Sở Phong hỏi Vô Trần Tam Tinh Quyền Trượng là chuyện như thế nào, Vô Trần nói:
- Ngươi đã nghe qua Tam Tinh đôi chưa?
Sở Phong nói:
- Nghe qua rồi! Lão đạo sĩ nói, Tam Tinh đôi chính là di chỉ cố đô của nước Thục thời thượng cổ, nằm ở vùng Quảng Hán!
Vô Trần gật đầu nói:
- Truyền thuyết thuật lại nước Thục thời thượng cổ chính là một chi của thần tộc viễn cổ, nó sở hữu thần lực vô song, nhưng không biết vì sao đột nhiên bị chôn vùi, và chỉ để lại một thanh thượng cổ thần khí - - Tam Tinh Quyền Trượng! Nghe đồn chỉ cần giải được bí ẩn của quyền trượng thì có thể sở hữu lực lượng vô hạn, thậm chí có thể triệu hoán được thượng cổ thiên thần!
- Gì mà kinh khủng thế! Vậy quyền trượng sao lại dính líu quan hệ gì tới Nga Mi cô?
- Năm trăm năm trước, Linh Nữ sư tổ của Nga Mi trong lúc vô ý đạt được Tam Tinh Quyền Trượng, vì thế bà cùng Đát Lại, Ban Thiền còn có Tứ đại phật hộ, Tứ đại pháp tướng, Tứ đại mật hộ, Tứ đại kim cương đại chiến cho tới đỉnh núi Tanggula, mất bảy ngày bảy đêm!
- Chờ một chút, cô nói Linh Nữ sư tổ gì đó của các người đã độc chiến với người của hai phái Đát Lại, Ban Thiền cơ hả?
- Không sai!
- Không thể nào? Cô cứ đùa? Một tên phật hộ Tát Già Diệp đã lợi hại như vậy rồi, hơn nữa còn là Đát Lại, Ban Thiền? Còn có Tứ đại phật hộ, Tứ đại pháp tướng, Tứ đại mật hộ, Tứ đại kim cương nữa mà?
- Hừ! Linh Nữ sư tổ chính là bất thế kỳ nữ của Nga Mi, sự thần uy của bà sao ngươi có thể tưởng tượng được? Năm đó bà chấp chưởng Nga Mi, không môn phái nào trong thiên hạ mà không ngưỡng mộ, ngay cả người của ma đạo cũng cúi đầu xưng thần!
- Đúng rồi, Linh Nữ sư tổ của các người là lợi hại nhất! Thế rốt cuộc có đánh thắng Đát Lại, Ban Thiền không vậy?
- Nếu không phải Linh Nữ sư tổ thủ hạ lưu tình, hai tên lạt ma kia đi sớm đi Tây Thiên gặp Phật tổ rồi!
- Oa! Xem ra bả động một ngón tay út thôi, cũng có thể bình định toàn bộ võ lâm rồi còn gì! Vậy sao lại còn dính líu tới Đường môn nữa?
Vô Trần nói:
- Năm đó để tránh quyền trượng rơi vào tay ác nhân, nhất là rơi vào tay Mật Tạng, Linh Nữ sư tổ trước khi thiện hóa niết bàn đã bí mật giao quyền trượng cho Đường môn bảo quản!
- Thiện hóa?
- Chính là tọa hóa(1)!
(1): đạo Phật chỉ Hoà thượng ngồi chết
- Tọa hóa thì là tọa hóa đi, lại còn làm ra vẻ cao thâm! Vậy vì sao không thể để quyền trượng rơi vào tay Mật Tạng?
- Bởi vì Mật Tạng biết làm sao để phá giải bí ẩn của quyền trượng!
- Ôi, vậy thì không thể để quyền trượng rơi vào tay bọn chúng được, xem cái tên đại lạt ma đáng ghét như vậy, nếu như để cho chúng giải được bí ẩn của quyền trượng, võ lâm Trung Nguyên chúng ta sao còn sống yên ổn được? Có điều Linh Nữ sư tổ vì sao phải giao quyền trượng cho Đường môn bảo quản, lẽ nào Nga Mi không đáng tin hơn so với Đường môn sao?
- Quyền trượng này quan hệ rất trọng đại, Mật Tạng đã biết quyền trượng rơi vào tay Nga Mi thì nhất định sẽ tìm mọi cách lấy trộm bằng được, cho nên năm đó sư tổ bạo gan giao quyền trượng cho Đường môn bảo quản!
Sở Phong dựng thẳng ngón cái nói:
- Linh Nữ sư tổ các người quả thật gan dạ sáng suốt hơn người!
