Một đôi chân thon dài thẳng tắp gác lên trên ghế dựa, Phạm Tích cả người thả mình thoải mái  trên ghế sa lon đặc biệt lớn, hưởng thụ sự nhàn nhã tự tại khó được có này.

Nói nhàn nhã, là bởi vì anh đang đợi  mọi người còn chưa tới, hơn nữa hiện tại đầu anh trống trơn, không, chính xác là bị một đống chuyện đáng ghét làm cho nổ tung, dứt khoát cái gì cũng không muốn nghĩ, nên dĩ nhiên là trống trỗng.

Thật đúng là trống trỗng sao? Sai, mười phần là sai!

Nghĩ tới, Phạm Tích nhắm mắt không có mở ra, duỗi tay ra tùy ý vớt lấy cái nệm che lên mặt.

Buồn chết mình mất! Nếu như vậy có thể giải quyết để anh cả đời đau khổ. . . . . 

Nói anh tiểu nhân cũng được, đời này anh vốn đã định trước là không thể làm được chánh nhân quân tử, dù sao anh tới mộng ảo cổ bảo là một trăm phần trăm có mục đích, thậm chí lần này bốn người bọn họ phải tới đây thiếu chút nữa bị anh điện thoại của tên Vu Hoài Lý kia làm cho chết, anh cũng không vì thế mà thay đổi, ai bảo anh là chủ tịch chứ? Anh muốn mở hội nghị ở đâu thì mở, trừ khi mấy tên tiểu tử kia với tên Vu Hoài Lý này có lá gan không tới, nếu không, mắng thì mắng, anh chờ một chút thì họ vẫn phải xuất hiện ở nơi này thôi.

"Phạm tiên sinh, ba gian phòng khác tôi đã sửa sang lại rồi, còn có phòng họp ngài yêu cầu  tôi cũng đã thay các vị chuẩn bị tốt nước trà, điểm tâm và nước trái cây, đợi lát nữa người vừa đến, các ngươi có thể lập tức bắt đầu hội nghị, tôi phục vụ trước cửa nếu như còn việc gì cần, ngài có thể gọi điện thoại đến quầy hoặc là. . . . . ."

"Cô  tên gì?" Phạm Tích lấy cái gối trên mặt ra, đôi mắt kiếm nheo lại nhìn cô gái ngọt ngào trước mặt.

Phải nói cô ta là quỷ chứ, anh có thể cũng phải tin tưởng, trong truyền thuyết mộng ảo cổ bảo là nơi ở của ma quỷ không phải sao? Cô ta nhất định cũng là một người trong số đó, mỗi lần xuất hiện đều yên tĩnh, một chút thanh âm cũng không nghe.

"Mạc Nhi." Cô ta cười ngọt ngào, "Tôi mới vừa gõ cửa, là Phạm tiên sinh không nghe thấy thôi, thật xin lỗi, đã hù dọa ngài rồi."

Anh không nghe thấy? Nhưng anh có một đôi tai giống như Thuận Phong Nhĩ đấy! Làm sao có thể. . . . . .

Mạc Nhi cười nói với anh, "Tôi nghĩ. . . . . . Nếu như Phạm tiên sinh đem cái đó lấy xuống, sẽ nghe được tôi mới gõ cửa ."

Phạm Tích kinh ngạc, chợt, đưa tay lấy tai nghe xuống.

Anh làm sao vậy? Ngay cả bản thân còn đeo tai nghe cũng quên.

"Phạm tiên sinh tâm sự nặng nề, khó tránh khỏi tâm không yên." Mạc Nhi ôn nhu cười một tiếng, cầm trong tay Coca Cola trên khay đặt ở trước mặt anh, "Xin từ từ dùng."

"Chờ một chút——" Phạm Tích vẻ mặt không rõ trừng mắt nhìn thứ nước đen sẫm kia, còn có cả bọt khí lỏng bốc lên, "Đây là cái quái gì vậy?"

"Coca Cola, Homan tiên sinh của chúng tôi đặc biệt xuống núi thay Phạm tiên sinh mua." 

Mặt Phạm Tích chỉ mém chút nữa là biến hình, nếu không phải là bận tâm hình tượng luôn luôn ưu nhã của mình, anh còn có thể nhảy dựng lên gầm thét.

"Coca Cola? Người nào. . . . . . Muốn uống loại đồ uống cho trẻ con này? Có lầm hay không? Ở một buổi tối sáu ngàn đô la  khách sạn này lại muốn khách uống một ly Coca Cola không tới một đô la?"

Anh căn bản không phải tức giận, mà là kinh ngạc, khiếp sợ lại hưng phấn, cộng thêm một chút rợn cả tóc gáy.

Mạc Nhi kinh ngạc. Ngày đó vừa vào cửa phòng anh, cô chỉ nghe thấy thanh âm trong đầu anh đang nói: nếu như hiện tại có một cốc coca cola lớn thì thật tốt! So với sơn hào hải vị còn tốt hơn!

Chẳng lẽ cô nghe lầm?

"Phạm tiên sinh. . . . . . Ngài không phải thích nhất đồ uống Coca Cola sao?"

Không sai, không sai, anh chính là yêu chết Coca Cola.

Chính là như vậy mới làm cho anh rợn cả tóc gáy a! Đáng chết! Bọn họ làm sao sẽ biết anh thích uống Coca Cola? Đó là bí mật của anh, trên đời này trừ người mẹ đã mất của anh ra, căn bản sẽ không có người nào biết cả, anh luôn luôn giấu rất kỹ mấy hộp Coca Cola a! Làm sao sẽ. . . . . .

Mạc Nhi vừa nghe lời mà nội tâm anh muốn nói..., rất muốn cười, lại cố gắng chịu đựng.

