Sáng ngày hôm sau quả nhiên Doanh Xuyên được thả ra trong sự bất ngờ của Dương Tiểu Nguyên, hôm qua y còn ngờ ngợ không hiểu chuyện gì, nhưng bây giờ cũng đón được một chút chuyện rồi.

Người Võ công tử này thân phận không đơn giản một chút nào.

Nhưng y đâu biết rằng vị hoàng đế trẻ thật ra chỉ muốn chơi đùa một chút thôi, chứ hắn ta cũng không muốn làm khó hai người Tư Duệ Kỳ Vũ.

Dù sao họ cũng đã đến cầu hắn rồi, bản thân cũng nên không ham chơi làm gì.

Tư Duệ Kỳ Vũ vẻ mặt lúc đó kiểu khinh bỉ mắt thường nhìn còn nhận biết được, với tư cách là bạn thân nối khố làm sao mà không biết Võ Thiên Quân nghĩ gì chứ?.

Vị hoàng đế trẻ cho người ra ngoài hết chỉ để lại Tư Duệ Kỳ Vũ, sau khi không còn ai hắn ta mới trở lại dáng vẻ cợt nhả nói " hôm qua ta có hỏi phu lang của ngươi "

" y muốn thả người, ta liền theo ý y " Võ Thiên Quân cười cợt nói.

“…” trong nháy mắt, Tư Duệ Kỳ Vũ quanh thân liền tỏ ra khí thế lạnh lẽo không sợ mà nhìn người ngồi trên ngai vàng.

" ta muốn xem, người bằng hữu mình không màng sống chết bảo vệ như thế nào?, nó xứng đáng hay không a " Võ Thiên Quân vờ như không nhận ra nói.

" bệ hạ có ý gì?" Tư Duệ Kỳ Vũ lạnh giọng nói.

" ây ya ta đang nghĩ, không biết nếu ta bảo mình là hoàng đế và muốn lập y làm phi thì sao nhỉ? y có bỏ ngươi hay không đây a " Võ Thiên Quân không tin tưởng cái gọi là yêu này cho lắm, để đứng trên đây hắn cũng không dám yêu qua ai.

Cũng không hiểu thế nào là yêu, mặc dù đã chứng kiến qua về tình yêu của ca ca mình.

Chỉ là chính hắn lại phá hủy đi mối tình của huynh trưởng rồi.

Bên cạnh hắn phi tần không thiếu, nhưng người thật lòng chẳng có ai.

Bọn họ đều là lòng dạ tâm tối, ngoài địa vị và quyền lợi thì có mấy ai nghĩ cho hắn đâu a.

Đó là lí do hắn khi nhìn thấy Dương Tiểu Nguyên, liền nghĩ y xinh đẹp như vậy thì chắc chắn không phải người tốt lành gì.

Có khi vị bằng hữu ngốc của mình bỏ đi tòng quân có qua lại với ai không làm sao mà Kỳ Vũ biết.

Nhưng càng tiếp xúc hắn lại càng thấy có gì đó không giống như hắn nghĩ.

Võ Thiên Quân cũng nghe em trai mình Võ Mặc Lâm kể lại, bản thân chính là được y cứu sống.

Tính tình của Dương Tiểu Nguyên rất tốt, không giống như những người khác có mới nới cũ đâu.

Lời này nói ra Võ Thiên Quân cũng là nữa thật nữa giả, hắn ta cũng muốn lập y làm phi là thật cũng muốn thử xem y là loại người thế nào cũng không phải giả.

" Võ Thiên Quân, ta nói với ngươi trên tư cách là bằng hữu, đó là phu lang của ta " Tư Duệ Kỳ Vũ mâu quanh lạnh băng nhìn huynh đệ từ nhỏ của mình, hắn cũng không xác nhận được lời này có bao nhiêu là thật và đâu là giả cả.

" đừng động vào y " Tư Duệ Kỳ Vũ ánh mắt không cám xúc nhìn Võ Thiên Quân rồi rời đi.

" ha ~" Võ Thiên Quân nhếch mép nụ cười khó hiểu nhìn hắn rời đi.

Mã gia, Phủ của Mã Xuân Kiên.

" thằng nghịch tử này, ngươi đúng là làm ta không hết lo lắng mà " Mã đại nhân ném ly trà về phía đại nhi tử của mình.

Nhưng xui xẻo thế nào mà trúng ngang trán Doanh Xuyên đang quỳ bên dưới cùng Mã Hồng Tuấn.

Da thịt song nhi mỏng liền rách một đường mà chày máu, y cũng không có rên một tiếng chỉ nhẹ nhàng mà lấy tay lau đi máu.

Mẹ Mã thấy cũng đau lòng, đứa trẻ này cũng hoàn cảnh đáng thương người lại hiền lành, chuyện này là con trai của bà sai làm càng không liên quan đến thằng bé.

