“Nói, lần này cậu kiên trì mở hội nghị ở cái nơi quỷ quái này là vì lý do gì.” Mạc Nhi vừa biến mất ở cạnh cửa, Vu Hoài Lý liền không nhịn được mở miệng hỏi.

Mộng ảo cổ bảo, quả nhiên là nơi quỷ quái, thậm chí anh đã cố ý thay đổi kiểu áo cưới đặt trước cho cô dâuđể khác với lễ phục trong bức họa thứ nhất, nhưng đến hôn lễ trong bức họa thứ hai mở ra lại hoàn toàn dập tắt sự đắc ý của anh, trong bức tranh Hải Ninh mặc lễ phục chính là bộ lễ phục cưới truyền thống Trung Quốc, thật là liệu việc như thần, không phải quỷ, thì chính là thần.

” Đàn ông mới vừa kết hôn hỏa khí lớn như vậy đó, không phải sao?” Phạm Tích cười nhẹ, ngồi xuống, trước mặt anh chính là ly Coca Cola còn bốc bọt khí kia, vì không để cho người ta phát hiện anh đặc biệt thích, anh cầm ly lên uống một hơi cạn sạch, thật đã nghiền.

Vu Hoài Lý không nói, ngồi xuống theo, “Cậu sẽ không nói với tôi cậu thậtsự yêu Hải Ninh chứ?”

Đôi mắt Phạm Tích buồn bả, “Đừng nói việc này của mình nữa, cậu cái con rùa đen rút đầu này.”

Rõ ràng thích người ta, còn giới thiệu cho anh, đến cuối cùng lại đem người đoạt lại, đây là đạo nghĩa huynh đệ cái quỷ gì? Coi như anh không thật lòng yêu Lâu Hải Ninh, nhưng Lâu Hải Ninh đối mặt với anh nhưng không bị anh mêhoặc, chỉ điểm này thôi sẽ để cho lòng của anh vô cùng thất vọng.

Nhìn trái nhìn phải, nhìn ngang nhìn dọc, Phạm Tích anh có điểm nào thua tên Vu Hoài Lý buồn chán này chứ?

”Cậu......”

Kiều Ân Tư không đợi nắm quyền Vu Hoài Lý vung ra, bóng dáng kiện tráng đã nhân cơ hội chen vào giữa hai người, mái tóc xoăn màu nâu xinh đẹp càng làm anh nhìn càng thêm đẹp mắt.

”Phạm ca ca, Vu ca ca trẻ tuổi không hiểu chuyện, anh cũng đừng so đo với anh ấy!” Lông mi xinh đẹp của Kiêu Ân Tư sinh động nháy mắt lại nháy mắt, nhìn bên này một chút xem bên kia một chút, bộ dạng vô tội, vừa ngây thơ vừa đáng yêu, làm người ta rất khó giận cậu.

”Cậu ta so với tôi còn lớn hơn hai tuổi.” Phạm Tích khinh thường hừ lạnh.

”Theo nghiên cứu khoa học thì sự trưởng thành của con người với số tuổi là không có quan hệ trực tiếp với nhau.”

Lúc này, anh nhìn trừng mắt nhìn Vu Hoài Lý, chỉ bất quá Vu Hoài Lý đã được rèn luyện tốt tính nhẫn nại, cứ coi như giận đến muốnđánh người một trận, anh ta cũng sẽ không làm thật thế, vì biết được điểm này của Vu Hoài Lý nên Kiều Ân Tư tiếp tục vẻ mặt cợt nhả anh ta.

”Cũng có điều tra cho thấy, người càng lớn tuổi lá gan càng nhỏ, Vu ca ca đối mặt với người yêu sẽ luống cuống, anh ấy như vậy làm như vậy cũng có thể tha thứ.”

Thật là càng nói càng kì quặc.

Nhưng không sao, dập tắt lửa mới là mục đích cuối cùng của anh, anh cũng không muốn ngàn dặm xa xôi chạy đến Prague này để nghe hai người bọn họ cải vả như phụ nữ, thật là quá lãng phí thời gian và thanh xuân cả anh rồi, anh vẫn còn trẻ, đây là thời gian tốt để vui chơi không phải sao? Lấy ra gây gổ thật lãng phí.

