*Giận kiểu hận ý :))
Tầng hầm luôn thông gió, cho dù đang ôm một người , thân thể Vương Tiểu Mạt vẫn hơi run. Tay Liễu Mộc liền tăng thêm lực, sát sao bao bọc người trong lòng. Ai cũng đều có điểm yếu, Vương Tiểu Mạt lạnh lùng, cay nghiệt là thế, nguyên lai chỉ để che giấu bí mật của mình, khiến Liễu Mộc vừa đau vừa thương. Vương Tiểu Mạt chưa từng nhắc qua về cha nàng. "Không sao rồi.... Không có chuyện gì..." Liễu Mộc an ủi. Tạ Vĩ Dân khá bảo thủ, thấy hai thanh niên như vậy liền quay đầu đi. Trước kia cũng đã gặp tình cảnh thế này, khi đó lựa chọn kiên quyết ngăn cản, thậm chín vận dụng cả phương thức cực đoan, thế nhưng vẫn là chọc giận người trẻ tuổi nọ... Nếu như ngày xưa không làm như thế, có khi nào người kia sẽ không thay đổi thành cái bộ dạng như bây giờ hay không... "Đừng nằm đấy giả chết nữa, mau dậy đi." Tạ vĩ Dân đá kẻ đang ở dưới đất. Phạm tiên sinh ho hai tiếng, chậm rãi mở mắt, ngờ ngợ thấy vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của Tạ Vĩ Dân. "Haha, quan chức hình sự mà đi đối xử với với nhân dân vậy ư?" "Ông không tính là nhân dân, ông là kẻ tình nghi." Tạ Vĩ Dân không chút khách khí phản bác. Phạm tiên sinh dùng sức dựa vào cây cột ngồi dậy, nhìn thấy hai người đang ôm nhau, lông mày liền nhướng lên. Các người lẽ nào... Có bóng người đến ngăn cản tầm mắt của lão, Phạm tiên sinh ngẩng đầu nói. "Làm sao, lần này ông đừng nói là không để tâm nhé." Tạ Vĩ Dân ban đầu có chút căng thẳng, nhưng lại nghĩ lão già này tài lực không thể khinh thường, liền đem việc nào đó coi như chuyện đương nhiên. "Nó không phải do tôi giết." Phạm tiên sinh đem tầm mắt đặt lên thi cốt. "Nó không những là cháu của tôi, mà còn là trợ thủ đắc lực nhất, tôi không thể xuống tay được." "Trên thế giới ai có thể nói chính xác chuyện tình." Tạ Vĩ Dân duỗi ngón tay. 'Tôi thấy đến con trai ruột ông cũng có thể giết, huống hồ hắn chỉ là cháu ông?" "Tạ cục trưởng, tôi nghĩ chuyện này có lỗ hổng." Liễu Mộc nghiêng đầu nhìn về phía ông, Vương Tiểu Mạt giật giật, hai người hơi tách nhau ra một chút. "Nói đi?" "Vụ án vẫn chưa hết hạn truy tố, chúng ta lên án một người không phải luôn cần chứng cứ sao; hiện tại chưa có bằng chứng xác thực, phiên tòa tuyệt đối sẽ không tiếp nhận đề nghị bên ta đâu." "Liễu Mộc." Vương Tiểu Mạt kéo kéo góc áo Liễu Mộc. "Lẽ nào chuyện lão ta bắt cóc cô không tính, hại cha tôi không tính, muốn cướp đoạt di sản ông lưu lại, hòng trục lợi bảo vật văn hóa cũng không tính sao?" Liễu Mộc nhìn Vương Tiểu Mạt, cô có thể lí giải tâm trạng nàng, cô biết trong con ngươi đen kịt của nàng đang ánh lên tia hi vọng, có