“Tùy chú đi, chỉ cần chú sống thật đàng hoàng ở thành phố B là được, đừng để khi tôi muốn tìm chú lại tìm không thấy.” Ba Ngôn cũng không ép hắn, tính cách của Đào Nghị không thể cưỡng ép được. “Ân Lê cùng Lương Vũ Trạch là do cậu ta mang vào công ty.” Ba Ngôn hướng Ngôn Nại nói.

“Chú Nghị, thật xin lỗi, vì cháu cùng anh trai gây chuyện nên bọn họ mới rời đi.” Mặc dù người gây chuyện với hai người đó không phải là cô, nhưng nếu đã tiếp nhận cơ thể này thì cũng phải gánh mọi trách nhiệm mà trước đó nó gây ra.

Đào Nghị mỉm cười rộng lượng: “Đi rồi thì thôi, công ty không chỉ có hai người đó, tài cao không bằng đức cao, các cháu dĩ nhiên có sai nhưng cái sai không ở các cháu.”

Mặc dù hắn không ở công ty, nhưng chuyện ở công ty hắn cũng biết đại khái một số chuyện, hắn đối với Ngôn thị không có ý gì xấu, hắn quan tâm đến công ty vì lúc đó công ty đang cần trợ giúp, nếu có tin tức gì hắn có thể gấp rút trở về. Cho tới nay, Ngôn Húc Dung quản lý công ty nên không cần hắn gò bó trong phòng tài phụ làm gì.

Chuyện Ân Trạch hủy bỏ hợp đồng đã kí kết với công ty đã kinh động đến hội đồng quản trị, tin tức hắn biết được đầu tin là Ngôn Nại có lỗi nhưng cô bé tuổi nhỏ không hiểu chuyện, hơn nữa chuyện đối với bọn họ không tạo ra tổn thương gì, bởi vì đã có một chút danh tiếng, đôi cánh đã lớn lên mà không biết kiêng nể chuyện gì, quên mất ai là người đem họ ra bên ngoài vun trồng. Người nghệ sĩ ra đi đều là gió chiều nào theo chiều ấy, không đáng nhắc tới.

Khi Ngôn Nại tiến vào thang máy, ba Ngôn muốn Ngôn Nại nói với Ngôn Diễn tối nay về nhà chính, ông Diệp mở tiệc đại thọ*, muốn gặp con cháu.

Ông Diệp là ai. Chính là ông ngoại của Ngôn Diễn và Ngôn Nại.

Ngôn Nại vừa nói xong, khuôn mặt tuấn tú của Ngôn Diễn trầm xuống, thể hiện sự mất hứng.

“Sao thế anh? Không vui lòng mà đi sao?” Ngôn Nại hỏi.

“Em vui lòng sao?” Ngôn Diễn không trả lời mà hỏi lại cô.

Ngôn Nại trong đầu xoay chuyển, tìm kiếm một chút kí ức về ông ngoại, khuôn mặt u mê nhỏ nhắn cũng biến đổi, lúc đó, khi mẹ Ngôn gả cho ba Ngôn, ông Diệp là người kiên quyết không đồng ý, mẹ Ngôn thật sự yêu ba Ngôn đến nỗi không phải ba Ngôn quyết không lấy chồng, nên cuối cùng vẫn là gả đi, ông cụ Diệp đối với gia đình này rất không chào đón, không muốn thấy mặt cho đến tận bây giờ.

Ông Diệp phản đối con gái lấy Ngôn Húc Dương, sĩ nông công thương*, thương xếp ở hạn chót. Nhà họ Diệp tất cả đều là quan lớn, nên khinh thường những thương nhân như Ngôn Húc Dương, Diệp Nhự là con gái duy nhất của nhà họ Diệp, là chị cả trong nhà, ông Diệp hận không thể đem hết mọi thứ tốt nhất trên đời này cho Diệp Nhự. Hơn nữa Ngôn Diễn cùng Ngôn Nại giống nhau, hai anh em không ai chịu nhường ai, rất không có tiền đồ còn rất mất thể diện. Ông cụ Diệp rất không thích cô cùng anh trai, mỗi lần hai người đên thăm nhà họ Diệp, luôn luôn bị người nhà họ Diệp xem thường, cười nhạo, chèn ép. Người nhà của bọn họ chỉ có mẹ Ngôn – Diệp Nhự, còn hai anh em giống như không phải do Diệp Như sinh ra.

