Mỗi ngày Ngôn Nại đều ở đây chiến đấu hăng hái trong đống bài tập số học, thời điểm cô làm bài tập, Clarence ở bàn bên kia làm việc, hắn cũng đem công việc dời đến một phòng họp nhỏ. Giấy nháp Ngôn Nại dùng càng ngày càng nhiều, tập tài liệu để trước bàn Clarence càng ngày càng ít, hai người rất an tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bút viết loạt xoạt trên giấy.

‘Bách nghệ mới’ tạp chí kỉ niệm mười năm thành lập, công ty giải trí Ngôn thị mở tiệc mời khách, buồi chiểu Ngôn Diễn bị ba Ngôn phái đi tham dự, Ngôn Nại ở lại chăm chỉ học tập, cũng chưa thông báo với cô.

Ngôn Diễn đánh khách mời của ‘Bách nghệ giới’ vào buổi tối lúc ra về, hắn vào đồn cảnh sát, ba Ngôn phải tìm người đến bảo lãnh hắn ra ngoài. Các tờ báo lớn đưa tin công tử Ngôn công khai ác ý ra tay đánh người, thái độ rất phách lối. Người bị đánh là người nhà của tổng giám đốc một công ty, tố cáo hắn bị Ngôn Diễn đánh dã man trên đất, tay bảo vệ đầu, co rúm trên đất. Trong hình, mắt trái hắn ta bị sưng đỏ, chảy máu mũi, khóe miệng bị rách, trông rất thảm hại.

Ngôn Nại trong lúc nhất thời bị choáng váng, ba Ngôn làm sao lại đem Ngôn Diễn ra ngoài, lại không có người bên cạnh trông chừng hắn, không quá nửa ngày đã xảy ra chuyện.

Ngôn Diễn về đến nhà, cả người không có vết thương, xem ra chỉ có một bên bị đánh.

"Tại sao anh lại tức giận đánh người?". Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngôn Nại nghiêm lại nhìn anh, hôm nay, cô nhất định phải khiến Ngôn Diễn nói ra.

Ngôn Diễn hết mặt không nói gì, bế Hàm Hàm Khuyên đang ngồi ở bên lên trên người, có một ít máu dính vào bộ lông trắng mềm mại của Hàm Hàm Khuyên, rất dịu dàng.

“Anh là vì Thẩm Hoan Tình phải không?” Ngôn Nạo thấy anh không nói lời nào liền dò hỏi, giọng điệu khẳng định, giống như đã biết hết.

Ngôn Diễn đột nhiên ngẩng đầu lên, "Làm sao em biết?". Ngôn Nại không đi cùng anh, đáng lẽ không biết chuyện này, anh cũng không thể hiện chuyện này có quan hệ với phụ nữ kia, ai cũng không nghĩ đến chuyện này, Ngôn Nại làm sao lại biết? Không có khả năng!

Dĩ nhiên là cô biết, về đến nhà, cô mở laptop ra xem video khách mời của ‘Bách nghệ mới’, ban đầu cô không rõ vì sao Ngôn Diễn lại đánh người, cho tới khi nhìn thấy Thẩm Hoan Tình phong thái yểu điệu, nhẹ nhàng lại vô cùng chói lọi xuất hiện, trong lòng cô loáng thoáng đã có đáp án. Cho đến khi nhìn thấy, một người đàn ông quần áo tươm tất bị đánh, ánh mắt hắn nhìn Thẩm Hoan Tình bỉ ổi không chút che giấu. Người khác có lẽ không biết, cô đã quen thuộc với các tình tiết của cuốn tiểu thuyết này nên chỉ cần suy nghĩ một chút, mọi việc lập tức rõ ràng, về chuyện của Ngôn Diễn và Thẩm Hoan Tình, cô muốn bỏ qua cũng không thể bỏ qua được, chỉ chờ Ngôn Diễn trở lại thừa nhận thôi.

Hào quang của nữ chính Thẩm Hoan Tình vô cùng cường đại, vừa đến bữa tiệc, hướng xung quanh cười một tiếng, hấp dẫn bao người. Lực hấp dẫn này không phân biệt đối tượng, thời điểm hai anh em Ô Long nói ra, một lão tổng vừa vặn nhìn thấy, Thẩm Hoan Tình xinh đẹp động lòng người, nghĩ đến Ngôn Diễn đang vui vẻ bên người mới, Thẩm Hoan Tình là nghệ sĩ vừa mới quay lại sân khấu không có người chống lưng, hắn ta nghĩ đi khen ngợi khoa trương cô một chút, dĩ nhiên muốn bao nuôi cô.