điều Liễu Mộc không thể cứ thế mà theo ý nàng được. "Chúng ta không có chứng cứ trực tiếp, ngay cả đến nơi này, khách quan mà nói, đều là chúng ta tự nguyện." Liễu Mộc buông Vương Tiểu Mạt, chậm rãi lại gần Phạm tiên sinh, ngồi xổm trước mặt lão. "Rương sắt không thấy, cháu ông thì bị phát hiện đã chết ở đây... Tất cả những thứ này xem ra đều không có chút đầu mối nào, hẳn là tôi khiến ông thất vọng rồi." Khóe miệng Phạm tiên sinh hơi co giật. "Cô cũng không có cách nào khác sao... Đến cả cô cũng không làm gì được...." Lão không ngừng lặp đi lặp lại mấy câu này, cứ lải nhải liên miên, thật giống một lão nhân mắc chứng si ngốc, ánh mắt không tiêu điểm, rời rạc. . "Chị họ?" Thanh âm non nớt từ ngoài cửa truyền tới, là Đinh Vũ Nhất. Bên trong tầng hầm, tầm mắt tất cả mọi người nháy mắt liền tập trung hết lên kẻ đột nhiên đến thăm này. Đinh Vũ Nhất khoác áo mưa, khi đi vào bèn cởi nó ra. Mặc bên trong chính là trang phục trinh thám thường xuất hiện ở mấy vở kịch truyền hình, cổ áo cao dựng đứng, đội mũ đầu tròn, trước ngực còn mang theo một cái kính lúp. "Vũ Nhất, sao em tới đây?" Vương Tiểu Mạt thay hắn phủi ít nước mưa, hỏi. "Em đến nhà chị liền phát hiện có thêm một lỗ hổng, bèn trở về thay đổi trang phục xong quay lại thám thính. Em còn tưởng rằng..." Đinh Vũ Nhất lén lút ngó Liễu Mộc. "Em còn tưởng chị cùng chị ý đang ở bên trong..." Sắc mặt Vương Tiểu Mạt tối sầm. Mà Liễu Mộc lại bước nhanh tới, kéo lấy cổ áo Đinh Vũ Nhất, nói. "Vụ nhà ngươi lần trước, chờ đến khi ra ngoài chúng ta sẽ chậm rãi tính sổ, có điều chỗ này không phải là nơi cho ngươi phát ngốc, mau trở về!" Ngữ khí Liễu Mộc phi thường hung hãn, Đinh Vũ Nhất trước nay chưa từng thấy dáng vẻ cô nổi giận, thanh âm run cầm cập "Vì là... Tại sao..." Hắn cho rằng Liễu Mộc là vì vụ thuốc than ngày ấy mà nóng nảy, thầm nhủ trong lòng không lẽ không phải chị họ chịu khổ mà là chị ta bị áp sao? Nhìn khí thế chị họ cũng không phải là không thể, không ngờ chị họ quả nhiên là lợi hại! Đinh Vũ Nhất nghĩ tới đây liền nhịn không được cười khà khà ra tiếng, thế nhưng trêu Liễu Mộc càng thêm giận dữ hơn rồi. "Tiểu Mạt, mau mang nó rời nơi này, ngay lập tức!" Liễu Mộc trầm giọng. Vương Tiểu Mạt cũng bối rối, tại sao Liễu Mộc luôn luôn muốn đuổi nàng đi, lẽ nào chỗ này có chuyện gì bản thân không thể phát hiện hay sao? Ngay thời điểm mấy người đang cô đẩy tôi, chị đẩy em thì mặt đất bỗng nhiên chấn động, toàn bộ người phía trên lắc lư theo. Tất cả liền nỗ lực duy trì cân bằng, ai cũng không tự chủ mà hướng về phía chiếc cột gần mình nhất, tiện đà ôm lấy. Đinh Vũ Nhất thật vất