Nghĩ đến một đứa trẻ con chưa đầy mười tuổi của nhà họ Diệp, nó thấy Diệp Nhự gọi rất thân mật : " Cô cô, cô cô. " Khi mẹ Ngôn quay lại giới thiệu hai anh em họ thì khuôn mặt vui vẻ đáng yêu luôn chuyển sang khinh thường, công thêm giọng nói giễu cợt : " Ngu ngốc. Ngu ngốc. " Đây là gọi hai anh em.

Đứa bé chỉ là đại diện tiêu biểu mà thôi, một đám người của nhà họ Diệp đều cư xử như vậy, khó trách lúc ấy khuôn mặt của ba Ngôn rất tối tăm, ông trên thương trường trầm nổi nhiều năm, vì bà xã có thể nhẫn nhịn được, nhưng Ngôn Nại với Ngôn Diễn lại không chịu nổi, bọn họ chính là từ nhỏ đã sống qua những ngày tháng như vậy.

Mặt Ngôn Nại hiện lên mấy vệt đen, lòng nổi lên ưu tư, cái gì mà về nhà thăm người thân chứ, thật ra là về nhà chịu tội mà.

Cô hồi tượng lại mấy cuốn tiểu thuyết mà cô đọc gần đây ở trên mạng, nữ chủ nhân gặp phải một số người thân cực phẩm, không phải những người thân cực phẩm kia rất thích gây sự phân cao thấp ? Gặp cô đều thể hiện : " Tha thứ cho hắn, dựa vào hắn, theo hắn, cố gắng cùng hắn, nhường hắn, mặc hắn, giúp hắn, chăm sóc hắn. " mà cử xử khoan dung. Nhưng đám người nhà họ Diệp kia có tính là cực phẩm thân thích không ? (Mikovu: Đoạn này khó hiểu! Chém bạo luôn!! +_+)

Ngôn Nại nghĩ không ra, người nhà họ Diệp không thích bọn họ, nhưng đã người thân thích, không phải sống hòa thuận tốt hơn sao ? Bọn họ đâu cần tài sản của nhà họ Diệp. Nghĩ đến kết cục nhà họ Ngôn trong tiểu thuyết, Ngôn Nại bị điên, Ngôn Diễn bị giam vào ngục, ba Ngôn qua đời, mẹ Ngôn thế nhưng không được nói đến nửa câu, bởi vì lúc ấy, mẹ Ngôn không phải nhân vật chính yếu, truyện không miêu tả đến bà, cô cũng không để ý, bây giờ suy nghĩ lại, đây là một vấn đề lớn.

Bọn họ về nhà chính của nhà họ Ngôn, một nhà bốn người đoàn tụ cùng một chỗ, người vui vẻ nhất chỉ có mẹ Ngôn, còn ba người kia nghĩ đến ngày mai phải đến tiệc đại thọ của cụ Diệp thì không thể nào cười nổi. Nếu bọn họ mang bộ mặt này đến nhà họ Diệp, thì không phải là tiệc mừng thọ nữa mà là đi đám tang….

Buổi tiệc ngày mai chia làm hai buổi : Buổi sáng và buổi tối. Tiệc ban ngày chiêu đãi khách, còn tiệc buổi tối là dành cho người trong nhà. Tiệc ban ngày rất dễ chịu, người nhà họ Diệp dù không vừa mắt với bọn họ đến đâu đi chăng nữa cũng sẽ không thể hiện ra cho người ngoài xem, nhiều nhất chỉ phóng ra ánh mắt lạnh mà thôi. Tiệc buổi tối mới đáng sợ, chắc chắn Ngôn Nại và Ngôn Diễn sẽ là đối tượng cho những người đó phê bình.