Hắn ta gặp Thẩm Hoan Tình, nói lên yêu cầu với cô, "Thẩm tiểu thư, ta rất thích cô, nếu như cô đồng ý theo ta, ta sẽ đầu tư đĩa nhạc cho cô."

"Cảm ơn, tôi không cần." Chuyện như vậy, Thẩm Hoan Tình gặp phải không chỉ một hai lần, đối với chuyện này công ty mặc kệ, chỉ dựa vào các nghệ sĩ tự ứng phó, bây giờ cô gặp phải chuyện này, nỗi hận của cô đối với Ngôn Diện lại càng sâu hơn.

"Đừng vội cự tuyệt ta, cô nên suy nghĩ tốt một chút." Lão tổng rất có kinh nghiệm nói.

"Tôi cự tuyệt." Nói xong Thẩm Hoan Tình muốn xoay người rời đi.

Lão tổng này cho là Thẩm Hoan Tình không biết tốt xấu, tức giận vô cùng, lời nói ra miệng toàn là những lời lẽ khó nghe, sau đó Ngôn Diễn nghe được mấy câu đó.

Ngôn Diễn đứng cách bọn họ không xa, nghe thấy từ đầu đến đuôi. Sau khi bữa tiệc kết thúc, hắn đùng đùng đi đến đánh người.

"Anh, anh tại sao không nghe lời em nói? Hai người các anh đều không vui, muốn cô ấy đối xử với anh như trước kia, hoàn toàn là không có khả năng, cô ấy hiện tại chỉ có thù hận với anh thôi. Khuyên anh cách xa Thẩm Hoan Tình một chút! Không tin anh có thể thử xem, xem mỗi lần anh đến gần cô ấy, sẽ xảy ra chuyện tốt hay chuyện xấu đây." Ngôn Nại lắc đầu một cái, gương mặt có chút chán nản.

Bây giờ cô ấy chỉ còn có thù hận, khi Thẩm Hoan Tình ở bên cạnh hắn thì hắn không biết quý trọng, ly hôn với cô ấy, lại không muốn thấy cô ấy ở chung với người khác, bất cứ kẻ nào đều không thể có liên quan đến cô ấy, đây đúng là quan có thể phóng lửa nhưng không cho dân đốt đèn nha, giả sử cô nói có chút quá đáng, nhưng rất đúng tình hình của công tử Ngôn hiện giờ. Hắn chỉ đánh người ta một chút, nếu hắn đối mặt với Dung Quý Hàn, Ngôn Nại ôm trán, Ngôn Diễn tuyệt đối cũng giống như lão tổng hôm nay bị hắn đánh vậy, có khi còn thảm hại hơn.

Trở về phòng ngủ, Ngôn Nại ngồi trước bàn đọc sách ngẩn người, đột nhiên nghĩ ra gì đó, lấy điện thoại di động gọi cho Thẩm Hoan Tình.

"Chị dâu, chị có xem tin tức không? Anh em hắn thật dũng cảm, dám đánh người bắt nạt chị."

Thẩm Hoan Tình lười sửa cách xưng hô của Ngôn Nại, cô miễn cưỡng nói,

"Hắn sao không đem chính hắn đánh một trận?"

Ngôn Nại cảm thấy khó xử, "Chẳng phải mọi chuyện đều đã qua rồi sao? Anh ấy biết sai lầm của mình rồi."

"Hửm?" Thẩm Hoan Tình phát ra âm thanh đầy sức quyến rũ, không hổ danh là ảnh hậu, thanh âm nghe thật tốt.

"Chị xem cái lão tổng bị anh trai đánh có bao nhiêu thảm hại a." Đoán chừng phải mất rất nhiều tiền thuốc mẹn, nếu hắn kiên trì muốn tố cáo anh trai đả thương hắn ta, sẽ gây rất nhiều phiền phức cho anh ấy.

"Hôm nay, Ngôn Diễn cảnh cáo tôi, đừng quyến rũ đạo diễn Phong, nói tôi chỉ là một tiện nhân không xứng với đạo diễn Phong." Ngôn Diễn khẳng định không chỉ nói với Thẩm Hoan Tình hai câu này, Thẩm Hoan Tình lựa hai câu nói, lời nói bình thản, thật giống như "tiện nhân" trong lời nói kia không phải là cô ấy.

Ngôn Nại:.............

"Về sau cô không cần gọi điện thoại tới, tôi không muốn nghe bất kỳ chuyện gì liên quan tới Ngôn Diễn, nhàm chán! Tạm biệt." Thẩm Hoan Tình không kiên nhẫn cúp điện thoại.