Arthur An mỉm cười lắc đầu một cái, “Tôi đến phòng họp chờ mọi người, không vội, mọi người cứ từ từ tán gẫu.”

Thân ảnh cao lớn ưu nhãbiến mất ở cửa, đột nhiên, bên trong phòng có chút tĩnh lặng.

”Anh ta xem chúng ta thành mấy đứa trẻ giành ăn kẹo sao, căn bản khinh thường không muốn nói chuyện với chúng ta.” Kiều An Tư chu cái miệng nhỏ nhắn, có chút không vuilầu bầu một tiếng, thanh âm không lớn cũng không nhỏ, nhưng hai người bên cạnh nghe được rất ràng.

Phạm Tích cùng Vu Hoài Lý hơi sửng sờ, tất cả đều chìm mặt.

”Anhta chính là cái dáng vẻ này, ba tuổi giống như mười ba tuổi, lúc mười ba tuổi giống như hai mươi ba tuổi, lúc hai mươi ba tuổi giống như ba mươi ba tuổi, lúc ba mươi ba tuổi lại giống như bốn mươi ba tuổi, cho nên... ...” Kiều Ân Tư cười cười nhìn sắc mặt hai thay đổi của hai người đàn ông kia, tiếp tục vui vẻ nói không dứt: “Hai vị ca ca đừng nóng giận a, tức giận sẽ có nếp nhăn, huống chi vì một lão đầu tử mà tạo thành nếp nhăn cũng không đáng giá, nếu như hai người các anh so với anh ta nhanh hơn, vậy anh ta không phải vừa tuấn dật lại còn gặp nhiều may mắn đến không có thiên lý rồi?”

Trong mắt Kiều Ân Tư, Arthur An là thiên thần giáng thế, chững chạc, ưu nhã, nội liễm, tĩnh táo, lại vừa ôn nhu, phúc hậu, nhân từ, bác ái, rộng rãi, cả người anh ta thản nhiên không kiêng kị khiến mọi người thoải mái, lại không người nào thấy rõ hơn Kiều Ân Tư, vì vậy, bọn họ dù thế nào cũng chỉ được là người phàm, mà Arthur An là thiên thần.

” Người gặp may mắn đến không có thiên lý là cậu đi?” Vu Hoài Lý đưa tay vuốt vuốt mái tóc xoăn của cậu ta, đứng dậy, hướng cách vách phòng họp đi tới.

Nói về đẹp, trong bọn họ không ai đẹp hơn Kiều Ân Tư, nói về tuổi tác, Kiều Ân Tư cũng là người trẻ tuổi nhất, lại nói về thông minh, không ai quỷ linh tinh quái vượtqua Kiều Ân Tư, so về gia thế, Kiều Ân Tư xuất thân từ gia đình có ngân hàng lớn, trải qua các đời đều giàu có, trưởng bối trong gia tộc của cậu ta cùng trưởng bối của Phạm Tíchcũng đã từng mặc quần áo rách rưới, về phần thế gia xuất thân chính trị của Arthur An, địa vị chính trị lên xuống càng thêm khó có thể khống chế, không có tâm bình tĩnh, thật đúng là cuộc sống khổ sở.

Cho nên, anh nói Kiều Ân Tư gặp may mắn một chút cũng không quá đáng, trời cao phá lệ ưu ái cậu ta, ưu ái đến người ta giận sôi lên được.

”Em chỗ nào được như mọi người? Em không có khí chất trầm ổn nội liễm như Arthur An, cử chỉ không có ưu nhã động lòng người như Phạm ca ca, lại không kín đáo như Vu ca ca......”

Phạm Tích đập một chưởng lên đầu Kiều Ân Tư, “Chớ đem tôi hình dung giống như một cô gái vậy! Đi thôi, đi họp, muốn chơi thì chờ hết họp sẽ chơi.”

”Oh.” Kiều Ân Tư cười híp mắt, đi theo sau anh.

Cậu rốt cục đạt được mục đích rồi! Hai người kia rốt cục cũng tạm thời để xuống thù riêng, lấy quốc gia đại sự làm trọng, có thể đi họp rồi.