Đem con bé đến trường rồi, Đinh Tiểu Vĩ đi làm luôn.

Thừa dịp lúc này không có việc gì, hắn liền hỏi thăm đồng nghiệp xem có chỗ nào giám định đá quý không.

Đinh Tiểu Vĩ đối với chuyện này vẫn để mắt đến, dù sao kiến thức của hắn không quá tốt, sao mà biết được thứ đồ kia rốt cuộc là thật hay giả, nên vẫn muốn tìm người chuyên nghiệp xem mới yên tâm.

Đồng nghiệp cũng nghi ngờ, bèn lên mạng lục soát một hồi, cuối cùng đưa cho hắn địa chỉ một cửa hàng đá quý, giám định miễn phí.

Đinh Tiểu Vĩ nhìn nhìn địa chỉ, không gần, liền nghĩ để lúc khác tiện hơn hẵng đi một chuyến.

Vừa về đến nhà, cư nhiên lại thấy Chu Cẩn Hành ngồi cùng một người đàn ông trung niên xa lạ ở ghế sô pha của mình, trên bàn trà đặt một con notebook tinh xảo, còn bày ra mấy phần văn kiện.

Chu Cẩn Hành cũng có phần ngoài ý muốn nhìn hắn, rồi lại nhìn bảng biểu, "Mới bốn giờ chiều, sớm vậy mà đã tan tầm?"

Đinh Tiểu Vĩ mắng một tiếng, "Đừng nói nữa, mẹ nó hôm nay nghẹn một bụng rồi. A, vị này là ai vậy?"

Chu Cẩn Hành nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Người đẩy mạnh tiêu thụ bảo hiểm."

Người đàn ông trung niên kia rõ ràng ngẩn ra, vội vàng thu thập văn kiện cùng máy tính trên bàn, đứng dậy cười nói: "Tôi không quấy rầy nữa, Chu tiên sinh ngài có thể xem xét, công ty chúng tôi cung cấp phục vụ không dám nói là chất lượng tốt nhất, nhưng trước mắt thì lại rất thích hợp cho suy tính về chi phí của ngài."

Chu Cẩn Hành đứng lên nắm tay hắn, "Cảm ơn, anh để lại số điện thoại, chúng ta liên lạc sau."

Người nọ đi rồi, Đinh Tiểu Vĩ đặt mông ngồi trên sô pha, tức giận nói: "Đẩy mạnh tiêu thụ bảo hiểm, cho vào nhà làm gì, đều là chiêu trò linh tinh cả."

Chu Cẩn Hành hờ hững nói: "Tôi ngồi ngốc ở nhà cũng không thú vị, coi như bồi tôi nói chuyện phiếm...... Nói về anh đi, làm sao vậy, công việc gặp vấn đề?"

Đinh Tiểu Vĩ nuốt ngụm nước bọt, "Sáng nay không có việc gì, tôi còn nghĩ sao hôm nay nhàn thế, kết quả sếp với thư kí sốt ruột cuống cuồng đi theo hỏi, có một vị khách đáng lẽ tôi phải đón tiếp ở sân bay mà giờ vẫn chưa thấy đâu. Tôi mới nói căn bản tôi không nhận được tin, cô ta nói sáng sớm đã gửi tin nhắn cho tôi, tôi nói tôi không nhận được, cô ta bảo không thể nào, sáng sớm đã gửi rồi mà. Tôi mới nói cho tôi xem hộp thư đã gửi, lập tức biểu tình cô ta không được tự nhiên, nói rằng di động của mình tự động xóa. Mẹ nó, người đàn bà này thực sự có ý tứ, rõ ràng quên nói với tôi mà giờ lại đổ lên đầu tôi. Hôm nay lúc đến sân bay, vị khách kia đợi nửa giờ, đưa đến khách sạn, giám đốc ngồi chờ đến đen cả mặt, làm tôi ngày mai phải gặp hắn nói chuyện, mẹ nó, tức chết mất!"

Chu Cẩn Hành đưa cho hắn một ly nước sôi để nguội, khẽ cười nói, "Cái này cũng không phải chuyện gì đáng ngại, cố mà giải quyết cho tốt ha."

Đinh Tiểu Vĩ đạp lên bàn trà một đạp, thở phì phì mà nói, "Giải quyết như thế nào, chuyện này chính là chết không lối thoát. Cái cô gái có chồng ngu ngốc kia cả ngày mắt đi mày lại với giám đốc, ở văn phòng không dễ thấy sự đãi ngộ đặc biệt nhưng giám đốc chắc chắn thiên vị cô ta. Ngày mai mặc kệ tôi nói gì, cũng vẫn là tôi sai. Chuyện này không có gì ghê gớm, nhưng rất uất ức."