Vô Trần nói:
- Nhưng bí mật này rốt cuộc vẫn để cho Mật Tạng biết được!
Sở Phong hỏi:
- Có thể giấu được đám lạt ma của Mật Tạng tới hơn năm trăm năm cũng rất giỏi rồi. Thế cô có biết Đường môn giấu quyền trượng ở đâu không vậy?
Vô Trần nói:
- Sau khi sư tổ giao quyền trượng cho Đường môn thì đã căn dặn Nga Mi, bất cứ lúc nào, tuyệt đối không thể hỏi Đường môn chỗ của quyền trượng!
- Nói như vậy, ngay cả cô cũng không biết quyền trượng đang được giấu nơi nào ở Đường môn?
Sở Phong đột nhiên nhớ tới sơn động thần bí ở trong vườn Phi Tử, bên trong giống như một mê cung, không cách nào thâm nhập được, lẽ nào quyền trượng đang được giấu ở bên trong đó? Nếu không thì Đường môn sao lại phải phí công như vậy để tạo ra mê cung này?
Vô Trần thấy Sở Phong dường như đang suy tư, mới hỏi:
- Ngươi đang suy nghĩ gì thế?
Sở Phong cười nói:
- Ta đang suy nghĩ, việc bí ẩn như vậy sao cô lại nói với ta? Cô không phải nói ta là con trai Tinh Ma chủ sao?
- Ngươi muốn biết vì sao không?
- Muốn chứ!
- Bởi vì thiên đạo sắp có biến!
- Thiên đạo sắp có biến?
- Linh Nữ sư tổ lưu lại di huấn: một khi Mật Tạng đoạt đi quyền trượng, thiên đạo từ đó sẽ xảy ra kịch biến!
- A?
- Cho nên việc này cũng không cần giữ bí mật làm gì, huống hồ sau khi cứu được hai vị công tử Đường môn, ta cũng sẽ lấy tính mệnh của ngươi!
- Cái gì?
Sở Phong suýt nữa nhảy dựng lên, chỉ vào mũi Vô Trần nói:
- Cô lại còn muốn giết ta? Kiếp trước ta thiếu nợ cô hay sao mà cô cứ thích lấy tính mệnh của ta thế hả?
Vô Trần lạnh lùng nói:
- Di huấn sư tổ: muốn ngừng thiên biến, cần trừ một người!
- Ai?
- Ngươi!
Sở Phong giật mình, lập tức cười ha ha nói:
- Thật không ngờ một tên tiểu tử như Sở Phong ta lại sẽ khiến cho thiên biến, lợi hại! Lợi hại!
Vô Trần lạnh lùng nói:
- Một khi thiên biến, sinh linh đồ thán, vạn vật gặp họa! Ngươi cũng chỉ phải chết thôi! Giết ngươi, có thể trừ hại cho võ lâm, có thể trừ hại cho bách tính, có thể trừ hại cho sinh linh trong thiên hạ!
Hiện tại Sở Phong rốt cuộc cũng hiểu, vì sao mình vừa vào giang hồ thì đã bị những danh môn đại phái như Võ Đang, Thiếu Lâm, Nga Mi này không ngừng đuổi giết rồi, chính là bởi vì cái di huấn quái quỉ gì kia, còn là di huấn từ năm trăm năm trước nữa chứ!
Sở Phong tức giận nói:
- Này, Vô Trần! Nói cái gì thì ta cũng đã ba lần bốn lượt cứu cô, cái gọi là 'ăn bát cơm dẻo nhớ nẻo đường đi'! Cô không báo cũng chả sao, lại còn luôm mồm nói muốn ta chết, còn bê ra một mớ đạo lý như vậy làm cái gì! Cô muốn ta chết như vậy sao, không cần đợi đến lúc cứu được huynh đệ Đường môn, bây giờ cứ lên mà lấy tính mệnh ta đi, tới đây!
Sở Phong quả nhiên duỗi cỗ tới trước mặt Vô Trần, có vẻ như rất coi thường cái chết.
Vô Trần hừ lạnh một tiếng, không để ý đến hắn. Sở Phong trừng mắt nhìn nàng, tức giận nói:
- Cái gì mà chưởng môn Nga Mi, ân oán bất minh, chẳng phân biệt được thị phi, trắng đen không rõ, không phân biệt được thiện ác, lấy oán trả ơn, lấy oán báo đức, tự cho là đúng, ngang ngược không nói lý...
