Cổ Đạo Kinh Phong

Chương 299: Bách trượng thiên quân

Tại một nơi cách Trùng Phong cốc không xa, Lãnh Mộc Nhất Tôn đang đứng nhìn về phía xa xa, một thân ảnh lướt tới, là Phi Ưng.

- Tất cả đúng như tông chủ sở liệu, Diệu Ngọc đang mang theo Nga Mi thất tử xuống núi chạy tới Trùng Phong cốc, còn Mộ Dung và Thái quân cũng đã đuổi đến nơi, vợ chồng Đường Uyên cũng đã nhận được tin tức và cũng đang nhanh chóng chạy tới.

Đường Uyên chính là môn chủ Đường môn, y bởi vì muốn điều tra nơi hạ lạc của Lục Ngọc phiến cho nên trong khoảng thời gian này cũng không có ở Đường môn.

Lãnh Mộc Nhất Tôn gật đầu, Phi Ưng lại nói:

- Tứ đại trưởng lão đã đến Trùng Phong cốc, tông chủ... Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL.vn

Lãnh Mộc Nhất Tôn nói:

- Phi Ưng, ngươi đi nói cho tứ đại trưởng lão tạm thời đừng hiện thân! Ta lập tức sẽ đến đó hội hợp với họ.

- Vâng! Tông chủ!

Phi Ưng lao đi. Sau một khắc, Lãnh Mộc Nhất Tôn cũng không còn thấy bóng dáng.

Lãnh Mộc Nhất Tôn không biết, cũng tại một nơi cách Trùng Phong cốc không xa còn có một đạo nhân mã, bọn họ là chưởng môn Võ Đang Thanh Hư, chưởng môn Thiếu Lâm Hoằng Trúc, còn có nhóm người Tống Tử Đô, Vô Giới, Thanh Bình Quân, Tây Môn Phục, Cốc A, Lữ Hoàn, Thương Chỉ Ung. Bọn họ đến Thục trung cũng bởi vì cảnh kỳ của Thiên Cơ phong.

Sao Thanh Bình Quân lại đến cùng với họ chứ? Nguyên là núi Thanh Thành vốn ngay tại Thục trung, cách Thành Đô cũng không xa, sau khi Thanh Bình Quân xuống núi tất nhiên là đi Thành Đô, và trùng hợp gặp phải đám người Tống Tử Đô đang nhập Thục để điều tra chuyện "Tam tinh hiện thục, âm dương tích huyết". Thế là Thanh Bình Quân cũng xung phong gia nhập, đảm nhiệm việc hướng đạo dẫn mọi người điều tra khắp nơi tại Thục trung, trong lúc vô tình cũng đi tới vùng phụ cận Trùng Phong cốc.

***

Lại nói đến chuyện tại Trùng Phong cốc, Sở Phong thấy Mộ Dung và Thái quân đều đã đến nơi thì vui mừng ra mặt, Vô Trần hướng Thái quân hành lễ:

- Thái quân, Vô Trần có lễ!

Thái quân liền đáp lễ:

- Làm phiền chưởng môn phải đích thân xuống núi, Đường môn vô cùng cảm kích!

Vô Trần nói:

- Đường môn gặp nạn, Nga Mi sao lại có thể ngoảnh mặt làm ngơ được!

Tát Già Diệp bỗng mở hai mắt, nói:

- Các vị rốt cuộc tới rồi, ta chờ cũng đã lâu!

Đám người Vô Trần cũng không ẩn núp nữa, đều đi ra ngoài. Thái quân tay phải chống Ô Mộc trượng, tay trái chắp ở sau lưng, quát lên trước:

- Tát Già Diệp, Đường môn ta có liên can gì tới Mật Tạng ngươi chứ, sao phải bắt hai đứa cháu của ta?

Giọng nói thật như chuông lớn, vang vọng khắp cả sơn cốc!

Khóe mắt Sở Phong chợt thấy tay trái của Thái quân đang chắp ở sau lưng, ngón cái đè lên móng tay út đang nhẹ nhàng bắn một cái, một tia hương vị như có như không thản nhiên thổi qua.

Tát Già Diệp nói:

- Hơn mười năm không gặp, Thái quân vẫn còn rất nóng tính!

Thái quân chống Ô Mộc trượng một cái, quát lớn:

- Tát Già Diệp, ngươi muốn thế nào?

- Ta chỉ muốn lấy lại Tam Tinh Quyền Trượng! Nếu Thái quân đồng ý trả quyền trượng, ta đương nhiên sẽ không dám làm khó hai vị công tử!

- Nực cười! Quyền trượng vốn là vật của nước Thục thượng cổ, dựa vào cái gì phải giao cho Mật Tạng ngươi? Từ cái ngày năm trăm năm trước Linh Nữ sư tổ của Nga Mi đã tự tay giao quyền trượng cho Đường môn ta, Đường môn đã thề sống chết phải bảo vệ được quyền trượng này!

Tát Già Diệp vẻ mặt vẫn an hòa nói:

- Thái quân quá cố chấp, quyền trượng đối với võ lâm Trung Nguyên chẳng qua là một cây kim trượng bình thường mà thôi, chỉ có Tạng mật chúng ta mới có thể giải được bí mật của nó, phổ độ chúng sinh!

- Hoang đường! Võ lâm Trung Nguyên mà phải cần Mật Tạng ngươi tới phổ độ!

- Vô lượng thọ phật! Thái quân lại quá cố chấp thiên kiến bè phái rồi, vạn vật vốn là một, lòng thế nhân đều chứa cố chấp nên mới sinh ra so đo, chỉ có quy y ngã phật mới có thể trở về bổn nguyên, vãng sinh cực lạc!

