Khi Trần Tấn Nhiên đẩy cửa phòng bệnh ra, nhìn thấy cái đó cô gái nhỏ của mình đang nửa nằm nửa ngồi ở trên giường bệnh ăn trái cây. Ở bên cạnh là giường bệnh của Ký Thu, Tư Dận đứng ở bên giường của Ký Thu, đang nắm lấy tay của cô, không biết nói những gì.
Ương Ương vừa nhìn thấy anh đi vào, cuống quít nói: "Trần Nhị, anh mau đổi sang phòng bệnh khác cho em, hai người kia buồn nôn chết đi được!"
Trần Tấn Nhiên nhìn thấy dáng vẻ líu ríu kia của Ương Ương, lúc này cô vẫn còn đang gặm quả táo sồn sột sồn sột, giống như một con chuột nhỏ, không khỏi trầm mặt, chộp một cái, cướp lấy quả táo, vứt đi: "Em lại còn dám ăn đồ lạnh hay sao? Em không muốn sống nữa hả!"
Ương Ương ngẩn ra, chợt cô tỉnh ngộ lại, cuống quít bày ra vẻ mặt thống khổ co rúc lại ở trên giường: "Anh đừng hung dữ với em, em đau bụng…"
Quả nhiên, cô vừa tỏ ra yếu ơt một chút, Trần Tấn Nhiên lập tức trở nên dịu dàng ngay. Anh ngồi xuống bên mép giường bệnh của cô, kéo cô lại, nhẹ nhàng dỗ: "Ngoan, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn không sao, anh sẽ bồi dưỡng cho em thật khỏe, đứa bé không còn, sau này chúng ta vẫn có thể có đứa bé khác, chỉ cần con người em không bị việc gì là tốt lắm rồi…"
"Anh không để ý quan tâm đến chuyện đứa bé sao?" Ương Ương trợn to hai mắt, mặc dù vẫn không cảm thấy tin tưởng lắm, nhưng nơi đáy mắt của Ương Ương cũng đã lộ rõ vẻ xúc động.
"Có thể được ở chung một chỗ cùng với em thê này là anh đã cảm thấy được thỏa mãn lắm rồi! Nếu như có đứa bé cũng chỉ là thêm gấm thêm hoa, Dieenndkdan/leeequhydonnn nếu như không có em, đây mới thật sự là điều tiếc nuối nhất của anh."
Từ trong đáy mắt của Ương Ương, những giọt nước mắt đột nhiên bừng lên. Ương Ương lập tức ôm chặt lấy Trần Tấn Nhiên, nghẹn ngào mở miệng nói: "Trần Nhị, em có một chuyện muốn nói cho anh biết, nhưng anh không được cáu giận với em, cũng không được mắng em…”
"Anh sẽ không đâu, anh thề về sau này anh đối xử với em thật tốt." Trần Tấn Nhiên dịu dàng mở miệng nói, lấy khăn cô lau những giọt nước mắt trên mặt của cô: diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn "Em nói đi."
Ương Ương cúi đầu như xin lỗi, bộ dạng giống như học sinh tiểu học đã làm một chuyện sai lầm: "Em…, là em đã lừa gạt anh…"
"Em lừa gạt anh chuyện gì?" Vẻ mặt của Trần Tấn Nhiên vẫn tràn đầy sự dịu dàng như cũ, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
"Không phải là đứa bé không còn nữa… Cục cưng vẫn còn đang ở trong bụng của em, rất khỏe mạnh, thật đấy." Ương Ương chu cái miệng nhỏ nhắn lên, đồng thời cuống quít ôm lấy cổ của anh làm nũng: "Chồng à, không phải là anh muốn mắng em đấy chứ …"
Đầu tiên là Trần Tấn Nhiên thấy hoảng sợ, sau đó anh chợt khẽ cau lông mày lại, vừa định dạy dỗ cho cô gái nhỏ kia một chút, nhưng không ngờ cô liền dán sát thân thể mềm mại của mình vào anh, đã thế cái miệng lại còn gọi anh chồng à chồng ơi, nghe ngọt đến phát ngấy. Trần Tấn Nhiên có chừng một chút xíu tức giận cũng liền tan thành mây khói.
Anh bất đắc dĩ ôm lấy cô: "Ương Ương, em cũng không nên lấy những chuyện như vậy ra để nói giỡn, biết không?"
Ương Ương gật đầu một cái xin lỗi: "Em hiểu rõ rồi."
Vừa dứt lời, cô liền nghe thấy Ký Thu cười lớn một tiếng ha ha. Ương Ương từ trong ngực Trần Tấn Nhiên ngẩng đầu lên, vẻ đầy bất mãn. Nhưng khi thấy Ký Thu đang tựa vào trong ngực Tư Dận bộ dáng mặt mày đầy hạnh phúc thế kia, Ương Ương không khỏi lầu bầu nói một câu: "Thật đáng ghét, nhìn người ta nói chuyện lại còn cười!"
Ký Thu lại càng cười vui vẻ hơn: "Chị Ương Ương, không phải là em nhìn chị cười đâu nhé, em chỉ nhìn xem Trần tiên sinh cưng chiều chị thế nào thôi!"