Thì ra là vậy, người đàn ông này cảm thấy uống cola rất mất thể diện, mới. . . . . .

"Ách, thật xin lỗi, nếu như Phạm tiên sinh hiện tại không muốn uống, tôi sẽ cầm đi vứt."

"Không cần." Anh muốn uống muốn chết, chẳng qua là đánh chết anh cũng sẽ không thừa nhận mình thích uống loại thức uống trẻ con này.

Mạc Nhi vừa cười, vì che giấu nụ cười của mình, cô phải cúi đầu thật thấp.

"Vậy tôi xin cáo lui, ngài từ từ dùng."

"Nếu như có loại đồ uống tốt hơn, tôi sẽ không uống loại đồ uống dành cho trẻ con này." Phạm Tích lần nữa cường điệu.

"Tôi biết, Phạm tiên sinh, tôi lập tức mời người thay ngài lấy một loại đồ uống tốt nhất tới đây, đốt tiên thảo được không? Đó là đặc sản địa phương, thế giới trừ Đài Loan không có một người nào, không có một địa phương nào có thể tìm được hoặc là ăn được, tin tưởng ngài nhất định sẽ thích."

Đốt tiên thảo? Gương mặt tuấn tú của Phạm Tích lại một lần nữa biến hình cổ quái.

"Tôi muốn Long Thiệt Lan." Giọng nói vừa nhạt vừa lạnh, anh mới vừa nói xong, cửa phòng liền bị người đẩy ra.

"Người nào đắc tội Phạm Tích tiên sinh ưu nhã mê người của chúng ta thế? Anh ta lại muốn uống rượu à."Vu Hoài Lý hai tay trống trơn đi tới, đi theo phía sau là hai người dàn ông cao lớn tuấn mỹ.

"Đúng vậy a, Phạm ca ca, ai dám đắc tội anh vậy?" Người thứ hai nói chuyện là Kiều Ân Tư xinh đẹp trắng nõn, cười lên khóe miệng có hai lúm đồng tiền, khả ái đến bạo, nếu không phải là ngực của anh rất đều, vai rất rộng, chân rất dài, trên đầu  tóc màu nâu xoăn rất ngắn, có thể nhìn ra được hầu kết, nếu không thật bị người ta cho là khả ái  .

Người thứ ba vào cửa là Arthur An cao hơn Kiều Ân Tư một chút, lại trầm ổn nội liễm hơn rất nhiều, anh ta ưu nhã khí chất cùng uy nghi trời sinh, giống như một vị vua, bất quá làm cho người ta cảm giác bình thản nội liễm, cùng Phạm Tích ưu nhã ở dưới khí phách cùng tà ác bất đồng. Giờ phút này, Arthur An chẳng qua là cười nhạt, cũng không mở miệng.

"Tịch Đóa đâu? Sao không đi theo cậu?" Phạm Tích nhíu mày, có chút không vui.

Tịch Đóa là vệ sĩ của Arthur An, cô nàng ở bên cạnh anh ta là chuyện đương nhiên, bất kể chân trời góc biển.

"Tớ cho là lần này gặp mặt rất tư mật." Arthur An ôn nhu cười một tiếng, không giải thích, cũng không trách cứ, lại càng không phản bác.

Một câu nói mang qua hết thảy, vân đạm phong khinh, trời êm sóng lặng, nhưng mặt Phạm Tích lại thối, có xu hướng nổi bão. Thấy thế, Kiều Ân Tư nhảy ra ngoài, hướng về phía mặt lạnh của Phạm Tích lộ ra nụ cười sáng như ánh mặt trời  , "Phạm ca ca, có chúng ta ở, Arthur An sẽ an toàn thôi, em sẽ cả ngày lẫn đêm ở bên cạnh anh ấy, một bước cũng không rời, bao gồm đi vệ sinh hay đi tắm, em bảo đảm."

"Cậu bảo đảm? Cam đoan của cậu trị giá bao nhiêu tiền?" Phạm Tích hừ lạnh, quay đầu lại, nhìn thấy Mạc Nhi còn đứng ở một bên, lông mày nhướng cao  , "Còn có việc?"

"Không có, nhưng tôi có thể đi rồi chứ?" Trên thực tế, một đống người ngăn ở cạnh cửa, cô căn bản không ra được.

"Chính là cô sao?" Kiều Ân Tư tựa như gió lốc bay đến trước mặt cô, đem cô từ đầu quan sát đến chân, cười như kẻ trộm, "Tỷ tỷ, là chị đắc tội với Phạm ca ca của tụi này à? Tỷ tỷ, chị tên là gì? Chị thế nào mà đắc tội với Phạm ca ca của chúng ta đây? Anh ấy ở trước mặt người bình thường rất ít khi tức giận đâu rồi, chị thật là quá tuyệt vời, thế nhưng có thể chọc giận anh ấy, nhìn chị một chút cũng không nguy hiểm nha, làm thế nào mà. . . . . ."

"Kiều Ân Tư, da của cậu lại dày thêm một chút nữa rồi." Vu Hoài Lý khoác vai Kiều Ân Tư, đối với Mạc Nhi oán hận cười cười, "Là cô sao? hai bức tranh kia là do cô vẽ. Hả?"

"Tôi chỉ phụ trách đưa tranh, chứ không phụ trách vẽ tranh, nên không hiểu  ý tứ Vu tiên sinh." Mạc Nhi cười ngọt ngào, gật đầu, rời đi. Vân đạm phong khinh, vân đạm phong khinh. . . . . .

Cô cái gì cũng không biết a, không biết. . . . . .

Trời sập có xuống, cũng có người thay cô gánh.