Có Lẽ Tớ Ngốc! Nhưng Tớ Biết Yêu Cậu

Chương 28: Có lẽ tớ ngốc! Nhưng tớ biết yêu cậu

- Đã tìm được chưa? _ Lớp trưởng nói qua điện thoại với tổ trường tổ hai.

- Vẫn chưa? _ Người đó đáp.

Cô tức giận, kết thúc cuộc gọi rồi gọi cho tổ ba còn lại, câu trả lời vẫn như vừa rồi. Cúp máy rồi cất vào túi áo, cô chạy nhanh hơn khắp sân trường để tìm. Còn mười phút nữa là tới giờ rồi. Rốt cuộc họ đang ở đâu chứ? Nhưng cũng may là trời phật vẫn còn thương cái lớp này. Nhận ra mấy bóng dáng quen thuộc phía trước, lớp trưởng phi tới đó, miệng không ngừng gọi to:

- Thần dân 9D1!!!

Dường như cũng đã nghe thấy tiếng tiếng của cô, bốn người họ quay ra nhìn theo hướng phát ra giọng nói đó.

- Lớp trưởng à, có chuyện gì vậy? _ Song Nhi nhẹ nhàng hỏi.

- Mấy cậu mải chơi quên đường về rồi hả?! Biết giờ là mấy giờ rồi không? Lớn rồi chứ có bé bỏng gì nữa đâu mà để mọi người phải vất vả đi tìm chứ hả? _ Lớp trưởng cứ thế tuôn một trào chỉ trích, mệt đến đứt hơi nhưng vẫn không buồn nghỉ.

- Thế bây giờ không phải là mười một giờ hơn à? _ Uyển Khanh nghiêng đầu hỏi.

Ngay lập tức, một câu hỏi đầy sự trong sáng, hồn nhiên kia bị đáp lại bởi một cái véo tai không hề nhẹ từ kẻ cầm đầu.

- Mười một giờ hơn? Gần một giờ chiều rồi mẹ á!! Tính trêu tức con này à!!!

- Khoan! Bọn tớ bị oan. Cả bốn quên không cầm điện thoại nên là lúc nãy hỏi giờ có người nói 11:00 giờ nên bọn tớ mới đi chơi tiếp đấy chứ! _ Khanh liền vội thanh minh, ánh mắt kiên định nhìn lớp trưởng.

Cô nghe thấy vậy liền ngẫm nghĩ một lúc, sau đó chậc lưỡi.

- Lại là đám khoa tự nhiên đó! _ Nói xong, cô siết chặt hai tay. Thế này thì tuyệt đối không thể thua rồi.

Sau đó, cả bốn người họ cùng về lớp. Đồng thời, lớp trưởng cũng báo cho những người khác là đã tìm ra họ.

________

Nhìn thấy Song Nhi về lớp, Thiên Nam cảm thấy nhẹ người hẳn. Vì có buổi chụp hình lúc sáng nên mãi tầm gần chiều mới có thể đến trường. Vừa tới nơi thì biết tin bốn thành viên lớp mất tích và trong đó có cả Song Nhi. Không hiểu sao lúc đó cậu đã luống cuống rất nhiều. Rùng một cái như kẻ điên chạy khắp nơi tìm cô.

- Tại sao? _ Nam tự hỏi bản thân sao khi đó lại như vậy. Nó có gì đó thật khó hiểu. Cậu yêu cô?

Rồi giọng nói của chủ nhiệm vang lên buộc cậu phải dừng lại mọi suy nghĩ.

- Chuẩn bị chưa các em? _ Cô Thu nhìn xuống lớp từ bục giảng. Đáp lại người giáo viên kia, lớp trưởng khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nhưng chắc nịch. Cô lấy chiếc băng rôn màu tím ra đeo lên đầu, ở trên đó là tên lớp của họ. Tất cả thành viên của 9D1 đều có nó, người phải diễn kịch thì buộc vào tay, những người phụ trách thì đeo lên đầu. Đây chính là biểu tượng cho tinh thần đoàn kết của học sinh lớp này.

Họ cùng đứng thành một vòng tròn. Mở đầu là lớp trưởng, cô đưa tay ra phía trước, những người khác bắt đầu lần lượt đặt lên.