Chu Cẩn Hành nói: "Ngày mai nếu sếp hỏi anh, anh phải nói anh không nhận được tin nhắn, nếu hắn không tin, anh bắt thư kí gửi tin nhắn ngay tại chỗ, xem có đúng là tự động xóa tin đã gửi không."

Đinh Tiểu Vĩ nhíu mày nói: "Thật sự làm thế ư?"

Chu Cẩn Hành nhún vai: "Nói thật, đánh chết anh cũng không thừa nhận thì sếp có thể bắt tội anh sao, không có thông báo đúng lúc thì là do cô ta thất trách."

Đinh Tiểu Vĩ vẫn cau mày: "Nếu không phải thật thì cô ta sẽ bị bẽ mặt..... Cách này không tốt lắm a, dù sao người ta là con gái."

Chu Cẩn Hành cười nói: "Anh đến cùng là muốn bảo vệ mình, hay vẫn muốn làm một người phong độ?"

Đinh Tiểu Vĩ "chậc" một tiếng, "Không có biện pháp khác sao, lại nói lần này đắc tội cô ta, về sau tôi còn gặp nhiều khó dễ."

"Anh sợ cô ta gây phiền toái thì lấy số lạ mà gửi tin nhắn cho vợ sếp."

Đinh Tiểu Vĩ nói: "Gửi cái...... Không được, cái này quá cay độc nhỉ?"

Chu Cẩn Hành thảnh thơi dựa vào sô pha, "Thế có là gì, các anh không phải đều không ưa cô ta sao?"

Đinh Tiểu Vĩ chần chờ nói: "Như thế lại gây rắc rối, tôi cũng không muốn người ta mất chén cơm a. Mọi người kiếm sống đều không dễ dàng, nghe nói cô ấy cũng ly hôn, có con rồi."

Chu Cẩn Hành lộ ra ý cười không rõ, "Nói như vậy, anh cùng cô ta cùng cảnh ngộ nên thương cảm sao?"

Không biết vì cái gì mà Đinh Tiểu Vĩ cảm thấy Chu Cẩn Hành nói lời kia làm hắn không thoải mái, cũng không thể nói sai ở đâu nhưng chính là rất không thoải mái, giống như người đang đùa với mấy con cún nhỏ ngoài đường, cũng không biết có phải chính mình đa nghi hay không.

Hắn liếc mắt nhìn Chu Cẩn Hành một cái, đột nhiên cảm thấy người này ngoài cười trong không cười, không biết đang suy nghĩ cái gì. Hắn gõ gõ đầu, vỗ đùi đứng lên, "Quên đi, không nói chuyện này nữa, tôi đi đón con bé."

Chu Cẩn Hành cũng đứng lên, "Tôi đi cùng anh, dù sao cũng đang rảnh."

"Đừng, xe tôi không có chỗ dưới, cậu đi con bé ngồi chỗ nào?"

Chu Cẩn Hành bất đắc dĩ ngồi lại lên sô pha một lần nữa, "Vậy tôi chuẩn bị cơm chiều."

Đinh Tiểu Vĩ lúc này mới cao hứng, đi lên sờ mặt y mà trêu: "Cô vợ trẻ trắng trẻo này." Nói xong tiện tay cầm chìa khóa ra cửa.

Chu Cẩn Hành sờ sờ mặt mình, nhìn bóng dáng cao ngất của hắn, có chút đăm chiêu.

Đón Linh Linh về đến nhà, cơm cũng đã bày xong, Đinh Tiểu Vĩ cảm thấy nếu Chu Cẩn Hành là nữ, cuộc sống này quả thật như tiên.

Có người đẹp mỗi ngày nấu cơm cho mình, tối nằm cùng giường, đây không phải đều là ảo tưởng của cánh đàn ông sao.

Đinh Tiểu Vĩ suy nghĩ vậy liền quay ra nhìn chằm chằm Chu Cẩn Hành.

Chu Cẩn Hành hơi hơi nhíu mày, "Làm sao vậy, anh cười cái gì?"

Đinh Tiểu Vĩ cười ha ha nói: "Cậu nói xem, nếu cậu là con gái thì thật tốt, tôi trực tiếp nhặt cậu về làm vợ luôn, vừa xinh đẹp lại hiền lành."

Chu Cẩn Hành nhấp miệng cười cười không nói gì.

Đinh Tiểu Vĩ người này tính cách cởi mở, trời sinh miệng không thiếu, đặc biệt thích đùa giỡn tiểu bối, gặp phải tiểu bối thực sự hắn lại càng hăng hái. Giống Chu Cẩn Hành lớn lên đẹp trai lại trầm mặc ít lời, quả thật là đối tượng tốt nhất để hắn tìm niềm vui.