Sở Phong lạnh giọng nói:

- Bắt cóc đe doạ, giậu đổ bìm leo, chỉ sợ cũng là do Phật tổ các ngươi dạy như thế chứ gì!

- Vô lượng thọ phật!

Tát Già Diệp chợt mở hai mắt:

- Thí chủ đối với phật bất kính như vậy, có thể thấy được thí chủ chấp niệm rất sâu, càng phải quy y ngã phật, thanh tịnh tam nghiệp!

Thái quân quát lên:

- Hãy bớt sàm ngôn đi! Mau thả hai đưa cháu ta ra!

- Hai vị công tử thân trúng Tử Thanh Thần Sa độc, có lẽ cầm cự không được bao lâu nữa, Thái quân nhẫn tâm nhìn họ chịu khổ sao! Vô lượng thọ phật!

Tát Già Diệp nói rồi một tay dựng thẳng trước ngực, tuyên phật hiệu.

Chỉ thấy hai người Đường Ngạo, Đường Chuyết đang ngồi trên đất cả khuôn mặt chợt tím xanh, ngay cả tròng mắt cũng ửng xanh, trở nên vô cùng quái dị, thần sắc trông rất thống khổ, nhưng họ vẫn gắng nhẫn nhịn, cổ họng không rên một tiếng.

Thái quân nói:

- Đường môn mấy đời dùng độc nên cũng sớm dự liệu sẽ có một ngày này. Ngạo nhi, Chuyết nhi, hai đứa hãy tự mà lo cho mình!

Nói xong chống mạnh Ô Mộc trượng xuống đất, cả người bay về phía Tát Già Diệp, nói:

- Để ta xem bản lĩnh của Tạng mật phật hộ lớn cỡ nào!

Trong tiếng nói, Thái quân bổ một trượng từ trên xuống đầu Tát Già Diệp, quả nhiên có khí thế khai sơn liệt địa! Tát Già Diệp vẫn khoanh chân ngồi trên đất, hữu chưởng gạt lên trên đẩy lui Ô Mộc trượng. Hai chân Thái quân chấm đất, lập tức quét một chiêu Hoành tảo thiên quân, Tát Già Diệp thong thả vươn tay ngăn cản, "Phanh" chấn văng Ô Mộc trượng. Thái quân thu lại mộc trượng, mũi trượng như mũi khoan đâm thẳng tới ngực Tát Già Diệp, Tát Già Diệp vẫn ngồi xếp bằng không lay động, hữu chưởng bổ một chiêu vào thân trượng, đầu trượng sạt qua bên người y, Thái quân tất nhiên bị đổ người về trước, hữu chưởng của Tát Già Diệp như lưỡi đao dọc theo thân trượng chém về phía cánh tay Thái quân, Thái quân cũng không phải hạng đơn giản, mộc trượng đè lên trước, tiếp theo nghiêng mình lui lại, mộc trượng hóa thành vài điểm hàn tinh điểm tới mi tâm, yết hầu, thiên trung, và bụng Tát Già Diệp. Tát Già Diệp hữu chưởng vỗ liền vài chiêu, "Bang bang bang bang" liên tục đẩy lui mộc trượng. Thái quân hét lớn một tiếng, hai tay đồng thời nắm lấy Ô Mộc trượng, trên dưới trái phải múa một chiêu, nhất thời chém ra hàng vạn hàng nghìn trượng ảnh từ bốn phương tám hướng quét về phía Tát Già Diệp, nếu đếm thì cũng phải trên trăm cái trượng ảnh, hơn nữa cũng không đơn giản chỉ là trượng ảnh mà mỗi một trượng cũng chứa sức mạnh của thiên quân(30 cân = 1 quân). Hiện tại Sở Phong mới hiểu, hôm đó ở trong thạch ốc Thái quân xác thực đã lưu thủ với mình.

Tát Già Diệp vẫn ngồi xếp bằng, hữu chưởng vòng quanh người một vòng, nhất thời đánh ra một vòng thủ ấn che chở lấy toàn thân mình, mỗi một chiêu Ô Mộc trượng đều đánh vào thủ ấn, "Oanh oanh oanh oanh!" vang lên liên hồi, nghe thôi cũng khiến người vỡ cả mật.

Thái quân thầm kinh hãi, mình đã hợp lực thi triển một chiêu "Bách trượng thiên quân", vậy mà vẫn không thể bức Tát Già Diệp di chuyển chút nào, võ công của Tát Già Diệp cao vượt xa bà dự liệu.

Tát Già Diệp thấy mộc trượng của Thái quân đã như nỏ mạnh hết đà, mới nói:

- Thái quân trượng pháp tinh kỳ, thật khiến cho người ta đại khai nhãn giới, Thái quân cũng thử xem đại thủ ấn của Mật Tạng được chứ?

Nói xong hữu chưởng kết ấn rồi đẩy tới, đại thủ ấn thoáng xuyên qua trượng ảnh trùng trùng rồi vỗ về Thái quân, Thái quân vội giơ ngang trượng trước ngực để ngăn cản!

"Oanh!"

Thái quân bị chấn lui liền mấy bước, chưa kịp đứng vững thì hai đạo thủ ấn khác đã chụp tới trước người. Mộ Dung đang đứng cách xa hai trượng nhưng đột nhiên biến mất không thấy, tiếp đó chợt xuất hiện trước người Thái quân, song chưởng hiện lên tử quang, "Oanh!" vững vàng tiếp lấy hai đạo thủ ấn.