Trên chiến trường, một khi nhân tâm bất ổn thì thất bại cũng chỉ là vấn đề thời gian, kéo dài càng lâu thì càng tổn hại nhiều hơn thôi. Thẩm Thăng đã từ chức tư lệnh, đế đô bí mật điện báo chứ không thông báo toàn quốc, mình chủ động một chút ngược lại giữ được mặt mũi. Tư lệnh mới mà đế đô cử đến khu Bắc là một tên công tử bột, cả ngày chỉ biết vui chơi, mấy tướng quân trước đây là thủ hạ của Thẩm Thăng tức đến nghiến răng nhưng không thể làm gì, dù sao số trận thắng thì đếm trên đầu ngón tay, 15 ngày trước chiến thắng Vạn Dương quan dù thông báo với bên ngoài là tiêu diệt 15000 quân loạn đảng, nhưng thật sự tiêu diệt được bao nhiêu thì trong lòng mọi người đều rõ ràng. Sĩ khí càng ngày càng hạ thấp, luyện tập ban ngày cũng toàn vẻ uể oải.

Triệu Gia không biến sắc điều khiển quân đội, ngoại ô thành An Bình đã tập kết 50 vạn quân, Mục Ca – tư lệnh mới nhậm chức cười khẩy: “Đám người này, Tiết gia khẳng định bị Triệu Gia bức ép, đợi ta sai người đi chiêu hàng, Triệu Gia khẳng định cùng đường mạt lộ.” Thẩm Thăng im lặng lắng nghe, chỉ thấy Mục Ca đắc ý khoác lác: “ Nhớ năm đó lão tử là học đệ của Tiết Tĩnh Chi, được hắn chăm sóc,  rồi tòng quân học tập, giao tình tốt, hiện nay Tiết gia do Tĩnh Chi huynh nắm quyền, lui binh đầu hàng chỉ một câu nói là xong.” Sau đó quay ra hỏi Thẩm Thăng: “ Thẩm tư lệnh cảm thấy kế này của ta thế nào?”. Thẩm Thăng âm thầm thở dài, đứng dậy cung kính nói: “Mục Tư lệnh nói đúng lắm, Thẩm Thăng bất tài, đến không dám vọng ngôn.” Mục Ca đập bàn nói: “Cứ làm như thế, xem lão tử lập đại công!”

Ra phòng chỉ huy có người lặng lẽ hỏi Thẩm Thăng: “Tư lệnh, cứ để hắn làm như thế sao?” Thẩm Thăng nói một cách đầy ý vị sâu xa: “Hắn làm hay không làm thì có khác biệt gì sao, nên đến thì đến thôi.” Trên gương mặt tuấn lãng nở nụ cười.

Tốc độ của Mục Ca cũng rất nhanh, không đến nửa ngày liền gửi đi mật thư, những người không biết thì cảm thấy tư lệnh mới có tài, không khí trong quân doanh trở nên thư giãn hơn, mọi người đều trông mong thư chiêu hàng của tư lệnh thành công. Kỳ thực nếu ngẫm lại thì sẽ thấy việc này khó có thể thành công, thế nhưng hiện tại mọi người đều không muốn đánh trận, thà tin việc có thể thành. Tối đến mọi người đều chìm vào mộng đẹp, thậm chí có người mơ Triệu Gia bị bắt, hắn trở thành đại công thần, cơm ngon áo đẹp, biệt thự xa hoa, …

Lúc nửa đêm, một đám người lặng lẽ rời khỏi vị trí đóng quân. Thẩm Thăng vỗ vỗ quần áo, thấp giọng ra lệnh: “ Động tác nhanh lên một chút.”

Vô thanh vô tức mà biến mất ở trong rừng rậm, đến đỉnh ngọn núi Trịnh thư kí mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới hỏi: “Triệu Gia thật sự sẽ công thành sao?” Nhưng không có được câu trả lời.

Thẩm Thăng nhìn những ngọn đuốc ở thành An Bình, đây là nơi hắn lớn lên, là đại bản doanh của Thẩm gia, liền bị hắn vứt bỏ sau đó tận mắt thấy nó bị hủy diệt. Tay nắm chặt chuôi thương, đôi mắt lưu chuyển bất định.

Trăm phút sau, Triệu Gia quả nhiên công thành, Thẩm Thăng nhìn chằm chằm không chớp mắt, trong lòng âm thầm tính phương vị công thành cùng với thời gian. Hắn đang chờ đến lúc Mục Ca bị bắt, quân đội Triệu Gia mệt mỏi, sau đó sẽ từ trên núi đánh xuống. Tình thế như Thẩm Thăng sở liệu, Thẩm Thăng nổ một phát súng, tiếng súng vang dội.

“Xông ra!!!” Trong rừng rậm truyền ra một tiếng hô to.

Hỗn chiến, mỗi người đều giết đỏ cả mắt rồi, tiếng súng vang lên liên miên, có người không kịp đổi băng đạn trực tiếp dùng lưỡi lê! Mãi mới chờ đến một cơ hội như vậy, Thẩm Thăng cùng mọi người phấn đấu quên mình. Đạn pháo nổ ở bên cạnh, mặt đất rung động, cả người dính đầy bụi đất, Trịnh thư kí là văn nhân cũng trốn ở sau đại thụ nhân cơ hội bắn lén.

….... Một đêm không chợp mắt… … … …

Ánh sáng mặt trời chói mắt chiếu xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây đến mặt đất, Thẩm Thăng không che giấu vẻ mệt mỏi, Triệu Gia chật vật bỏ chạy, Mục Ca chết bởi đạn lạc, hắn là người chiến thắng trong trận chiến này. Thật mệt, nhìn người của mình ngã xuống, cảm thấy chết lặng, nhưng không động thủ thì người chết chính là mình.

“Thu thập thi thể, kiểm kê nhân số, vào thành.” Thẩm Thăng phân phó.

Thẩm Thăng lau chuôi thương, lau mồ hôi, thực chiến có thể làm cho một người trưởng thành, Tiết Hành, ta sẽ chứng minh, ta Thẩm Thăng không phải người dựa vào phúc ấm của tổ tiên mà sống!!!

Chờ mong cùng ngươi quyết chiến, trước đó, ta sẽ không dễ dàng chết đi, sẽ không chết ở trên chiến trường, bởi vì ngươi vẫn chưa cùng ta chính diện quyết đấu!

Nhìn chung toàn cục kỳ thực rất đơn giản, người bị Mục Ca phái đi bị Thẩm Thăng đổi, để hắn mang theo văn kiện tuyệt mật ra đi, quả nhiên trên đường đi đế đô bị Triệu Gia bắt lấy, sau đó... Tất cả phát sinh như Thẩm Thăng đã sắp xếp. Thẩm Thăng đánh cược, hắn đánh cược Triệu Gia sẽ bị lừa bịp.

Đọc được điện báo Triệu Gia truyền đến, Tiết Hành khẽ mỉm cười, Tiết Tĩnh Chi có chút bận tâm, thế nhưng Tiết Hành lại nói: “Thời điểm chưa tới, trước hết để cho đế đô hài lòng mấy ngày.” Tiết Tĩnh Chi nghe xong mặc dù hơi nghi hoặc một chút, nhưng cũng không lo lắng nữa, đệ đệ sẽ không làm việc gì mà y không nắm chắc.