Đinh Tiểu Vĩ cười hì hì hai tiếng, "Tôi thấy cậu cũng tầm hai lăm hai sáu đi, không chừng đã kết hôn, trong nhà còn có người đẹp chờ cậu, mỗi ngày ngồi lau nước mắt, cậu thực sự một chút cũng không nhớ ra?"

Chu Cẩn Hành tao nhã đưa đồ ăn vào miệng, ánh mắt chưa nâng lên, lắc đầu.

"Cậu không nghĩ sẽ tới Cục Công An báo án đặc biệt, điều tra xem mình từ chỗ nào bị bỏ lại sao? Cậu xem, quần áo cậu mặc tốt như vậy, khẳng định cuộc sống gia đình không quá tồi, hà tất lại cùng tôi ở chỗ này chen chúc, cậu không tò mò mình là ai, từ đâu tới sao?"

Chu Cẩn Hành hơi khựng lại, buông bát đũa, hai mắt sáng ngời lẳng lặng nhìn hắn, khiến lông tơ Đinh Tiểu Vĩ dựng đứng.

Y thấp giọng nói: "Anh Đinh, nói ra không sợ anh chê cười, kỳ thật tôi sợ hãi."

Trong lòng Đinh Tiểu Vĩ lộp bộp một chút.

Không được, này đôi mắt nhỏ sáng ngời, như thế nào lại vô tội và đáng thương như vậy, rõ ràng so với hắn y còn cao to hơn, lúc này nhìn qua lại đặc biệt yếu ớt.

"Anh cũng thấy, anh nhặt được tôi trong lúc tôi bị người ta đả thương. Tôi không biết trước kia tôi là ai, cũng không biết đã động chạm đến ai rồi, tôi sợ một khi nhớ ra chính mình sẽ phải đối mặt với những cái đó...... Hơn nữa không biết vì lí do gì, nghe đến Cục Công An tôi lại thấy phản cảm, thậm chí có chút sợ hãi. Tôi không nghĩ sẽ đến đó, cũng không muốn nghe đến, anh có thể lý giải vì sao không?"

Trong mắt Chu Cẩn Hành hiện lên nỗi buồn nhàn nhạt khiến Đinh Tiểu Vĩ sửng sốt.

"Cái này...... Có thể, tôi có thể, khả năng cậu trước kia......" Đinh Tiểu Vĩ nhớ lại phán đoán về thân phận của y, phỏng chừng tên xui xẻo này trước kia là vịt con thật, qua lại với mấy anh cảnh sát khá thường xuyên, nên để lại bóng ma tâm lí cũng là điều bình thường. Đổi lại là người khác, nghe tiếng còi cảnh sát đã nhũn ra, cái này gọi là gì nhỉ, tiềm thức.

Đinh Tiểu Vĩ vội vàng vỗ bả vai y an ủi, "Anh Đinh biết cậu hiện tại đang mê man, tuy rằng trong lòng hiếu kì mình là ai, từ đâu tới, nhưng lại sợ đi xác thực, sợ chính mình không tiếp thu được...... Anh Đinh chỉ thuận miệng nói nói chứ cũng không ép cậu. Anh chờ cậu nghĩ thông suốt rồi nói, cậu cứ ở đây với anh, anh Đinh không có nhiều tiền nhưng thêm một miếng cơm không thành vấn đề." Nói xong còn vỗ vỗ bả vai Chu Cẩn Hành thật mạnh, trong nháy mắt hắn cảm thấy mình thật là một con người trượng nghĩa vĩ đại.

Chu Cẩn Hành cảm kích nhìn hắn, "Cảm ơn anh, anh Đinh."

"Đừng, không cần khách khí, đưa Phật cũng phải đưa đến Tây Thiên, tôi đã nhặt cậu về, nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng." Đinh Tiểu Vĩ nghĩ nghĩ đến cái nhẫn lóe sáng, lại nhìn nhìn một bàn đầy món ăn ngon, trước mắt như thế nào cũng thấy thích mỹ nam này.

Trong nhà nhiều thêm một miệng ăn hắn vẫn nuôi được. Một ngày nào đó mỹ nam này khôi phục kí ức, không chừng sẽ tạ ơn hắn thế nào nhỉ?

Bàn tính trong lòng Đinh Tiểu Vĩ đánh cạch cạch, hắn cảm thấy tiền đồ thật tươi sáng.