Lễ phục dự tiệc là do mẹ Ngôn chuẩn bị, y phục của ba Ngôn và Ngôn Diễn rất bình thường, chỉ là âu phục thắt cà vạt. Đối với Ngôn Nại, mẹ Ngôn cực kỳ có hứng thú, khiến cô muốn bỏ chạy. Lễ phục Trung Quốc nhỏ bé mà tươi sáng, có màu đỏ vui vẻ, hoa Mẫu Đơn được thêu tinh xảo, Ngôn Nại mặc vào như búp bê. Mẹ Ngôn còn búi tóc hai bên cho cô, màu đỏ của lễ phục làm nổi bật lên khuôn mặt dịu dàng mà hơi nghiêm túc, vô cùng đáng yêu.

Mẹ Ngôn mặc bộ sườn xám tơ tằm, thanh lịch hào phóng, cao quý không tầm thường.

Ngôn Diễn thấy Ngôn Nại đi ra, cười rất không phúc hậu, anh nghĩ đưa tay vân vê đầu Ngôn Nại hai cái, nhưng lại sợ làm rối tóc của cô, nên không thể làm gì khác hơn là nhéo trên mặt cô mấy cái.

Ba Ngôn ngược lại không nói gì, dẫn mẹ Ngôn đi trước. Quà đại thọ cho ông Diệp ông đã chuẩn bị tốt nửa tháng trước rồi, tối hôm qua, cố ý nhắc nhở con trai và con gái ông một chút, sợ hai đứa quên.

Khi Ngôn Diễn nhận được thông báo của Ngôn Nại liền cho người đi chuẩn bị, ông Diệp không thích anh, anh cũng không coi trọng, quà đại thọ cũng không dành tâm tư ra nghĩ, mua món quà qua mắt là được rồi. Buổi chiều, quà đã được đưa đến công ty, một cặp quả hạch đào* một trò chơi cổ điển.

Ngôn nại dương đôi mắt trẻ con của mình, xuyên qua tấm kính trong suốt nhìn quả hạch đào, vừa nhìn là biết đây là quà của buổi tiệc đại thọ.

Quà tặng là bản thân tự chuẩn bị, cô cứ nghĩ ba Ngôn sẽ giúp bọn họ chuẩn bị chứ. Ngôn Nại đào đào kho ký ức, con mắt tối sầm, sắc mặt đen hơn, năm trước sinh nhật ông ngoại, tuy rằng không phải là đại thọ của ông ngoại, nhưng vẫn hội tụ anh em thân thích đến. Trong trí nhớ của cô, mỗi lần tới ngày sinh nhật của ông ngoại, cô và Ngôn Diễn đều tặng trò chơi quả hạch đào. Hai người này tuyệt đối là cố ý mà, có thể trách ông cụ không muốn gặp bọn họ sao ? Tự tìm !

Năm nay, tuyệt đối không thể đưa trò chơi quả hạch đào này, cô suy nghĩ một chút nghĩ đến đại thọ ông nội của Kiều Jenny, rồi liền đưa ra quyết định. Quà của cô thì dễ rồi, chỉ là quả của anh trai cần chút thời gian. Bản thân cô là một cô gái ngoan ngoãn, rất được các tiền bối thương yêu, trừ tính tình dịu dàng đáng yêu ra, đối với những thứ trưởng bối thích cô vô cùng có sở trường, là một người khéo léo ưu tú, chỉ dựa vào thân phận, bối cảnh, tính tình tốt mà muốn người khác yêu thương mà không bỏ ra công sức, như vậy, sẽ không được lâu dài.

Ngôn Nại gánh vác nhiệm vụ của Ngôn Diễn, một mình cô nhất định sẽ không làm được, bởi vì không có nhiều thời gian, cô tìm Clarence, tin tưởng anh ấy có thể giúp đỡ.

Đối với việc Ngôn Nại nhờ giúp đỡ, Clarence không hỏi một câu nào, nhớ kĩ yêu cầu của cô, cam kết sáng mai sẽ đưa đến những thứ cô cần.

Ăn xong bữa tối, Ngôn Nại gõ cửa phòng Ngôn Diễn, giả dạng làm sói xám hướng dẫn Ngôn Diễn, từng bước làm giảm bớt thành kiến của Ngôn Diễn đối với ông Diệp. Không bỏ được thành kiến sẽ bị bỏ rơi, tổng so sánh là nên biết phải làm thế nào.