Tâm tình của Ngôn Nại xuống rất thấp, cô muốn đem đầu Ngôn Diễn mở ra thử xem bên trong có chứa những cái gì? Có thể đem những lời nhắc nhở của Phong Lăng Kiên hiểu lầm thành như vậy. Ngôn Diễn vẫn quyến luyến không quên Thẩm Hoan Tình, tính tình tự cao, tự đại khiến người khác khó chịu. Chính anh cũng không biết trong tim anh muốn gì, những chuyện có liên quan đến Thẩm Hoan Tình đều làm lòng anh không thoải mái, anh không biết vì sao lại không thoải mái, anh không thoải mái liền khiến người khác cũng không được thoải mái, không cẩn thận suy nghĩ lại luôn làm theo ý mình, cho nên chuyện càng ngày càng hỏng bét. Cô không quản thúc được trái tim hắn, Ngôn Nại thở dài, tinh thần suy sụp, lên giường nhắm mắt đi ngủ.

Ngày thứ hai, Ngôn Nại mang hai mắt gấu mèo cùng Ngôn Diễn đến công ty, Ngôn Diễn tinh thần phấn chấn, vừa nhìn là biết tối hôm qua ngủ rất ngon. Ngôn Nại đang lo lắng cho anh, thật lâu không ngủ được. Thế nhưng anh lại không lo nghĩ, ngủ một giấc thật ngon đến trời sáng.

Thời gian đã đến, Ngôn Nại cầm bài tập lên phòng làm việc trên tầng thượng.

"Clarence, việc anh trai em đánh người, có làm sao không?" Ngôn Nại hỏi.

"Yên tâm đi, tối hôm qua tiên sinh Cát đã chấp nhận bồ thường, sẽ không tố cáo anh trai em nữa", Clarence đẩy mắt kính trên mắt, mang theo Ngôn Nại vào phòng hôm qua mới sửa chữa lại để làm phòng học nhỏ.

"Vậy thì tốt." Ngôn Nại nhoẻn miệng cười, gánh nặng trong lòng cô rút cuộc cũng được đặt xuống, cô lập tức cảm thấy nhẹ nhõm không ít. Không trách được Ngôn Diễn vẫn không lo lắng như vậy, hóa ra hắn đã sớm biết trước.

"Ngôn tiểu thư, tối hôm qua ngủ không tốt?" Clarence ngồi bên cạnh Ngôn Nại nói, nhìn thấy quầng thâm quanh mắt nàng, cô gái này tối hôm qua mất ngủ sao?

"Vâng, lo lắng người kia sẽ không bỏ qua cho anh trai." Ngôn Nại thành thực gật đầu nói, bộ dáng điềm đạm thật đáng yêu.

"Clarence, về sau anh cũng như người nhà gọi em là Tiểu Nại đi, ba em rất thích anh, thường khích lệ anh, em cũng vậy, rất thích anh." Nói đến thích, khuôn mặt trắng nõn của Ngôn Nại không khỏi đỏ lên, nàng vội vã giải thích.

"Giống như là thích anh trai vậy, em có thể thích anh như vậy được khôn?" Cô thận trọng hỏi, sợ bị người ta cự tuyệt. Trước kia cô thường ít tiếp xúc với người lạ, không gian của cô rất nhỏ, cô cho rằng cô có Jenny là đủ rồi. Khi tới không gian trong quyển tiểu thuyết này, cô có một chị em tốt là Phương Đình Na, cô ấy rất tốt, nhưng trong mắt cô, cô ấy không thể thay thế được Jenny. Sau đó, bên cạnh cô trừ người nhà thì vẫn là người nhà. Cô giao tiếp với người ngoài không được tốt, nhưng từ khi cô biết Clarence, muốn dựa dẫm vào anh, không khỏi muốn có sự công nhận của anh.

"Dĩ nhiên có thể." Clarence nhẹ giọng cười một tiếng, giơ tay vuốt ve đầu Ngôn Nại, thời điểm Ngôn Nại cúi đầu, không nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Clarence.

Tối hôm qua ngủ không ngon, nhưng cho tới trưa mặt Ngôn Nại như gà cắt tiết, tinh thần phấn chấn, tập trung toàn bộ tinh lực chuyên tâm nghe Clarence giảng bài cho cô, một chút buồn ngủ cũng không có. Chẳng những không buồn ngủ, hiệu quả học tập lại vô cùng tốt, hôm qua cô có thể nghe hiểu, hôm nay cô nghe xong đã có thể suy luận từ một ra ba.