- 9D1... _ Chủ nhiệm Thu giơ cao tay, nhấn to cái tên lớp bằng giọng mạnh mẽ.

- QUYẾT THẮNG!!! _ Bốn mươi người hùng mãnh trả lời, tiếng hô vang vọng vào không gian xung quanh, len lỏi vào cả trái tim đang rực lửa của mỗi người. Vở diễn này không đơn thần chỉ là mua vui mà trên hết nó còn là cả một cuộc chiến của họ, trận đấu mang tên '' nâng cao thành tích ''.

- Hỡi các chiến binh của 9D1, hãy cùng xông lên với vũ khí là vở diễn '' Romeo x Juliet ''. _ Lớp trưởng một lần nữa thúc đẩy sự chiến đấu của mọi người.

- 9D1 QUYẾT THẮNG!!! _Toàn thể thần dân nơi đây cùng lập lại câu khẩu hiệu của mình, tiếng hô vang to như tiếng sấm.

*****

Lớp trưởng đi ra ngoài sân khấu với bộ đồng phục trường. Bằng chất giọng ấm của mình, cô được phân vai làm MC cho tiết mục lớp.

- Have a nice day. Ladies and gentlemen. I'm MC of the D19. _ Cô cúi nhẹ đầu sau màn chào hỏi.

Tiếng vỗ tay cho sự mở màn vang lên. Lớp trưởng nhìn đoàn người trước mặt, khẽ cười. Qủa nhiên là rất hút khách mà. Đã vậy còn có sự xuất hiện của hai Idol kia nữa chứ. Không ngoài sự đoán!

- Sau đây là tiết mục độc đáo từ trước tới giờ của 9D1 với vở diễn huyền thoại '' Romeo x Juliet ''. Kính mong được gửi tới quý vị!

Nói rồi, lớp trưởng đi vào trong cánh gà, nhường ánh sáng lại cho những nhân vật chính của vở diễn.

- Cố lên! _ Uyển Khanh đập nhẹ vai Song Nhi để ủng hộ tinh thần. Nhi cười đáp lại. Cô hít lấy một hơi sâu, thở ra nhẹ nhàng rồi đi vào phòng thay đồ.

- Liệu có ổn không đây? Lo quá! _ Biên kịch trong bộ dạng đứng ngồi không yên, nhìn bóng dáng đằng sau Nhi. Tuy rằng cô ấy đã học thuộc lưu loát kịch bản nhưng diễn xuất mới là quan trọng. Những người khác cũng lo lắng theo, hai tay họ nắm lại với nhau cầu mong cho mọi chuyện sẽ ổn.

- Đừng lo! _ Giọng Nhật Phong cất lên trong không gian im lặng đó. Mọi ánh mắt đổ dồn về phái cậu một cách khó hiểu.

Nguyệt Băng - người thứ hai sau Phong cảm thấy không có gì phải lo, nói:

- Các cậu biết biệt danh của cô ấy hòi tiểu học là gì không? _ Băng nhớ lại những lần hồi nhỏ, đúng là đáng nhớ mà.

- Thiên tài diễn xuất! _ Cô nhắc lại danh hiệu đã bị thất lạc lâu năm. Phải, chỉ cần Nhi đã học thuộc kịch bản thì không gì phải sợ cả.

Chỉ vừa mưới dứt lời, người công chúa đó bước ra với bộ váy xòe màu vàng nhạt, mái tóc dài được buộc cao thường ngày giờ xõa xuống thật tự nhiên. Khuôn mặt Song Nhi tân trang bằng một lớp phấn nhẹ, đôi mắt đen láy cùng với chiếc môi nhỏ hồng phớt. Cô lúc này dường như có thể hạ gục bất kì trái tim của nam sinh nào tại đây. Thật là quá xinh đẹp! Cả Nhật Phong đứng cạnh đó cũng phải quay mặt ra chỗ khác trước khi cậu không chịu được mà hét lên trước vẻ kiều diễm của cô.

Song Nhi bước đều từng bước đi ra ngoài sân, nhẹ nhàng và thật thanh tao. Cô mang theo cả một hương vị màu hè nồng cháy khiến cho mọi người không ai có thể rời mắt khỏi mình.

