"Làm gì có chuyện anh có thể dễ dàng vào phòng tân hôn để đón cô vợ nhỏ của mình đi ra như vậy! Trần Nhị, lần này chúng tôi tuyệt đối sẽ không để cho anh được thuận tiện như vậy đâu!"

Ở bên ngoài phòng tân hôn, có ba người phụ nữ, trên người mặc bộ lễ phục màu trắng, nhất định đứng chắn ngang ở nơi đó, chặn đường Trần Tấn Nhiên bước vào phòng tân hôn đón cô dâu.

Hứa Hoan Nhan gương mặt đỏ ửng, nắm chặt tay Bội Nghi cười nói: "Bội Nghi, em nói xem chúng ta nên đối phó với Trần Nhị như thế nào?"

Sắc mặt Bội Nghi cũng tràn ngập sự vui mừng, cũng đưa tay nắm bắt thật chặt tay của Văn Tĩnh:,  "Văn Tĩnh, chị là người có nhiều mưu mẹo quỷ kế nhất, chị nói đi, mọi người chúng ta cần phải làm những gì?"

Nụ cười trên mặt Văn Tĩnh thoáng cái liền hiện lên vẻ giảo hoạt: "Tôi muốn trước hết được nghe Trần Nhị hát tình ca cho Ương Ương!"

Trần Nhị nghe xong lời này, sợ hãi đến độ sắc mặt đại biến. Anh nổi danh là người hoàn toàn không biết chút gì về âm nhạc. Trước đây không lâu, cả nhóm bọn họ rủ nhau đi hát Karaoke, Trần Tấn Nhiên đã bị mọi người cười nhạo chỉ muốn đâm đầu mà chết. Hiện tại, ở ngay trước nhiều khách mời như vậy, lại còn bao nhiêu anh em bạn bè đang ở trước mặt nữa, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn còn muốn anh tiếp tục bị mất mặt hay sao?

"Chủ ý này tốt lắm! Hát tình ca! Hát tình ca! Hát tình ca!"

Ba người phụ nữ liền hò reo ầm ĩ, đồng thời vỗ tay thét lên thật to. Trần Tấn Nhiên gấp đến độ xoay quanh, cũng đã ba ngày rồi, bọn họ cũng không để cho anh được nhìn thấy bà xã của mình. Nghĩ đến chuyện này đầu anh đã muốn bốc khói lên rồi. Thật vất vả mới chờ được tới buổi tân hôn, nhưng đến giờ lại vẫn không được vào gặp cô vợ nhỏ của mình!

Thân Tống Hạo đứng cách chỗ đó không xa, trong tay bưng ly rượu, ánh mắt vẫn giữ vẻ bình thản, chăm chú nhìn vào Hứa Hoan Nhan đang đứng cùng với mấy người phụ nữ kia. Dáng người của cô vẫn rất thon thả, dường như năm tháng không hề lưu lại bất cứ một dấu vết gì ở trên mặt của cô vậy. Cô vẫn giữ được vẻ đơn thuần và xinh đẹp động lòng người như cũ, vẫn giống như lần đầu tiên anh nhìn thấy cô vào năm đó. Nghĩ đến khoảng thời gian phải chịu đựng muôn vàn khổ cực mà bọn họ đã từng trải qua trước kia, nhưng đến cuối cùng anh vẫn lại được ôm mỹ nhân trở về nhà, lại có ba đứa con đều xinh đẹp, hoạt bát đáng yêu như vậy, bất giác trong lòng Thân Tống Hạo cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, nụ cười ở trên mặt anh lại càng phát ra rực rỡ.

"Nhìn xem kìa, vẫn chỉ có Bội Nghi của nhà tôi là xinh đẹp nhất!" Tần Thiếu Dương cũng bưng ly rượu, ghé gần vào trước mặt Kỳ Chấn, chỉ vào Bội Nghi đang đứng ở phía đằng kia, nét mặt tươi cười như hoa nở, nói vẻ tự hào.

Mặt mũi của Kỳ Chấn lập tức sa sầm: "Rõ ràng Tĩnh nhi nhà tôi mới là xinh đẹp nhất!"

Văn Tĩnh nghe thấy tiếng cười rất êm tai từ phía xa xa vọng lại, liền cảm thấy như được kích động thêm,  lại càng trở nên sôi nổi và đáo để hơn, khiến cho cả người cô giống như một đóa hoa hồng đầy gai nhọn và rực rỡ, xinh đẹp đến động lòng người, làm cho Kỳ Chấn không thể nào rời mắt khỏi cô vợ của mình.

