"Lại là một vụ án mạng."
Tạ Vĩ Dân vỗ trán mình. "Ta già thế này rồi mà còn dính vô ba cái vụ này... Không đúng, phải nói là sao Liễu Mộc cô toàn vướng phải mớ rắc rối này chứ?" Ông đột nhiên nhớ lại chính mình từ trước tới nay độc hành chưa từng liên tiếp xảy ra sự tình thế kia, thế nhưng Liễu Mộc bỗng xuất hiện, những vụ án ngay lập tức liền bắt đầu tăng dần lên. Liễu Mộc xòe bàn tay, lắc đầu nói. "Đây không phải lỗi của tôi, những người đã chết này tự tìm đến tôi thì chuẩn hơn. Có điều, như vậy cũng thật thú vị mà, không phải sao?" "Tùy cô." Tạ Vĩ Dân liếc cái xương ngón tay trên cây cột. "Muốn dọn dẹp sạch sẽ e rằng chẳng phải dễ dàng gì, vẫn nên chờ nhân viên pháp y đi." Liễu Mộc sờ sờ đống bột dính dọc ngón tay kia. "Xác chết bị xi măng làm cho đông lại, thời điểm mục nát sẽ phát sinh một loại khí thể, thế nên chu vi xi măng cùng mật độ gạch không quá lớn, tràn đầy lỗ thủng. Chúng ta có thể dễ như ăn cháo đập vỡ chúng." Liễu Mộc lấy điện thoại di động tiếp tục cẩn thận mà gõ, đem thi cốt kế bên lộ ra. Tạ Vĩ Dân bất đắc dĩ, biết Liễu Mộc khi thực thi nhiệm vụ thường không bình tĩnh, nếu như dựa theo dự kiến e là phải mất tới mười ngày nửa tháng, cô ta cư nhiên chẳng kịp đợi. Không lâu sau, Liễu Mộc động tác nhanh nhẹn đem một bộ tử thi hoàn chỉnh từ trên cây cột trước mặt cả ba. "Là xác chết đầy đủ của một gã đàn ông, cao 1m75, khoảng 27, 28 tuổi. Não mất quá nhiều máu liền dẫn đến tử vong." Tạ Vĩ Dân vận dụng đống kiến thức của mình để phân tích thi thể nọ. "Có thể biết người này là ai không?" Liễu Mộc hỏi, lúc ấy vô tình thấy ánh mắt Phạm tiên sinh mập mờ, ngập ngừng, môi cũng trắng bệch, tay chống gậy run rẩy. Lão ta lẽ nào đang sợ hãi? Khóe miệng Phạm tiên sinh co quắp một hồi. "Thuốc....". Tay lão run run đưa vào trong túi áo. Chiếc túi áo này ở bên trong nên thường không ai hay biết sự tồn tại của nó. "Phạm tiên sinh, ông tựa hồ rất hoảng sợ. Chẳng lẽ ông biết người này, hay chính là ông đã giết hắn?" Liễu Mộc trực tiếp đặt câu hỏi. "Cô nói năng nhăng cuội gì đó." Phạm tiên sinh đề cao âm điệu. "Sao có thể có khả năng đấy." Tạ Vĩ Dân nhìn chằm chằm bộ thi thể lúc lâu. "Chờ chút..." Ông nhặt đá vụn trên đất, lại nhẹ nhàng gõ gõ, ở phía thi cốt tìm được một món đồ. Ông xoay người, cầm vật nọ hướng Phạm tiên sinh lắc lắc. "Lần này ông trốn không xong rồi." Mặc dù đã bị ăn mòn thế nhưng chữ viết in trên bức ảnh vẫn vô cùng rõ ràng. "Trần Quân..." Liễu Mộc mỉm cười, quay người nhìn Phạm tiên sinh. "Ông không cảm thấy tên của người này hết sức quen thuộc ư?" "Hóa ra là vậy. Ta cuối cùng cũng hiểu tại sao ông lại có quyền sở hữu ngôi nhà mà còn dùng thủ đoạn âm hiểm hòng cướp đoạt nó rồi. Bởi vì quyền tài sản kia thuộc về Trần Quân chứ không phải ông. Trước ông làm cho chúng ta tin rằng Trần Quân là người của ông, nhà của hắn liền là nhà của ông, thế nhưng hắn đã chết, vì lẽ đó ngôi nhà không phải là của ai hết." "Trần Quân nó... là cháu trai của tôi... Tôi làm sao có khả năng giết nó. Chả trách vẫn... vẫn chưa tìm được nó, nguyên lai nó đã chết... Đã chết..." Phạm tiên sinh che bụng, từ từ ngồi xổm xuống, cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt. Liễu Mộc ngẩn người, Trần Quân là cháu trai của lão? "Đừng giả bộ, không ai tin đâu." Tạ Vĩ Dân nhìn lão, cảm thấy lão có chút không đúng, thế nhưng trong lòng, căm ghét đã vượt qua thương hại. "Ông ta thật sự không ổn." Liễu Mộc thấy người kia ngã trên mặt đất bèn chạy tới. Sau khi quan sát hô hấp một hồi liền áp tai nghe nhịp tim lão. "Tại sao lại thế?" "Thuốc.... Thuốc.... Túi ngực..." Liễu Mộc phát hiện túi áo nơi ngực Phạm tiên sinh lồi lên cái gì đó, né đầu nhìn thấy một