoát.

- Dừng lại!!!!!!!

Tiếng hét của cô làm hắn chợt giật mình mà ngừng hết mọi động tác, ánh mắt chợt lóe lên một tia sáng bất định.

- Chuyện này phải yêu nhau mới làm được chứ. Không yêu thì làm gì còn cảm giác nữa.

Cô tiếp tục công cuộc đồng hoá Lãnh Thiên Duệ.

Lúc trước khi ba mẹ còn chưa qua đời nhìn họ lúc nào cũng hạnh phúc bên nhau.

Cô cũng từng nghĩ sau này lớn lên sẽ lấy một người thật sự yêu mình cả hai cùng sinh con đẻ cái sống hạnh phúc tới già nhưng mà bây giờ xem ra điều đó sẽ không thực hiện được.

Nếu không yêu nhau thì chuyện này đâu có ý nghĩa gì nữa chứ.

- Anh vốn không hề yêu tôi.

Hắn chợt im lặng, thời gian cứ thế từng chút trôi qua nếu không phải còn cảm nhận được người hắn nặng nề đè lên cô, cô còn tưởng hắn đã từ bỏ ý định.

- Anh yêu em.

- Hả!?

- Anh đã luôn yêu em, cho nên mới muốn em trở thành người phụ nữ của anh. Triệu Gia Linh, anh thật sự ... rất yêu em!

Cô giương đôi mắt đầy phức tạp nhìn về phía hắn, cố cất giọng nói yếu ớt.

- có thật là anh yêu em không?

Câu hỏi của cô làm cho hắn bừng tỉnh, khẽ nhìn cô đầy giễu cợt.

- Cô nghĩ là thật sao? Hừ, Con gái ai cũng như vậy, rất dễ dụ tin là trên đời này có người yêu mình, đúng là ngốc nghếch.

Câu nói của hắn làm cô hoàn toàn tuyệt vọng. Tại sao? Tại sao chứ? Đem cô ra làm trò đùa hắn vui lắm sao?

Quá đáng mà, sao lại đối xử với cô như vậy.

Hắn đứng dậy bước ra khỏi phòng, bỏ mặt cô một mình ngồi thất thần tren giường, không biết từ lúc nào khoé mắt cô đã rưng rưng lệ.

' Mẹ người mà mẹ muốn con kết hôn sao lại là người như vậy chứ!'

Cô không cam tâm cô tuyệt đối sẽ không khóc vì hạng người như hắn. Bởi vì... hắn không đáng.

Buổi sáng.... ....

... .....Biệt thự Lãnh gia

- Lão gia...lão gia...

- Có chuyện gì, mới sáng ra đã ồn ào như vậy.

Hắn còn đang bực mình vì chuyện tối hôm qua, vậy mà mới sáng sớm đã có kẻ không biết điều tới nhổ râu mãnh hổ, chọc nhầm vào tổ ong vò vẽ Lãnh Thiên Duệ.

- Triệu tiểu thư... à không phu nhân...phu nhân người...người...

- Rốt cuộc cô có muốn nói hay không?

Nhận thấy sát khí bức người của hắn khiến cho tiểu Lan không khỏi run rẩy, lo sợ. Đúng lúc này quản gia Hà lại xuất hiện, thấy hắn mới sáng sớm đã làm mặt lạnh liền biết tâm trạng hắn không tốt.

- Lão gia, tiểu thư Gia Linh đang ở phòng bếp, hay là người tự mình đến đó một chuyến thì hơn.