"Clarence, có phải em rất lợi hại hay không?" Ngôn Nại mở to cặp mắt đen rõ ràng nhìn về phía Clarence, giống như trẻ con làm việc tốt đợi người lớn khen tặng. Đề bài này, Clarence chỉ hướng dẫn một chút, Ngôn Nại liền biết phải làm thế nào.

"Thông minh, chỉ là mấy đề bài này không khó, em phải cố gắng nhiều hơn." Clarence không nhìn cô, khen cô một câu, nhếch khóe môi lên thể hiện hắn giờ phút này rất tốt bụng.

Buổi học thêm buổi sáng kết thúc, Ngôn Nại từ phòng học nhỏ ra ngoài, gặp được ba Ngôn bên ngoài phòng làm việc.

"Tiểu Nại tới đây, giới thiệu với con, đây là chú Nghị của con." Ba Ngôn ngoắc tay với Ngôn Nại, trên mặt nở nụ cười tươi.

Ngôn Nại đi đến, đối với người mà ba Ngôn giới thiệu rất lễ phép chào hỏ; “Chú Kiên, chú khỏe chứ?”

Đào Nghị bằng tuổi với ba Ngôn, khuôn mặt được chăm sóc tốt nên không có nếp nhăn, mắt to mày rậm, cái mũi anh tuấn, da màu lúa mạch, thân hình cao lớn, vừa nhìn cũng rất đẹp. Ăn mặc tùy ý, đứng bên cạnh ba Ngôn, một cánh tay khoác lên vai ba Ngôn, động tác có chút tùy tiện, tự nhiên không kiềm chế khiến hắn có vẻ hào sảng, một chút cũng không xấu.

"Tiểu Nại, con gái thì phải hoạt bát, không cần giống ba con, suốt ngày đưa ra vẻ mặt cứng ngắc, cùng một dạng với mấy lão già."

"Chú Nghị của con là thành viên hội đồng quản trị của công ty, chính là chưa bao giờ làm việc, cả ngày lẫn đêm chỉ biết chạy lung tung ở bên ngoài, rất khó gặp chú của con, không phải ba năm thì chính là năm năm mới gặp, ngày thứ hai lại lập tức không nhìn thấy chú của con, điện thoại vĩnh viễn không gọi được." Ba Ngôn hận đến nghiến răng hừ hừ nói, ban đầu Ngôn Diễn sau lưng hắn muốn đổi ngành học, chính hắn giúp đỡ tiểu tử kia, đều là một đám không có trách nhiệm, khốn khiếp.

"Anh Dương, điện thoại không gọi được không thể trách em, anh nên tìm công ty viễn thông, tố cáo bọn họ phục vụ không tốt, không bắt được tín hiệu, trách tín hiệu của bọn họ không phủ sóng rộng, để cho bọn họ phát tín hiệu đến đỉnh núi, rừng sâu hay đáy biển đi." Đào Nghị cả người lười biếng nói, "Trong chuyến du hành đến mặt trăng, em đã đem ảnh hai anh em mình chụp chung lưu lại ở đó, sau tấm hình còn viết Ngôn Dương và Đào Nghị đã đến chỗ này du lịch, em cho vào một hộp nhỏ, tìm một nơi thật tốt đặt vào đó. Anh Dương yên tâm, cái hộp kia đặc biệt được chế bằng nguyên liệu làm tàu vũ trụ, sẽ không bị hỏng đâu."

Sắc mặt của ba Ngôn càng ngày càng đen, trước kia chính là trốn đi du lịch vòng quanh thế giới, lần này lại chạy đến ngoài vũ trụ, "Mặt trăng, một chút cũng không xa."

"Còn không phải sao, vừa ngửa mặt lên là có thể thấy." Đào Nghị gật đầu nói.

Ngôn Nại hé miệng cười trộm, thì ra cũng có người mà ba không trị được. Ba Ngôn không muốn ở trước mặt bọn trẻ nổi giận, chỉ là Đào Nghị này thường ngày thực sự không thể tin cậy được.

Thời điểm trước khi Ngôn Dương nổi giận, Đào Nghị vội vàng nói, "Lần này trở về em sẽ không đi nữa, bảo đảm tùy thời cho gọi mà đến."

"Anh để cho em tiếp quản khách sạn kia đó." Ba Ngôn trực tiếp để cho Đào Nghị dưới trướng mình, để cho Đào Nghị quyền quản lý khách sạn Xích Tinh.

Đào Nghị lắc đầu, "Không cần! Em muốn công việc ở công ty là tìm ngôi sao, để chơi đùa một chút…..”