- J...Juliet! Juliet đại giá quang lâm rồi!!! _ Biên kịch hét lên đầy vui sướng. Thật không hổ danh là thiên tài mà. Mới nãy vẫn còn run như cầy sấy mà giờ trông cô thật bình tĩnh như biến thành người khác vậy. Chính xác là cô đã hòa nhập mình vào với vai diễn một cách chân thực nhất.

Song Nhi bước đến, bắt cặp với một nam sinh gần đó rồi khiêu vũ theo bản nhạc đang mở. Động tác uyển chuyển, nhẹ nhàng, từng lọn tóc đen tung bay.

- 9D1 có người đẹp thế hả trời! _ Một học sinh nam phía dưới khán đài trầm trồ ca ngời, đôi mắt vẫn không ngừng dõi theo từng bước nhảy của cô.

- Xinh thật đấy!

- Nhảy cũng đẹp nữa. Ôi, tiên giáng trần!

Những lời khen dành cho Nhi cứ thế phát ra.

Sau khi nhạc kết thúc, Song Nhi hai tay cầm bên váy rồi nhún xuống chào bạn nhảy của mình. Những tiếng vỗ tay từ phía dưới vang lên.

- Không ngờ cậu ấy có thể nhảy tốt như vậy! _ Một bạn nữ của lớp vỗ tay từ bên trong.

- Romeo lên sân nào! Ủa mà đâu rồi nhỉ? _ Lúc này lớp trưởng mới nhớ đến nhân vật chính kia liền ngó nghiêng nhìn mọi nơi. Không thấy! Không lẽ lại có chuyện rồi sao!

- Phần make up cho hoàng tử xong rồi đây! _ Người phụ trách trang phục cho lớp vui vẻ nói, đẩy Nhật Phong ra ngoài.

- Ai đây?

- Cậu ấy....l...là...là...Dương Nhật Phong thật đấy hả?

Khuôn mặt của mọi người trong lớp lúc này kinh ngạc há hốc mồm. Họ không nhìn nhầm đấy chứ! Trời ơi, kẻ đang đứng trước mặt họ...là người đó thật đấy hả? Liệu có phải là ngủ mơ rồi không? Người con trai kia thật sự là quá sức...với tần suất não của của họ rồi.

- S...SO COOL!!!

Tiếng hét của họ to tới nỗi một số người ngoài kia cũng có thể nghe thấy nó.

- Thôi thôi, kệ mấy bả, cậu ra diễn đi! _ Uyển Khanh nhắc nhở rồi đẩy nhẹ Phong ra ngoài sân.

Nhật Phong vừa bước ra, tiếng hét một lần nữa vang lên, sức công phá còn mạnh gấp mấy lần vừa rồi. Một số người còn vặn khối óc nhớ lại vở kịch Romeo và Juliet, đây là lúc mà Romeo xuất hiện đúng chứ? Và người thủ vai đó là Ác Qủy của trường họ!

- Sao mà...đẹp trai quá!

- Có khi còn đẹp hơn cả Thiên Nam nữa đấy!

Giọng nữ vang lên đều đều. Đó có thật sự là kẻ mà mọi người thường hay khinh bỉ trước đây không?

Nhật Phong quay xuống khán giả như theo lời nhắc của biên kịch, cậu nở nụ cười nhẹ. Cả không gian bỗng chốc im ắng.

- AAAAA!!!

Cả khán trường và đa số là nữ phải hét lên sau khi đã tiếp thu hết nụ cười của Phong. Thật là ngoài sức tưởng tượng. Qúa hoàn hảo!

Song Nhi nhìn cậu, hai gò má đã ửng lên từ lúc nào. Dáng vẻ Phong lúc này thật khác với mọi ngày. Trông cậu trưởng thành hơn với trang phục Anh cổ đen trắng. Mái tóc được hớt sang một bên, màu đỏ vốn từng làm người nhìn cảm thấy rùng mình nhưng sao giờ thật nam tính và khuyễn rũ.

Nhật Phong cầm lấy tay Nhi, khẽ đặt lên mu tay cô một nụ hôn. Điều đó khiến cho không ít người phái dưới chuẩn bị phụt máu mũi. Soái ca là đây!

Hai người cùng với vai diễn của mình đối thoại một cách trơn tru.