" Anh, năm nay đại lễ mừng thọ của ông Ngoại chúng ta sẽ không tặng quả hạch đào nữa….. Anh tặng mười năm, em tặng năm năm, tổng cộng là mười lăm năm làm sao đôi tay kia có thể chơi hết được ? " Hộp quả hạch đào kia đã bị cô tịch thu, Ngôn Diễn sẽ không tìm được.

" Kính già yêu trẻ là truyền thống đẹp đẽ, chúng không thể vì ông cụ không thích chúng ta, mà làm mất đi vẻ đẹp của đạo đức, đúng không ? " Trong trí nhớ của cô hai anh em vẫn luôn gọi là ông cụ, chưa bao giờ kêu một tiếng ông ngoại.

" Hàng năm đều tặng quả hạch đào, rất không có sáng kiến, với lại không phải đám người họ Diệp kia đều trước mặt người khác gọi chúng ta là quả hạch đào sao, đó quả là một cái tên bất nhã. Tặng quả hạch đào chính là muốn chọc tức ông cụ, anh xem ông cụ có quan tâm không ? Ngược lại chúng ta lại bị nói là người không tốt. " Ngôn Nại tặng ông ngoại quả hạch đào là do học Ngôn Diễn, đều là hai anh em phản nghịch.

" Năm nay, mời thêm nhiều khách mới, đám nhà họ Diệp kia khẳng định là chờ chúng ta tặng quả hạch đào, sau đó, ra cửa tiếp tục cười nhạo chúng ta, vậy chúng ta cố tình không làm như họ tính, thay đổi quà tặng, hơn nữa trước mặt những người đó quà phải tốt hơn quà của bọn họ tặng, để cho bọn họ không sánh bằng chúng ta, để bọn họ đi đấm đất lật bàn. " Ngôn Nại nói càng ngày càng nhỏ, thể hiện ra bộ dáng ranh mãnh, nở nụ cười rực rỡ.

" …….. Bây giờ, trời tối rồi, anh đi đâu tìm quà mừng thọ xuất sắc đây ?? " Ngôn Diễn nghe xong cảm thấy em gái nói rất có lý, quà quả hạch đào chẳng có kết quả gì, nhớ năm đó là lần thứ hai anh tặng quả hạch đào, sắc mặt ông cụ khẽ biến đổi, làm lòng anh thầm dễ chịu không dứt, sau đó, vô luận anh tặng bao nhiêu quả hạch đào đi nữa, còn có em gái gia nhập, ông cụ vẫn là không gợn một tí sóng nào, rất không thú vị.

" Buổi chiều em đã nhờ Clarence chuẩn bị, ngày mai sẽ đưa đến, em đến tìm anh không là để giúp đỡ anh sao ? " Ngôn Nại thấy Ngôn Diễn đồng ý, cũng không quản anh ấy tặng quà đại thọ vì mục đích gì, chỉ cần ngày mai không có việc gì xảy ra là được. "

" Em nói cho anh biết, ngày mai đưa cho ông cụ…………….Ngày mai, anh nói như vậy……. Sau đó………….. Cứ như vậy……….. Phải……. "

" Được. Nghe lời em. "

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình :

Ngôn tiểu muội o(╯**╰)o

Đây là giảm cân.

Trên mặt thịt hơi bị nhiều.

------------------------

Chú thích :

*Tiệc đại thọ : Dành cho những người 90 tuổi trở lên.

*Sĩ nông công thương : Sĩ là tầng lớp trí thức, có học. Nông là nông dân. Công là công nhân. Thương là người buôn bán, kinh doanh. Ông cha ta xưa đã xếp 4 tầng lớp, nghề nghiệp trong xã hội theo thứ tự như ta đã thấy.

* Theo sử sách ghi lại, xoay tròn quả hạch đào (hay còn gọi là quả óc chó) trong lòng bàn tay sẽ giúp kích thích tuần hoàn máu, nâng cao sức khỏe.