bình thuốc màu trắng, thầm nghĩ khoảng chừng này đủ để cứu mạng hắn rồi. "Ngay đây, ông cố chịu chút." Liễu Mộc liếc nhãn dán lọ thuốc, trên đó viết mạ phê đồng*. Đây là một loại thuốc giảm đau cực mạnh, ốm đau bình thường căn bản không cần dùng đến. *morphine đồng =)) "Không thể nào." Thanh âm quen thuộc vang lên, là Vương Tiểu Mạt. Liễu Mộc nhìn chằm chằm nàng, mang theo sự tức giận. "Em tại sao lại quay lại, tôi không phải đã kêu em mau đi hay sao?" Bỗng nhiên thấy vệt nước trên bả vai nàng, biểu cảm càng tệ đi. "Nguyên lai em vẫn chưa từng rời đi mà trốn ở bên ngoài..." "Sao cô biết?" Tạ Vĩ Dân hỏi. "Chỉ có trong lối đi mới ẩm ướt như thế, cô ấy nhất định trốn ở chỗ gần đây mên vai mới bị nước thấm. Ông xem, áo đã ướt thế kia rồi, hẳn là cô ấy đứng ngốc cũng đã lâu..." Liễu Mộc lắc đầu, lấy ra một viên thuốc. "Không được!" Vương Tiểu Mạt vọt tới, giành lấy bình thuốc trong tay Liễu Mộc, xong lại nhanh chóng chạy lủi vào thông đạo. "Tiểu Mạt, đưa tôi." Liễu Mộc duỗi tay hướng nàng, xòe ra. "Tôi không đưa, cô đừng hi vọng." Vương Tiểu Mạt quyết không khoan nhượng, mở nắp bình giơ lên trước mặt. "Nếu các người ép tôi thì tôi sẽ ăn hết đống này!" Miệng Liễu Mộc giật giật, quay đầu liếc Phạm tiên sinh đang nằm trên mặt đất, con ngươi lão dần dần mất ý thức. "Nói cho tôi biết tại sao đi?" Vương Tiểu Mạt nghe vậy, mí mắt buông xuống. "Vậy cô nói tôi hay, người như thế sao cô lại phải cứu giúp? Ông ta từng bắt cóc cô, bắt cô tham gia vụ việc này. Ông ta cũng từng áp bức tôi cùng cha tôi giao ngôi nhà ra. Cũng đã từng trộm cắp... Cô nói xem người giống như thế còn tồn tại trên thế giới này để làm gì?!" Liễu Mộc trầm mặc, lúc này tựa hồ như không có lời biện giải nào. Kẻ như thế, sống sót chỉ tăng cường sự nguy hại đến người khác. Tạ Vĩ Dân đồng cảm, tội ác Phạm tiên sinh gây nên là tội lớn, bây giờ còn cộng thêm cái thi thể bên trong cột này, thực sự là chết rồi mà vẫn chưa hết tội. Thế nhưng... Ông ta hướng Liễu Mộc, thấy cô cũng nhìn mình gật đầu, hai người đang có cùng chung quan điểm. "Coi như ông ta có tội, chúng ta vẫn không có quyền phán quyết." Liễu Mộc nắm lấy bàn tay, bên trong có một viên thuốc màu trắng, nâng Phạm tiên sinh dậy, giúp hắn nuốt. "Bất luận kẻ nào nảy sinh ý định cướp đoạt mạng sống của người khác, mặc kệ kẻ đó có chết hay không, cũng đều không hết tội." Vương Tiểu Mạt không biết Liễu Mộc khi nào thì giấu một viên, nhìn cô hộ lão ta uống viên thuốc, trong khoảng khắc ấy, nàng nhắm nghiền hai mắt lại. Trước mắt liền hiện lên một cảnh tượng thân thuộc. . "Cha, tại sao mình lại phải ở nơi này, tại sao không thể kéo màn cửa sổ ra? Tiểu Mạt đã lâu không thấy ánh nắng mặt trời, cha mang con ra ngoài một chút có được hay không?" "Tiểu Mạt ngoan, qua mấy ngày nữa cha liền sẽ mang con ra ngoài." "Cha lừa người, cha bảo vậy nhiều lắm rồi, đều là dối con." "Tiểu Mạt..." "..." . Liễu Mộc thấy thuốc có hiệu quả, liền đứng dậy, tiến về phía người kia. Cô không hiểu vì sao người luôn bình tĩnh như Vương Tiểu Mạt lại đột nhiên kích động đến nỗi muốn đoạt mệnh người khác. Nàng không phải là dạng người như vậy. "Liễu Mộc." Vương Tiểu Mạt thấy trước mắt chỉ có mình gương mặt Liễu Mộc là rõ ràng, thân thể mềm nhũn, vô lực, giơ tay vòng lấy người Liễu Mộc, đầu dựa nơi bờ vai cô. "Xin lỗi, tôi nhất định phải làm như thế, nếu không sẽ không an lòng." Liễu Mộc nhẹ nhàng vuốt ve tóc Vương Tiểu Mạt, hổ thẹn nói. "Tôi hiểu." Vương Tiểu Mạt đáp. "Thế nhưng cô có biết hay không, cha của tôi đã bị người đàn ông mà cô cứu hại chết...." . Lời bạn editor : miệng kêu bận nhưng tối tối vẫn ra chương mới đều đặn, tự bản thân mình thấy mình rất chăm chỉ nha :))