- Tuyệt vời! _ Biên kịch của lớp từ phía trong cánh gà nói vọng ra. Thật là không phí công sức tập luyện bao ngày qua mà.

- A! Mạnh Hùng đâu rồi? Chuẩn bị đi người anh em! _ Lớp trưởng lên tiếng.

- Ra liền, ra liền đây. _ Hùng sau khi thay trang phục liền chạy một mạch ra sân khấu.

- Sao mà tự dưng thấy lo cho tên này hơn á. _ Biên kịch lấy khăn ướt lâu mồ hôi trán. Cái kiểu tí ta tí tởn kia liệu có ăn nhập vai diễn không đây?

Và cũng thật may là không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Tuy diễn không được tốt bù lại Hùng lại có cái miệng nhanh nhẩu nên là vẫn chấp nhận được.

- Ra nói có mấy câu mà trông vất không kìa. _ Lớp trưởng ngao ngán cầm chai nước đưa cho người đang thở phì phò ở kia.

Hùng nhận nhanh lấy chai nước lạnh, tu một hơi dài. Sau hồi tĩnh tâm, cậu mới quát gầm lên:

- Biết mấy cái câu đó dài lắm không? Toàn những câu triết lí, gần một trang giấy đấy!!!

- Ấy ấy, tu sĩ à, bình tĩnh! _ Cô nhanh dùng biện pháp xoa dịu.

- Các anh em, tội đồ Mercutio đang có ý định chạy trốn. _ Nam thanh niên chạy từ ngoài vào báo cáo.

- CÁI GÌ?!?!

Thông tin đó ngay lập tức lọt vào tai của mọi người. Noại trừ những người có vai diễn quan trọng, tất cả còn lại nhanh chóng phi đi để bắt lại kẻ phản bội cách mạng kia. Sắp tới lượt diễn của mình rồi mà Uyển Khanh còn trốn, bộ cô muốn phá nát vở diễn này à?

Dưới sự chỉ huy của lớp trưởng 9D1, chỉ sau chưa đầy năm phút, Khanh đã bị bắt lại.

- Không diễn đâu! Không đâu! Không đâu! _ Uyển Khanh giãy đành đạch y một con cá bị mắc cạn. Cô vùng vẫy, lăn lộn khắp lớp một cách điên cuồng.

Nguyệt Băng bước tới chỗ cô, khẽ nói:

- Diễn đi sau đó chúng ta chụp ảnh với nhau, được chứ!

Khanh bỗng nhảy dựng lên.

- N...Nữ thần...nói thật không? _ Cô hỏi như muốn chắc bản thân không nghe nhầm.

- Ừ.

Câu trả lười tuy thật ngắn nhưng lại khiến ai kia '' thăng hoa ''. Khanh nhảy cà tâng, vui sướng nghĩ đến thời khắc đó.

*****

- Nguyệt Băng, Uyển Khanh! _ Biên kịch gọi.

Hai người kia liền đứng dậy rồi đi ra. Băng vừa lộ diện ở mép sân khấu, tiếng reo hò phái dưới vang lên. Một trong hai Idol đã xuất hiện.

- Nguyệt Băng! Nguyệt Băng! _ Fan không ngừng nhắc tên cô.

- Dù là vai phản diện nhưng trông cô ấy vẫn thật tuyệt vời!

- Bình thường đã xinh rồi, giờ đóng giả vai nam cũng thật là ngầu quá đi!

Lời tán dương vang lên. Những chiếc băng rôn được mở ra, chào đón cô ngay tại vở kịch. Ở phía bên dưới đã có mấy cái máy quay của công ti và những tay nhà báo đến săn hình. Tiếng bấm máy vang lên.

Vì cũng đã tập luyện thường xuyên với nhau nên hai người rất ăn khớp.

- Dám đánh ta! Nhà người nhất định không thể sống! _ Nguyệt Băng chĩa múi kiếm về Uyển Khanh hiện đang trong vai Mercutio.

- Được chết trong tay nữ thần, tôi không có gì phải hối tiếc cả. _ Nói rồi, Khanh cầm lấy thanh kiếm đâm vào ngực mình rồi ngã khuỵa xuống.

Nguyệt Băng đơ đơ, không kịp thích ứng với những gì mà người kia vừa làm.