Chu Cẩn Hành nhìn mặt hắn không giấu được ý cười, cũng lộ ra một ý cười sâu xa, bèn nói: "Anh Đinh, trong nhà có chìa khóa dự phòng không, cho tôi một cái đi, tôi định ban ngày ra ngoài đi lại một chút."

Đinh Tiểu Vĩ vui sướng ăn một mồm đầy cơm, "Tí nữa tôi tìm cho cậu, với lại, cho... cậu một ít tiền, đừng đi lạc không về được, anh Đinh sẽ đau lòng, ha ha ha."

Chu Cẩn Hành cong môi cười, "Cảm ơn anh Đinh."

Ngày hôm sau Đinh Tiểu Vĩ đi làm, hắn cùng thư kí Lưu trực tiếp đến văn phòng giám đốc.

Công ty bọn họ nhỏ, chuyện gì giám đốc cũng đều tự tay giải quyết, cho nên một lần sai phạm đều có thể đưa hắn đến chỗ khác.

Chuyện này là chuyện nhỏ, rất đơn giản. Giám đốc đầu tiên xả một cục tức, nói rằng vị khách hôm qua rất quan trọng, nếu không phải hắn có việc khác không thể từ chối, sẽ tự mình đi tiếp đón các loại, sau đó hỏi nguyên nhân.

Đinh Tiểu Vĩ hít vào một hơi, nhớ tới ngày hôm qua Chu Cẩn Hành nói với hắn, trong lòng cảm thấy thật hả giận. Nhưng khi nhìn sang thư kí Lưu, thấy thần sắc có chút khẩn trương, hắn lại có chút không đành lòng.

Cuối cùng hắn vẫn không quyết tâm liều mạng với cô gái này, bèn nói mình không thấy tin nhắn, cũng không rõ vấn đề ở đâu, dù sao do chính mình thất trách, mong giám đốc thứ lỗi.

Giám đốc cũng không có giải pháp, dạy dỗ bọn họ vài câu rồi cho ra ngoài.

Sau khi ra ngoài, trên mặt thư kí Lưu có chút mất tự nhiên, rõ ràng có băn khoăn nhưng lúc ấy cũng chưa nói gì.

Lúc giữa trưa ăn cơm, Đinh Tiểu vĩ cầm khay xếp hàng, thư kí Lưu liền xếp ngay sau hắn.

Đinh Tiểu Vĩ cũng không phải người nhỏ nhặt, quay đầu hướng cô gái "Chào" một tiếng.

Thư kí Lưu liền mở miệng nói: "Anh Đinh, chuyện hôm qua rất loạn, nói không rõ....... Chuyện đã qua thì cho qua a."

Đinh Tiểu Vĩ nhếch miệng cười, "Được, quá khứ là quá khứ."

Thư kí Lưu đột nhiên hỏi: "Anh Đinh, cô nương nhà anh bao nhiêu tuổi rồi?"

"Nga, năm tuổi."

"Con gái tôi đang học tiểu học. Trước kia nó thích một ít món đồ chơi nhưng cũng không chơi lâu, bọn trẻ con thật là không kiên nhẫn. Kỳ thật đồ đều khá tốt, nhiều cái còn mới, người thân của tôi cũng không ai có con gái, vứt đi thật quá lãng phí. Anh nếu không để ý, mang về cho con gái chơi được không?"

Đinh Tiểu Vĩ vui vẻ, "Được a, thật tốt quá."

Thư kí Lưu thả lỏng người, lộ ra một nụ cười.

Buối tối Đinh Tiểu Vĩ về nhà, khí phách quả thật rất hăng hái.

Chu Cẩn Hành đã sớm ngồi trong nhà, trên giấy viết viết, cũng không biết đang viết cái gì.

Đinh Tiểu Vĩ đi qua liền thấy một đống số liệu cùng công thức khó hiểu, ngạc nhiên hỏi: "Đây là cái gì?"

Chu Cẩn Hành buông bút, "Tôi cũng không biết, trong đầu thật loạn."

Đinh Tiểu Vĩ cũng không để ý, thoải mái ngồi lên sô pha, "Ai, Tiểu Chu, cùng cậu nói chuyện này đi, quá vui."

"Nga, cái gì?"

"Hôm qua không phải cùng cậu nói chuyện giám đốc khi dễ người ta sao, hôm nay tôi vốn dĩ muốn nói với cô ấy một phen, nhưng lại cảm thấy cùng một cô gái chấp nhặt thật khó coi, nên cái gì cũng chưa nói. Từ phòng giám đốc ra, cô ấy có chút băn khoăn, giữa trưa cùng tôi nói chuyện, nói muốn đem đồ chơi của con gái cô tặng tôi. Hắc, cậu đừng nói, ngày thường tôi chán ghét cô ta nhưng dù sao cũng là con gái, mềm lòng xuống mà nhận xét thì cũng rất thuận mắt."

