"Nhìn không ra cậu còn có sở thích chơi em gái học sinh.

" Mộ Tư Diễn liếc mắt nhìn anh, ánh mắt chậm rãi nhìn vào khuôn mặt của Sa Chức Tinh.

Sa Chức Tinh mười chín tuổi, trời sinh có khuôn mặt trẻ con dù không quá xinh đẹp nhưng lại làm người ta không nhịn được nhìn thêm lần thứ hai, khí chất cũng rất tươi trẻ nhìn còn nhỏ hơn tuổi thật vài tuổi, hoàn toàn là dáng vẻ của một học sinh cấp ba.

Vốn sắc mặt của Lạc Hi Thần rất khó coi nhưng khi nghe thấy lời kia thì hoàn toàn tái xanh.

Người sau còn cay độc hơn người trước, đúng là bạn bè thân thiết!"Cút!" Lớn tiếng ném một câu ra, Lạc Hi Thần ôm Sa Chức Tinh nhanh chân bước ra ngoài.

"Đêm nay cậu là nhân vật chính, sao có thể đi như thế được?" Sau lưng truyền đến tiếng thở dài của Mạc Diệc Sâm.

Lạc Hi Thần không để ý đến tiếp tục đi ra ngoài.

Mạc Diệc Sâm đứng tại chỗ hơi không hiểu hành động này của anh.

Bỏ qua một đám bạn bè mang một người phụ nữ rời đi, đây không phải tác phong của anh.

"Hình như nha đầu kia hơi quen.

" Bình tĩnh nhìn bóng dáng xa dần của Lạc Hi Thần, Mạc Diệc Sâm im lặng suy nghĩ mấy giây, bỗng nhiên sợ hãi kêu lên: "Tiểu thanh mai nhà bên?"Mộ Tư Diễn cũng sững sờ, ánh mắt nhanh chóng nhìn về hướng Lạc Hi Thần rời đi.

Trong đám bạn của Lạc Hi Thần đều biết anh có một thanh mai trúc mã, hai người cùng nhau lớn lên, trước khi xuất ngoại thì gần như đều gặp mặt hằng ngày.

Qua nhiều năm như vậy, có rất nhiều phụ nữ dính vào Lạc Hi Thần nhưng đa số đều chỉ là vui chơi qua đường ngoại trừ vị tiểu thanh mai trong truyền thuyết kia.

Mạc Diệc Sâm và Mộ Tư Diễn đều chưa từng gặp mặt Sa Chức Tinh, lúc đến nhà họ Lạc cũng chỉ nhìn lướt qua vài lần, phần lớn đều nhìn thấy bóng lưng hoặc nửa mặt, hôm nay là lần đầu tiên họ nhìn thấy rõ chính diện.

Mộ Tư Diễn yên lặng nhìn bóng lưng của hai người rời đi, đuôi lông mày hơi nhếch lên.

Bỏ mặc tất cả mọi người cứ như vậy ôm phụ nữ đi, xem ra cái thanh mai này có chút không bình thường.

Lạc Hi Thần ôm Sa Chức Tinh ra ngoài du thuyền, thả thuyền, từng bước chạy đến xe Lamborghini đậu trên bờ.

Party tổ chức trên biển rất yên tĩnh, xung quanh um tùm cây cối che mất bóng xe ở ven biển, mùi nước biển xen lẫn gió mát lành lạnh quất vào mặt mang đến cảm giác tê dại lâng lâng như say.

Sa Chức Tinh nằm trong ngực Lạc Hi Thần, khuôn mặt nhỏ lớn khoảng bàn tay hơi ngước lên ánh mắt yên lặng nhìn mặt anh, thất thần trong giây lát.

Khuôn mặt của Lạc Hi Thần xinh đẹp đến vô thực, cả mặt giống như một tuyệt tác của thưởng đế vẽ ra, xinh đẹp đến người ta không nỡ dời mắt, ánh mắt sâu thẳm giống như đáy biển, rất dễ khiến người ta chìm sâu vào.

Khuôn mặt này cho dù Sa Chức Tinh nhìn đến mấy chục năm cũng cảm thấy thất thần như lúc còn nhỏ.

Nhưng thần trí vừa mới bay xa thì cô đã gọi về ngay lập tức.

Sa Chức Tinh, não của cô bị nước vào sao? Dạng người như Lạc Hi Thần mà cô cũng có thể mê được?Tự giễu mắng bản thân một câu, cô dời ánh mắt về chỗ khác.

Lạc Hi Thần dẫn cô đến cạnh xe, đặt cô vào trong xe sau đó vào vị trí điều khiển, anh lái xe chạy đến nhà hai người.

Sa Chức Tinh rất yên tĩnh, thỉnh thoảng cơn đau từ mắt cá chân nhói lên làm cô đau đến trợn mắt nhe răng, còn lại thì không hề phát ra tiếng động nào.

Nhà của Lạc Hi Thần và Sa Chức Tinh sát bên, một trái một phải đều là biệt thự, lớn nhỏ và đẳng cấp đều khác nhau.

Đến cổng, Lạc Hi Thần xuống xe trước mở cửa xe cho cô, xoay người muốn ôm cô xuống xe nhưng tay vừa duỗi ra đã bị cô gạt qua.

.