Người xem bên dưới cũng phải mất lúc mới ngộ ra.

- Ô! Thế háo ra là Mercutio muốn chết chứ không phải bị Tybalt giết ư? Lạ nhỉ? _ Một người bình phẩm.

- OMG! cậu ấy làm cái què gì vậy?! _ Biên kịch mất vía sau pha diễn vừa rồi.

Hạ tấm màn chắn xuống để chuẩn bị cho khung cảnh tiếp theo. Lớp trưởng xung pha ra trận tính hỏi tội kẻ kia nhưng xem ra không được rồi.

- Đã ngủ! _ Mạnh Hùng nhấc tay Khanh lên rồi thả ra. Không ngờ cô có thể đánh một giấc gon lành ngay trên sân diễn. Xem kìa, chảy cả nước miếng rồi.

- Tại hạ xin ngả mũ bái phục! _ Hùng làm theo lời, hờ cúi đầu.

Xong, đội phụ trách của lớp nhanh khieeng Uyển Khanh vào. Dù sao vai của cô cũng đã kết thúc nên cứ để cô ngủ vậy.

Cảnh tiếp theo: Romeo giết Tybalt trả thù cho bạn mình - Mercutio. Vì tội giết người, chàng bị trục xuất khỏi thành Verona.

Sau hồi lâu, cảnh diễn chung của Phong và Nhi lại bắt đầu.

- Romeo! Tại sao chàng lại nói như vậy! Tại sao? Tại sao lại muốn rời bỏ em?

- Juliet, xin hãy tha thứ cho ta! Chính ta là kẻ đã giết anh họ của nàng, đôi bàn tay này giờ đã dính máu. Ta là kẻ sát nhân. Người như ta không có tư cách ở cạnh nàng, càng không có tư cách để yêu nàng!

- Kịch bản hình như hơi khác nhỉ? _ Một người nói.

- Ừ. Chắc là cho mới lạ ý mà.

Rồi hai người đó nhanh chóng trở về với tình hình theo dõi vở kịch trước mắt.

- Không! Là do anh ấy giết Mercutio trước. Chàng chỉ vì muốn trả thù cho bạn mình nên mới...

- Dù nàng có nói gì thì cũng không thể thay đổi sự thật rằng chính ta - Romeo đã giết người!

- Không...

- Đừng Cố Chấp Nữa! _ Nhật Phong quát lên, cắt lời của Nhi.

Mọi người xung quanh chìm đắm trong cuộc đội thoại đó. Một cảm giác chân thực như đang xem phim vậy. Hai người kia quả là có một sức hút mê hồn khiến cho ai ai cũng không thể rời mắt. Lối diễn của họ quá thật.

- Ta là con trai tộc Montagues, nàng là con gái gia tộc Capulets. Tình yêu này vốn dĩ đã không nên tồn tại. Huống hồ, tin tức ta giết người đã lan ra khắp nơi. Cuộc sống ta từ giờ cho tới cuối đời đều sẽ bị khinh rẻ. Ta không muốn nàng cũng bị như vậy! _ Nhật Phong nói, tim khẽ nhói lên. Mấy cái câu thoại này rốt cuộc là ai nghĩ ra? Tại sao lại giống như cách mà cậu trải qua quá vậy!

- Em không sợ! Chỉ cần được ở cạnh chàng, em không sợ gì hết!

- Nàng ngốc vừa thôi!

Câu nói đầy tức giận của Phong vang lên khiến Nhi phải sững người. Đó chỉ là một câu thoại thôi mà, nhưng sao trái tim cô bất giác lại khó hiểu thế này. Cảm xúc như hụt đi. Buồn và đau!

Cả không gian im lặng, không có tiếng thoại đáp lại. Song Nhi không nói gì, vẫn đứng yên một chỗ nhìn người đối diện.

- Ớ! Sao dừng lại rồi?

- Không lẽ quên kịch bản sao?

Tiếng bàn tán xôn xao của khán giả xuất hiện. Những thành viên của lớp cũng không khỏi thắc mắc. Nhi quên kịch bản ư? Không thể có chuyện đó được. Vậy thì cô đang làm gì vậy?

- Có lẽ tớ ngốc! Nhưng tớ biết yêu cậu.