"Chẳng lẽ Tư Dận nhà em không cưng chiều em hay sao? Nhìn xem, anh ấy ôm em chặt đến mức nào kìa, làm như sợ gió vừa thổi tới là em liền tan mất vậy!"
Gương mặt Ký Thu vọt đỏ rực lên, cô lại càng nép vào trong ngực của Tư Dận hơn, nhìn tựa như một chú chim nhỏ vậy, rụt đầu một cái, nói: "Em không thèm để ý tới chị nữa, chị Ương Ương, chị thật là xấu!"
Ương Ương cười vẻ dương dương đắc ý, lại nhìn về phía Trần Tấn Nhiên làm một cái mặt quỷ, sau đó bắt đầu kéo kéo anh nói như làm nũng: "Chúng mình đi về nhà đi, em không muốn ở lại chỗ này để xem cái gì mà như trên phim truyền hình ấy, nhìn người ta anh anh em em…"
"Vậy thì chúng ta đi về nhà anh anh em em cũng hay."
Trần Tấn Nhiên cười nhẹ, lại thấy gương mặt cô gái nhỏ của mình đang dần dần đỏ bừng lên, tâm tình không khỏi cảm thấy thật khoan khoái!
Cho tới giờ khắc này, Trần Tấn Nhiên mới cảm thấy cuộc sống của mình thật là viên mãn, anh và cô, tất cả đều cảm thấy cực kỳ hạnh phúc. Hai người bọn họ chỉ kém còn thiếu một buổi hôn lễ sang trọng nhất thế gian!
"Trần Tấn Nhiên anh xấu lắm, em không thèm để ý tới anh nữa!" Ương Ương kêu la giống như một cô bé còn nhỏ tuổi. Trần Tấn Nhiên cũng chợt khom lưng xuống bế cô lên, tiếp đó anh nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn cực kỳ âu yếm: "Đúng, anh xấu lắm, nhưng mà, anh lại yêu em chết đi được…"
Nụ hôn của anh, thoáng cái giống như đã đầu độc trái tim của Ương Ương. Dần dần, cô như đắm chìm ở trong sự dịu dàng âu yếm đến vô hạn của anh, dần dần cô đã quên mất tất cả những đau đớn đã trải qua, rốt cục cô đã hoàn toàn buông tha toàn bộ mọi khúc mắc trong lòng mình, dũng cảm tiếp nhận tình yêu của anh, cùng anh chìm đắm trong sự ngọt ngào của tình yêu.
"Chúng ta đi thôi." Trần Tấn Nhiên ôm chặt lấy cô, xoay người về phía Trình Ký Thu và Tư Dận đang ở chung một chỗ, dựa vào nhau thật hạnh phúc, anh thấy hai người bọn họ nhìn nhau mỉm cười, vẻ mặt vui tươi. Trần Tấn Nhiên và Ương Ương cũng không nhịn được cùng nở nụ cười rực rỡ, hỏi: "Lúc nào thì chúng tôi được uống rượu mừng của hai người vậy?"
Tư Dận cười ha ha một tiếng: "Chờ sau khi bà xã của tôi sinh con ra đã!"
"Tại sao lại phải đợi đến khi Ký Thu sinh con ra đã vậy?" Ương Ương khó hiểu, hỏi lại một câu.
Gương mặt Ký Thu lại hơi ửng đỏ lên: "Chị đừng nghe anh ấy nói càn, em vẫn còn chưa nói muốn gả cho anh ấy..."
"Ký Thu nhà chúng tôi muốn được mặc váy cưới thật lộng lẫy kia, hơn nữa, hiện tại cô ấy lại đang mang thai rất khổ cực, nếu tổ chức lễ kết hôn sẽ làm cho Ký Thu rất mệt mỏi."
Tư Dận lại ghì chặt lấy người nào đó vào trong ngực mình. Ký Thu mềm mại tựa vào trong ngực anh, giống như là một tiểu thiên sứ vô tội.
"Anh lại nói lung tung rồi." Sắc mặt Ký Thu đỏ ửng lên, cô nhẹ nhàng đập lên người Tư Dận mấy cái, nói phản đối.
Ương Ương cũng cười lên khanh khách: "Vậy thì tốt rồi, đợi đến khi Ký Thu sinh bảo bảo, chị muốn làm được làm mẹ nuôi!"
"Chờ chị sinh bảo bảo, em cũng muốn được làm mẹ nuôi!" Ký Thu cũng mở miệng, nói cuống quít, nở nụ cười đầy vẻ ranh mãnh, ngắm nhìn hai người đang ở trước mặt.
Mặt Ương Ương lại vọt đỏ rực: "Không nói với hai người nữa, chúng tôi đi về nhà đây!"
Trần Tấn Nhiên nhìn Ương Ương thời khắc này, anh mới cảm thấy cực kỳ hài lòng. Đến lúc này, Ương Ương đã trở lại vẻ hoạt bát đơn thuần như ngày xưa, cô sẽ không bao giờ còn là một Ương Ương đầy khiếp nhược chỉ biết trốn tránh nữa, cô sẽ không bao giờ còn là một Ương Ương luôn cách xa đến thiên sơn vạn thủy với anh. Hiện tại cô là của anh, vĩnh viễn, chỉ là của riêng anh.