" Bạch Hàn! Em xem con mèo này đẹp không?"

" Ôi nó màu trắng à anh??? Đẹp quá "

Hai đứa trẻ thơ ngây nắm tay nhau cùng đuổi theo một con mèo trắng cười khuc khích.

" Nếu anh bắt được nó cho em thì tối nay chia anh kẹo socola phần hơn đấy "

" Em biết rồi!!!"

Thấy con mèo nằm trên vách tường Bạch Dương bèn nhảy lên vồ, theo phản xạ mèo nhỏ vội nhảy đi mất

" MÈO ƠI! CẨN THẬN "

Một chiếc ô tô đang đi không phanh kịp nên chẹt ngang qua con mèo khi nó nhảy xuống đường để chạy đi... Con mèo bị liệt một bên chân, máu chảy rất nhiều.

Bạch Hàn thấy vậy liền bật khóc liền chạy ra ôm lấy con mèo mà khóc thảm thương.

" Anh ơi... phải làm sao bây giờ???"

" Bạch Hàn em đừng khóc "

" Nó có chết không?..."

Bạch Dương đưa tay lên lau mặt cho em.

" Em đừng lo "

Vừa nói rồi Bạch Dương lấy chạy quanh lục lọi quanh thùng rác, cậu lấy lên một chai bia.

" Anh làm gì thế???"

CHOANG!!! - Bạch Dương đập mạnh chai xuống đất.

rồi nhặt một mảnh vỡ lên cậu cầm ra chỗ Bạch Hàn rồi ngồi xuống. Cậu đặt mảnh vỡ vào tay mình rồi nhắm chặt tay lại thật mạnh.

" Á!!!"

" Anh làm gì thế???"

Mấy giọt máu từ từ chảy vào miệng con mèo. Nó chợt không kêu nữa mà khỏe vô cùng, nó vươn người rồi nhảy khỏi vòng tay Bạch Hàn rồi vươn đi khỏe mạnh bình thường.

Bạch Dương cười thích thú. Bạch Hàn chợn mắt bất ngờ nhìn con mèo không chớp.

" OA..."

" Thấy chưa??? Anh đã nói không sao mà "

" Ơ tay anh vẫn chưa lành kia "

" A... nhắc mới nhớ! Đau quá đi mất "

Bạch Dương ôm chặt tay vào lòng, bỗng chỉ trốc lát vết thương lành lại.

" Anh giỏi quá!!! Sao anh có thể làm được thế?"

" Em đúng là đò ngốc "

" Em ư???"

" Chúng ta đều có phét thuật có thể cứu mọi thứ, nên em không lo "

" Vậy chúng ta không cần phải sợ gì sao?"

" Ba nói có thứ chúng ta phải sợ đó "

Bạch Dương đưa tay ra trước mặt Bạch Hàn, hai anh em nắm tay nhau đi về nhà

" Có thứ khiến chúng ta sợ sao?"

" Nó là một loại bạc gì đó... Có thể làm da của chúng ta khó lành "

" Chỉ là khó lành thôi chứ vẫn lành được mà "

" Ừmm... hình như vậy... mà thôi mau đi về kẹo mẹ lo "

Mỗi ngày hai đứa trẻ cùng nhau đi lên đồi chơi, xong rồi còn cùng nhau đi học.

Một ngày nọ, Bạch Hàn bị lũ bạn bắt nạt. Chúng đẩy sát cậu vào tường rồi dựt lấy cặp sách của cậu.

" Đại ca! Nó là thằng nhóc giàu nhất ở trường mình đấy!!!"

" Mau trả cặp cho tôi đi "

Bạch Hàn cứ vươn tay ra để lấy thì lại bị bọn nhóc đẩy ra.

" a... "

" Chúng mày đang làm gì thế??!" - Bạch Dương tiến tới, ánh mắt đỏ hung nhìn chúng như muốn thiêu cháy hết.

Lũ nhóc kia thấy thế liền sợ hãi đứng nép vào nhau.

" Đại... ca nó... là anh của thằng kia đấy "

" Thì sao??? Tưởng tao sợ nó chắc?"

" Nhưng nhìn mắt nó... ghê... ghê quá "

" ĐỂ TAO!!!"

Nói rồi thằng nhóc cầm đầu liền xông lên phía Bạch Dương, Bạch Dương né nhanh rồi đưa tay đẩy nó một cái, thằng bé bay xa mấy mét.

Lũ đàn em đằng sau há hốc mồm như sắp rời hàm xuống đất.

" Còn đứa nào không? Lên hết đi " - Bạch Dương vừa nói vừa cười khểnh lên rồi chỉ tay về phía bọn nó.

Mấy đứa đưa mắt ra nhìn nhau rồi thằng nào thằng đấy cũng vẻ mặt đầy tâm khuyết.

" BỌN TAO LIỀU VỚI MÀY!!!"

" NHA!!! XEM ĐÂY "

Bọn chúng thi nhau chạy lên...

" Đánh thì đánh cần gì phải hét lên như vậy chứ?" - Bạch Dương nói.

Một thằng cậu dơ tay đấm vào mặt Bạch Dương, theo phản xạ cậu né ngay được. Thấy Bạch Dương chỉ né thôi nhưng không đánh lại, bọn chúng nghĩ có thể đánh được bèn hô nhau chạy dồn về phía cậu.

Ai ngờ lần này vừa tới Bạch Dương dơ chân dáng ngay một cú đạp vào bụng thằng đi trước ( @[email protected])

Thằng nhóc đấy bay ngửa ra sau, mấy thằng chạy sau đang xông tới phanh không kịp cũng ăn đủ.

Cả lũ nằm đấy, đứa nào đứa đấy toàn thân đau buốt, có vài nhóc còn bật khóc.

" Mẹ ơi... hu hu đau quá..."

" Hic... hic... Làm sao bây giờ... Mẹ ơi "

" ha ha ha!!! Cho thế chúng mày mới nhớ được! Lần sau nhìn thấy anh em họ Bạch này thì nên tránh ra! " - Bạch Dương đưa tay lên quẹt mũi tỏ vẻ kiêu ngạo rồi nhặt cặp sách của Bạch Hàn lên đưa cho em.

" Em không bị thương ở đâu chứ?"

" Không ạ! Với cả chúng ta là.."

" Suỵt " - Bạch Dương bèn lôi Bạch Hàn đi.

Vừa đi Bạch Hàn vừa thắc mắc không ngừng hỏi.

" Sao mình không được nói vậy anh?"

" Tại vì em mà nói ra mọi người sẽ tránh xa, sẽ xa lánh ta "

" Tại sao chứ?"

" Vì ta không giống họ "

" Chúng ta đều có chân có tay, đều có cha mẹ đầy đủ mà?"

" Thôi em có thể ngưng ngay mấy câu hỏi khó trả lời đi được không?"

"..."

" Anh không mua kem cho em nữa bây giờ "

" Thôi! Em sẽ không làm khó anh nữa đâu "(=^.^=)

Chỉ là vô tư không suy nghĩ...

Một người anh vô cùng ấm áp, ân cần...

Những đứa trẻ ngây thơ đầy hi vọng cho giấc mơ mai sau trên đường đời nhỏ bé...

Tất cả rồi cũng khác khi chúng có suy nghĩ khác

...

Không còn hai đứa bé ấy mà chỉ là sự tổn thương sâu đậm

Sự tổn thương đã thấm trong tâm hồn nhỏ bé ấy..

_ Tatsu Bi _