"Bội Nghi nhà các cậu cộng thêm cả Tĩnh nhi nữa, cũng không ai có thể  xinh đẹp bằng Nhan Nhan của tôi." Thân Tống Hạo chợt lặng lẽ đi tới gần, ghé đầu vào giữa hai người kia, đôi con ngươi lạnh như băng quét tới quét lui, tựa như muốn nói, Kỳ Chấn nếu như cậu mà dám không phối hợp, tôi lập tức điều cậu đến Châu Phi đi làm việc cùng với thổ dân. Còn cậu, Tần Thiếu Dương này, hiện tại cậu đang ăn uống bằng đồ của tôi đấy, tôi nói đôi câu như vậy, Dienddanlequuydon,  thật sự cậu có nghe lời tôi hay không hả?

Quả nhiên, hai người kia không cam lòng, cùng đưa mắt nhìn lẫn nhau hồi lâu, cuối cùng vẫn phải thở dài cùng nói: "Chị dâu nhỏ xinh đẹp nhất."

Thân Tống Hạo lập tức miệng cười thành một đóa hoa, kề vai sát cánh ôm hai người anh em tốt của mình: "Các cậu nhìn xem, Nhan Nhan nhà tôi đó, sinh ba đứa con rồi, vóc người vẫn thon thả như vậy, đâu như dáng vẻ bà xã của A Dương, hiện tại nhìn cô ấy cũng thấy có chút tròn trịa ra rồi, có phải cũng nên giảm cân đi hay không vậy?"

Tần Thiếu Dương lập tức xụ mặt xuống, "A Hạo à, Bội Nghi nhà tôi vừa mới sinh bảo bảo được hơn nửa tháng nay, có được hay không?"

Thân Tống Hạo cũng không thèm để ý, lại kéo Kỳ Chấn nhìn qua Văn Tĩnh: "Cậu thử nhìn Văn Tĩnh một chút đi, cũng đã làm mẹ rồi mà vẫn còn cay cú như vậy. Về sau con trai cậu cưới vợ về nhà, còn không phải sẽ bị người nhà cô dâu làm cho tức giận sao!"

Kỳ Chấn thở phì ra một hơi vẻ tức giận, thật lâu sau, chợt thấy Hứa Hoan Nhan đang nói chuyện cùng với một người đàn ông vẻ rất khoái trá, lập tức trong đầu lóe lên một ý tưởng, cuống quít đẩy Thân Tống Hạo nói: "Hạo tử, Hạo tử, mau nhìn xem, có người quyến rũ vợ của cậu kìa!"

Thân Tống Hạo lập tức giật mình, ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên anh nhìn thấy Nhan Nhan đang nói chuyện cùng với một người đàn ông ngoại quốc. Cô đang cười nói gì đó với người kia, để lộ rõ lúm đồng tiền xinh đẹp như hoa, đáy mắt của anh lập tức không khỏi giống như mọc gai. Chỉ mấy bước chân, Thân Tống Hạo đã tới gần hai người đang cười nói với nhau, anh đưa tay kéo vợ yêu của mình ra xa: "Nhan Nhan, bận rộn hơn nửa ngày rồi, em có mệt hay không?"

Hứa Hoan Nhan vừa nhìn thấy chồng mình, cô không khỏi dịu dàng cười một tiếng, thuận thế tựa vào trong ngực anh: "Cũng hơi mệt, chỉ là vừa mới rồi nghe Trần Tấn Nhiên hát tình ca, ngược lại em cười đến nửa ngày, lại cảm thấy không còn chút mệt mỏi nào nữa!"

"Chúng ta cùng đi nghỉ ngơi thôi, đừng có làm gì quá nữa, để cho Trần Nhị vào phòng đi thôi. Cậu chàng này đã phải nén nhịn không biết bao lâu rồi, hiện tại phải chực chờ thời khắc vào động phòng, chắc sẽ phải giống như sói như hổ mất."

Thân Tống Hạo kéo Hứa Hoan Nhan rời khỏi, vừa đi vừa nói.

Hứa Hoan Nhan nghe xong lời này, không khỏi trừng mắt nhìn anh: "Anh cho rằng mọi người ai cũng giống như anh sao?"

Thân Tống Hạo nghiêm trang nói: "Đương nhiên bọn họ không thể giống như anh được. Trong bốn người bọn anh, anh vẫn luôn được công nhận là mạnh mẽ nhất đấy."

"Cái gì mà mạnh mẽ nhất?"

Nhan Nhan có chút không hiểu liền hỏi lại anh.

Thân Tống Hạo buồn cười, nhưng vẫn nhịn được: "Năng lực của anh mạnh mẽ nhất là ở …ừm, trên giường … Ba đứa con chúng ta ở nơi nào mà ra đấy thôi."

"Anh… Đi tìm đường chết đi!" Hứa Hoan Nhan đưa đôi bàn tay bé nhỏ lên, liên tục đấm đấm anh. Thân Tống Hạo lập tức một phát bắt luôn được đôi bàn tay nhỏ bé kia, ngay sau đó anh đưa đến bên môi mình, mổ từng nụ hôn nho nhỏ lên trên đó: "Bà xã, chúng ta trở về nhà đi thôi, buổi hôn lễ không có ý nghĩa…"

"Trở về nhà làm gì?" Sắc mặt Hứa Hoan Nhan thoáng đỏ bừng lên, cô muốn rút tay trở về, nhưng lại không thể. Nụ hôn của anh làm cho cô trở nên tê dại, làm cho cô cảm thấy thoải mái không nói ra được. 

