Một giấc mộng thật kì lạ, có đứa trẻ mỉm cười, có cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, có cụ già tóc trắng xóa. Sau đó là biển hoa bỉ ngạn đỏ rực đang nở rộ, loại hoa yêu mị nở đầy mỗi một góc trên đường xuống Hoàng tuyền, chen chúc mà lại hỗn loạn. Tiết Hành trong cơn ác mộng không tỉnh lại được, mồ hôi chảy trên trán, ở giữa đám hoa bỉ ngạn là một thân cây bị hào quang màu trắng vây quanh, sờ tay lên thấy ấm áp, giống như linh hồn chính mình đang run rẩy dưới sự tiếp xúc đó. Tiết Hành mất thật nhiều sức lực mới có thể tỉnh lại, trong phòng ngủ trống rỗng, chỉ có ánh trăng nhu hòa xuyên qua cửa sổ chạm mộc chiếu xuống sàn nhà, Tiết Hành đi chân trần đứng thẳng, cảm nhận một luồng cảm giác mát mẻ từng tia từng tia thấm vào tận xương, nắm chặt nắm đấm, có thể Lộ Trung nói là đúng. Sau khi gặp Thẩm Thăng ở trong rừng, Tiết Hành lúc ẩn lúc hiện cảm giác mình tựa hồ sắp mất đi Thẩm Thăng, loại ý nghĩ này khiến y thấy rất khó chịu, như đồ vật chắc chắn thuộc về mình đột nhiên có một ngày hỏng hoặc là không thuộc về mình nữa. Lộ Trung nói với y muốn cái gì liền đi lấy về, nếu không hành động thì nhất định sẽ mất đi. Y biết, chỉ là đột nhiên có chút không xác định, y không thể chắc chắn Thẩm Thăng sẽ vẫn thích y, yêu y như khi còn ở An Bình. Dù y đã lừa dối Thẩm Thăng rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên y có cảm giác này. Ý đồ của Thẩm Thăng y hiểu, trả bất cứ giá nào cũng muốn bảo vệ đám ngốc ở đế đô, hi sinh vô ích mà còn tổn thương đến chính mình. Nếu Thẩm Thăng thật sự chết trận vậy thì y giành được đế quốc cũng không có ý nghĩa gì. Tiết gia vẫn luôn là người đứng sau màn chưởng khống đế quốc, những năm gần đây không che giấu như trước vì Tiết Hành y không thích người dưới chiếm giữ quyền hành, dù là một đám ngu xuẩn, có tiếng mà không có miếng cũng không được, y muốn tuyên cáo chính mình mới là người nắm quyền. Nhưng Thẩm Thăng không ý thức được điểm này, hắn tựa hồ cũng không muốn nhận thức điều này, do đó Tiết Hành do dự không quyết định. Thẩm Thăng có gia tộc của hắn, y biết, lúc trước ở cùng nhau hắn gặp đứa nhỏ kia vài lần, đáng yêu thông tuệ, nhưng đó không phải là người thừa kế tốt, vì thế để Thẩm gia đứt đoạn còn hơn để Thẩm gia bị gia tộc khác chiếm đoạt sau khi lật đổ cục diện chính trị hiện nay, chí ít còn có danh tiếng ái quốc. Cũng nên cân nhắc vấn đề người thừa kế của Tiết gia, nhưng từ trước đến nay chỉ có người tài mới chiếm được, nên chuyện này không cần y lo, chỉ cần Tiết gia bất bại thì những trưởng lão kia sẽ không nhiều lời. Tiết gia tồn tại lâu như vậy, không chỉ vì người lãnh đạo ưu tú, quan trọng hơn chính là cạnh tranh công bằng, cũng từng có lúc suy yếu, thế nhưng vẫn được cứu lại, chỉ cần Tiết gia còn một người tồn tại, thì Tiết gia sẽ không diệt vong. Suy nghĩ thật lâu, khí lạnh trên sàn nhà vẫn quanh quẩn bên chân, Tiết Hành hơi động, nhìn họa tiết phức tạp thêu trên đệm, cánh hoa phác họa liên miên, có thể thử một chút, kết quả thế nào kì thực không cần tính đến.

Cùng lúc đó Thẩm Thăng cũng một đêm không ngủ, Thẩm gia hỗn loạn mấy ngày giờ mới yên tĩnh lại, người làm cũng đi hết, cả căn nhà lớn đi một bước chân cũng vang vọng. Sau khi giải quyết nỗi lo thì phải đối mặt với tình thế hiện nay. Sức chiến đấu của quân đội đế đô rất kém, ngay cả Thẩm Thăng cũng không muốn dân quân, cuộc chiến này thực sự rất vô ích, thế nhưng bình dân đang chống cự, họ không muốn mình đang từ công dân thượng đẳng trở thành cư dân hạ đẳng.Thẩm Thăng từng phản đối chế độ đẳng cấp này, nhưng hiện tại chế độ đẳng cấp này đã trở thành một trở ngại lớn. Bình dân không tin sau khi đế quốc thống nhất thì mọi người sẽ bình đẳng, càng không hi vọng địa vị ưu việt của mình sẽ mất đi, vì thế cho dù tiền tuyến chiến bại, ít có cơ hội thắng, bình dân cũng ủng hộ đế đô, tin tưởng tuyên truyền của đế đô. Vì lẽ đó Thẩm Thăng quyết định chỉ cần dân tâm không loạn, chính mình liền chống lại đến cùng. Hắn sợ chết, hắn không phải tướng quân tốt, thế nhưng hết cách rồi, chỉ có thể như vậy. Đã lâu không nhớ tới Tiết Hành, không hiểu người cười thẹn thùng là y, người cười đến sáng lạn là y hay người cười đến vô vị là y. Thẩm Thăng cũng không rõ ràng, Tiết Hành sẽ nắm giữ địa vị chí cao vô thượng, mà hắn cả đời cũng vậy, hắn kỳ thực chưa bao giờ cho rằng địa vị của Tiết Hành thấp kém. Mù quáng đem sinh mệnh, tiền đồ tương lai đi đùa giỡn có chút mạo hiểm thậm chí không đáng, thế nhưng Thẩm Thăng xác định hắn ở trong lòng Tiết Hành là độc nhất vô nhị không thể thay thế, nói hắn bị coi thường cũng được, ngược lại hắn hiện tại thật sự sợ, nhiều lần lừa dối như vậy, hắn không dám nói chính mình vẫn yêu Tiết Hành, lần lượt lừa dối, hắn sợ sệt Tiết Hành lãnh đạm, có thể Tiết Hành chưa bao giờ yêu thích hắn, đều là đang lừa gạt hắn. Vì lẽ đó hắn muốn đánh cược một lần, đi chứng minh, chỉ cần mình vẫn cứ tin Tiết Hành, Tiết Hành yêu vẫn là hắn! Thẩm Thăng vô lực, che mặt, đem ngột ngạt bi thương một lần sảng khoái khóc lên, từ nay về sau, bi thương là người qua đường