Chu Cẩn Hành dựa vào sô pha, ánh mắt có chút tăm tối, y vừa thấy Đinh Tiểu Vĩ híp nửa đôi mắt, là con trai đều biết trong lòng hắn đang tưởng tượng cái gì, "Nga, bộ dạng xinh đẹp lắm sao?"

"Cũng được, da trắng mông to, hắc, cậu nói cô ấy không để ý đến tôi đi?"

Chu Cẩn Hành ngoài cười trong không cười mà hừ một tiếng, "Nói không chừng đâu."

Trong đầu Đinh Tiểu Vĩ tưởng tượng đáng khinh một lúc mới phản ứng, thấy chính mình có chút thất thố, xấu hổ mà cười hai tiếng, "Tôi cùng mẹ của Linh Linh ly hôn hai năm, chẳng có kết quả gì, Tiểu Chu a, khi nào cậu nghĩ tới thì đừng quên giới thiệu cho anh Đinh một đối tượng nhé."

Chu Cẩn Hành gật gật đầu, "Không thành vấn đề, anh nghĩ muốn kiểu dáng nào?"

Đinh Tiểu Vĩ vuốt cằm, nghiêm túc suy nghĩ, "Đối tốt với con bé, mà có con cũng không sao, miễn đừng bạc đãi con gái yêu của tôi. Tuổi cũng đừng quá lớn, không khác biệt lắm đối với tôi là được, đầy đặn một chút, phải là người đứng đắn, gần như thế đi."

Chu Cẩn Hành cười nói: "Nga, khá dễ tìm."

Đinh Tiểu Vĩ gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy khá dễ tìm, như nào mà mãi không tìm thấy, anh Đinh này phòng không gối chiếc lâu như vậy...... Aiz, không nói nữa, dù sao cậu lưu ý hộ anh điểm này là được."

Chu Cẩn Hành gật gật đầu, chống cằm nhìn hắn, "Yên tâm, tôi sẽ coi như là chuyện của mình, sẽ lưu tâm."

Lời nói này của Chu Cẩn Hành làm Đinh Tiểu Vĩ cảm động.

Hắn cảm thấy cái cậu Tiểu Chu này tuy ngày thường một bộ bí hiểm làm người ta đoán không ra, nhưng thật ra rất trượng nghĩa, hắn không có anh em thân thích gì, liền thấy mình như vừa có thêm một người anh em, cảm giác rất tốt.

Đinh Tiểu Vĩ cảm thấy người này quan hệ không rõ ràng lắm.

Buối tối, đến lúc buồn ngủ rồi, Chu Cẩn Hành đang ở phòng tắm tắm rửa, Đinh Tiểu Vĩ tùy tiện bước vào.

Chu Cẩn Hành không nghĩ hắn có thể không hề cố kỵ mà bước vào như vậy, hoảng sợ quay đầu nhìn, người kia đã cởi hết quần áo, dường như không có việc gì mà đứng sau y, "Tiểu Chu, hôm nay tôi chạy xe qua nhiều nơi có chút mệt, cậu nhường tôi, tôi sẽ khẩn trương tắm rồi ngủ."

Cũng không phải y nguyện ý cùng đàn ông tắm rửa, thật sự ở việc này Tiểu Chu giống như mấy cô gái, tắm một lần mất nửa giờ, y chưa kịp nói người kia đã đi vào, không nghĩ phải đợi mà trực tiếp đi vào.

Chu Cẩn Hành vẫn như cũ, đưa lưng về phía hắn, xoay mặt qua nhìn, trên mặt đã có chút xấu hổ, thân mình không nhúc nhích.

Đinh Tiểu Vĩ thò lại gần nói, "Tôi tắm nhanh, cậu để tôi rửa qua là được, xong rồi cậu tắm, cậu tắm chậm quá làm tôi tưởng cậu ngủ quên."

Chu Cẩn Hành đang cương ngay tại chỗ.

Y có thể cảm giác được phía dưới đã chậm rãi ngạnh lên, phòng tắm này lại hẹp, y muốn trốn cũng không có chỗ trốn, chỉ cần quay người lại là Đinh Tiểu Vĩ có thể nhìn thấy, nhô ra như vậy biết giải thích như thế nào?

Đinh Tiểu Vĩ cầm khăn lông ném

lên lưng, thúc giục nói, "Nhường nào, tôi sẽ làm nhanh thôi."

-------

Anh Vĩ cứ như này thì H đến sớm thôi -v-