"Chúng ta sẽ tiếp tục động phòng một lần nữa…” Thân Tống Hạo nói xong, tránh cho người phụ nữ nhỏ nhắn xinh đẹp nào đó đã sắp sửa muốn nổi đóa lên, anh đi trước một bước liền bế cô lên, hôn vào đôi môi đỏ hồng chín mọng…

Trần Tấn Nhiên thuận lợi tiến vào phòng tân hôn. Quả thật, anh đã phải đã tiêu hao hết sức lực của của chín trâu hai hổ. Nếu không phải Hạo tử đến đưa Hứa Hoan Nhan đi, Tần Thiếu Dương cũng đỡ Bội Nghi đi nghỉ ngơi, chỉ còn lại một mình đóa Hoa Hồng gai Văn Tĩnh kia, anh làm sao dám nghĩ mình lại có thể sớm đi vào căn phòng tân hôn này để động phòng với cô dâu xinh đẹp của mình sớm như vậy được, quả thật không thể nào!

Văn Tĩnh còn cảm thấy chưa hết cao hứng, nhưng thật may là có Kỳ Chấn ở đó, anh đã phải dùng trăm phương ngàn kế mới khuyên cô rời đi được, lúc này cô mới không cam không nguyện mà thả cho Trần Tấn Nhiên một bậc thang đi xuống.

Ương Ương ngồi ở trong phòng nghe thấy Trần Tấn Nhiên bị mọi người bắt phải ca hát, lại nghe thấy Văn Tĩnh nhất định ép buộc anh phải hát như vậy, tiếp đó Trần Tấn Nhiên còn bị buộc phải nói theo lời nói kỳ quái của mấy người phụ nữ kia, cô cũng đã sớm nở nụ cười rồi. Nhưng cười xong rồi cô lại không khỏi rớt nước mắt, hai người bọn họ có thể đi tới được hôm nay, hơn nữa tất cả mọi hiềm khích còn ở trong lòng cũng cần được buông xuống, phải nói là, hai người bọn họ thật sự không hề dễ dàng chút nào!

Những chuyện đã từng xảy ra với biết bao chua xót, cô đều nhớ rất rõ ràng, nhưng đó chỉ là chút ánh sáng ở trong ảo ảnh mà thôi. Cô cần phải cố gắng làm cho chính mình phải quên lãng những gì đớn đau, cố gắng để cho mình luôn nhớ, chỉ có điều cô phải lựa chọn, tìm những mặt tốt đẹp của anh để nhớ đến mà thôi. Nếu như cô đã quyết định tha thứ, nếu cô biết mình vẫn còn yêu anh như cũ, như vậy tại sao cô còn phải nhớ đến những chuyện cũ xưa kia, quá khứ đau thương đó chỉ tổ làm cho cô cảm thấy khổ sở mà thôi!

Chuyện cũ đã tan đi như khói, còn bây giờ, Trần Tấn Nhiên trong trang phục chú rể đang đứng ở trước mặt cô dâu bé nhỏ của mình, phong thái vẫn tuấn mỹ như vậy, từng bước, từng bước một, chân thành đi tới trước mặt của Ương Ương. Ương Ương không tự chủ được liền đứng lên, đưa tay mình vào trong tay của anh, nghe anh trầm giọng nghiêm trang tuyên thệ ở bên tai mình: "Ương Ương, anh yêu em."

Cuộc đời này tưởng chừng như là một cơn ảo mộng, không thể đụng vào được. Mà hiện giờ lại có thể chân chân thật thật, bàn tay của cô đang được nâng niu ở trong lòng bàn tay của anh. Bao nhiêu ngọt bùi cay đắng không nói ra được lúc này cùng xông lên đầu. Ương Ương muốn rơi lệ, nhưng chỉ sợ cô dâu sẽ lại phải trang điểm lại, cho nên cô chỉ biết cố nén lại cảm xúc của mình. Cô vùi mặt vào trước ngực của anh, tưởng chừng như không bao giờ nguyện ý ngẩng đầu lên.

Trần Tấn Nhiên tự mình ôm Ương Ương đi xuống lầu, mấy trăm chiếc xe xa hoa xe nổi tiếng xếp thành một hàng dưới ánh mặt trời, lóe ra những tia sáng bức người. Cánh cửa xe hoa được mở rộng, Trần Tấn Nhiên tự tay mình ôm cô dâu bước lên xe hoa. Vô số đóa hoa từ trên thinh không ùn ùn được thả rơi xuống, giờ khắc này, có lẽ hai người bọn họ đã đợi từ ngàn năm.

***************   Hoàn chính văn   ****************