Vô Trần cũng chỉ nhắm lại hai mắt, Sở Phong càng nói càng hăng say, cuối cùng hầu như đã dán tới chóp mũi Vô Trần mà mắng. Vô Trần chợt mở mắt, phất trần trong tay giương lên trần ti, hù cho Sở Phong phải bật ra xa một bước, miệng vẫn bô bô không ngừng:
- Cũng chỉ biết bưng cái bộ mặt chưởng môn lạnh như băng đó thôi, bảo thủ như gì, vô tình vô nghĩa, bảo sao hay vậy...
Đường đường là chưởng môn Nga Mi vậy mà bị một tên tiểu tử mắng đến cả nửa canh giờ, chỉ sợ từ lúc lập phái cho đến nay chắc chỉ có một không hai!
Sở Phong xả giận một hồi cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, thấy Vô Trần không hé môi nói tiếng nào, bèn nói:
- Sao cô không nói gì cả thế? Có phải cảm thấy ta chửi rất có đạo lý nên không lời nào để nói chứ gì?
Vô Trần thấy Sở Phong luôn mồm mắng chửi đến nửa canh giờ, vừa bực mình vừa buồn cười, nói:
- Cho dù ngươi hoa ngôn xảo ngữ thế nào cũng không ích gì, muốn lấy tính mệnh của ngươi cũng không chỉ Nga Mi ta, Võ Đang, Thiếu Lâm cũng rắp tâm muốn dồn ngươi vào chỗ chết, ngươi trốn được Nga Mi ta nhưng cũng tránh không khỏi Thiếu Lâm, Võ Đang, chẳng thà chết dưới phất trần của ta, ta còn sẽ đích thân niệm kinh siêu độ cho ngươi!
- Hừ! Nói như vậy, ta còn phải cảm ơn vị chưởng môn Nga Mi này chứ gì! Cảm ơn ân giết chết của cô, lại cảm ơn ân niệm kinh của cô, lại cảm ơn ân siêu độ của cô nữa, có đúng không?
Vô Trần nói:
- Ngươi chết đi cũng có thể vãng sinh cực lạc, có gì mà không tốt!
Sở Phong thực sự là á khẩu, cũng chẳng buồn nói nữa, đành phệt mông ngồi xuống đất. Hắn không nói gì, nhưng Vô Trần lại nói:
- Chi bằng ngươi rời xa Trung Nguyên, tìm một nơi mai danh ẩn tích, có lẽ tránh qua được kiếp nạn này!
Sở Phong bật người dậy, nói:
- Nực cười! Sở Phong ta ngay hàng thẳng lối mà đi, không thẹn với lương tâm, quang minh lỗi lạc, vì sao phải mai danh ẩn tích?
- Ngươi không làm như vậy chỉ có một con đường chết thôi!
- Quái thật! Cô không phải là rất muốn ta chết hay sao? Cô cho ta là người tội ác tày trời, vì sao còn bảo ta rời xa Trung Nguyên để tránh kiếp? Trừ phi cô căn bản là biết ta là người vô tội!
Vô Trần nhất thời không biết phản bác sao, Sở Phong hỏi tới:
- Cô căn bản biết ta không phải là ác nhân, đối với di huấn của sư tổ cô cũng có điều hoài nghi, có phải vậy không?
Vô Trần quay người lại, nói:
- Vạn sự đã thành, đừng nhiều lời vô ích!
Trầm mặc một hồi, Sở Phong đột nhiên nói:
- Vô Trần, di huấn của sư tổ cô nói: một khi Mật Tạng đoạt đi quyền trượng, thiên đạo từ đó sẽ bị kịch biến! Nếu chúng ta ngăn cản được Mật Tạng đoạt đi quyền trượng, vậy thiên đạo sẽ không có biến nữa, cô cũng không cần phải giết ta!
Vô Trần khẽ động lông mi, xoay người nhìn Sở Phong, chậm rãi nói:
- Ngươi và ta cũng không thể ngăn cản được Mật Tạng đoạt đi quyền trượng!
- Vì sao?
- Bởi vì di huấn của sư tổ đã nói rõ, Mật Tạng nhất định sẽ đoạt được quyền trượng!
- Di huấn sư tổ! Cô suốt ngày chỉ biết di huấn sư tổ! Chưa thử qua làm sao biết không ngăn cản được? Lẽ nào cô thật sự muốn ta chết hay sao!
Sở Phong thực sự đã phát cáu.
Vô Trần xoay người nhìn về phía sơn lâm xa xa, giờ khắc này, nàng lại nghĩ tới một màn mười năm trước: trên đường cái, cậu bé ăn mày trong cơn gió lạnh co ro ở góc tường, còn có cái bánh màn thầu trên tay, cùng với nỗi khuất nhục, ánh mắt thương tâm đau lòng...
Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vnLúc này, có hai bóng người lướt tới, là Mộ Dung và Thái quân đã chạy tới.