vả mới ôm được chân cột, quay đầu lại thấy Liễu Mộc cùng Vương Tiểu Mạt, đồng thời Tạ Vĩ Dân lôi kéo Phạm tiên sinh, hết thảy đang dùng loại ánh mắt phi thường kì quái hướng về mình. Bọn họ đều làm sao vậy, tự dưng hoảng sợ nhìn chằm chằm mình, lẽ nào trên mặt mình dính cái gì? Không thể a... Xong Đinh Vũ Nhất của chúng ta liền đem chuyện này lí giải, biến chuyện bản thân lớn lên quá tuấn tú thành nguyên nhân. "Vũ Nhất!" Đinh Vũ Nhất thấy Vương Tiểu Mạt cứ mở miệng tính nói lại thôi, nhưng không biết nàng cụ thể muốn kêu cái gì, bèn lắc đầu biểu hiện không hiểu. Bỗng nhiên thấy cảm giác ở tay có hơi kì quái, cây cột này tựa hồ bị co nhỏ không ít, chính mình cư nhiên có thể vòng hết một vòng, quay đầu nhìn lại, sợ hãi đến nỗi tim sắp vọt ra ngoài. "Ai da, má ơi!" Đinh Vũ Nhất nhảy bật ra xa, bộ hài cốt ban nãy đang đứng ngay trước mặt mình, chính mình cơ hồ vừa rồi còn cùng nó nảy sinh loại tiếp xúc 'thân mật nhất'! "Ngươi cái đồ yêu quái chết tiệt, ngỏm rồi còn muốn cướp đi nụ hôn đầu của ta." Đinh Vũ Nhất đứng không vững, lấp tức lại ngã sang một bên, theo bản năng bám lấy thùng rượu bên cạnh, liền trụ nguyên ở đấy. Lát sau, mặt đất ngưng chấn động. Mọi người sợ hãi không thôi. "Sao tự nhiên lại chấn động vậy?" Tạ Vĩ Dân hướng mặt lên phía trên quan sát, phát hiện xuất hiện thêm mấy lỗ thủng. Nhìn xuống đồng thùng rượu lăn đầy đất, Liễu Mộc liền nhíu mày. "Không nghĩ nhanh như vậy đã tới." "Cái gì sắp tới?" Tạ Vĩ Dân tựa hồ cũng ý thức được gì đó, vẻ mặt trở nên kinh hoảng. "Thật giống tin tức mấy ngày trước... Nó là..." "Bão. Nguyên bản đáng lẽ nên đến vào mùa hạ, ai dè nó nhằm lúc cuối thu mà đến. Vừa nãy chấn động, khả năng chính là do trên đỉnh đầu chúng ta có cái gì đấy sụp đổ rồi." Phạm tiên sinh lúc này mới có khí lực nói chuyện. "Liễu Mộc, cô sớm biết?" Tạ Vĩ Dân hỏi. Liễu Mộc gật gù. "A, vậy giờ ở tầng hầm quá nguy hiểm, chị họ, ta mau đi nhanh lên đi!" Đinh Vũ Nhất kéo Vương Tiểu Mạt, lại phát hiện người được kéo căn bản thờ ơ, không cảm xúc. "Không còn kịp." Vương Tiểu Mạt nhìn chằm chằm lối vào, lẩm bẩm nói. "Vừa nãy chấn động đã đem lối đi niêm phong lại, chúng ta không ra được nữa." Tạ Vĩ Dân nhìn chằm chằm Liễu Mộc. "Cô là vì cô ấy mà làm như vậy ư?" Liễu Mộc im lặng. Vương Tiểu Mạt nhìn về phía hai người kia, không biết họ đang nói cái gì, nhưng trực giác mách bảo nàng rằng Liễu Mộc lần này hẳn đã làm sai chuyện nào đó. "Đến giờ này mà cô còn canh cánh trong lòng?". "Tôi quên không được..." Liễu Mộc ngẩng đầu lên, mắt đối mắt với Tạ Vĩ Dân, kiên định nói. "Không thể quên được ông đã từng làm gì với chị tôi."