Giang thị nhìn phu quân mình trừng mắt một cái mắng.

" ông xem mình làm gì rồi kìa? chuyện này có liên quan gì đến Tiểu Xuyên đâu chứ?" Bà đi lại đỡ lấy Doanh Xuyên, bên cạnh Mã Hồng Tuấn không dám đứng dậy mà cuống quít lên lau máu giúp y.

" ta …" Mã Xuân Kiên cũng ngượng ngùng mà gãi má.

" mau gọi đại phu đến, còn ngây ra đó làm gì?!" Mã Hồng Tuấn hét lên với đám người hầu.

Mấy tên sai vặt cũng chạy nhanh đi gọi người tới.

Giang thị thì đã đỡ y người lên ghế, thấy Doanh Xuyên ngoan ngoãn không nói gì bà càng đau lòng hơn.

" mày quý đó cho mẹ, chuyện này cũng do mày mà ra, đồ nghịch tử này " Giang thị trừng mắt mắng nhi tử của mình, bên cạnh Hà Tuệ Nhi thê tử của con trai nhỏ mình cũng giúp Doanh Xuyên ngăn máu trên trán.

" con thấy huynh trưởng cùng Doanh công tử là thật lòng yêu nhau " tiểu nhi tử Mã Hồng Thanh lên tiếng nói, cũng tiếp lời cho ca ca của mình.

" ta mặc kệ nó, tự mà đi giải thích với bên Trịnh gia đi " Mã Xuân Kiên nhắm mắt nói, lời này ông như là đồng ý cho hai người đến với nhau.

Doanh Xuyên cũng mặc kệ vết thương mà liên tục nói cảm ơn, y biết đây là giành hạnh phúc của Trịnh tiểu thư nhưng bản thân cùng Mã Hồng Tuấn là thật lòng yêu thương nhau.

Hôn sự của cả hai chỉ là tình cảm hai bên gia đình mà ép buộc, hắn cũng không thích nàng.

Y âm thầm nắm tay của mình lại, bản thân lần này ích kỷ một lần.

Hạnh phúc không đấu tranh thì làm sao mà có được.

Thật tế nó luôn khốc liệt như vậy, có thể nói y hèn hạ cũng được nhưng y muốn tranh giành vì bản thân một lần.

Ngày hôm sau, khi mà hình phạt quỳ kết thúc Mã Hồng Tuấn vội vã đi gặp Trịnh Yên, thanh mai trúc mã nhỏ hơn hắn bốn tuổi.

Nàng năm nay tròn mười chín, là một tiểu thư khuê các, dung mạo thanh tú giỏi cầm kỳ thi họa, hiểu lễ nghĩa.

Nhưng như vậy thì sao? nàng vẫn không có được người mình yêu.

Lúc nàng mười hai tuổi hắn liền đi tòng quân, nàng chỉ mỉm cười tiễn Mã Hồng Tuấn đi, vội nhét chiếc khăn tay nàng thêu cho hắn.

Cầm tính vật hắn cũng không từ chối, cũng là đây mà Trịnh Yên ôm một tia hi vọng, một mối tình si viễn vong.

Một cái chớp mắt bảy năm, mộng liền tan người cũng huy hoàng mang chiến công trở về.

Nhưng kết quả đâu Hồng Tuấn ca ca của nàng chẳng đến thăm nàng một lần.

Trịnh Yên nghe tì nữ bên cạnh sau khi đi thu thập tin tức của Mã Hồng Tuấn nói hắn bây giờ đang gặp rắc rối.

Bên cạnh hắn người huynh đệ là cái song nhi, mà Mã Hồng Tuấn vì cái này ca nhi đi cầu thánh thượng khai ân.

Nàng len lén nhìn hắn từ xa lo lắng chạy đi tướng quân phủ rồi đến hoàng cung, thấy hắn buồn rầu rồi bất an lo cho song nhi kia.

Cuối cùng lại thấy hắn trên mặt mang nụ cười rất tươi khi cùng cái song nhi kia rời đi từ ngục giam ra.

Trịnh Yên chưa từng thấy những mặt này của hắn, hay nói cách khác trước giờ hắn chỉ là lạnh nhạt hữu lệ với nàng.

Mà cái song nhi tên Doanh Xuyên đó dung mạo cũng rất thanh tú, mang nét thanh thuần đáng yêu.

Y luôn cười tỏa nắng, người rất lạc quan vui vẻ, chẳng trách Hồng Tuấn ca ca lại yêu thích như vậy.

So với nàng tiểu thư khuê các cử chỉ phải phép tắc thì thật là nhàm chán.

Trịnh Yên lúc này biết bản thân nàng sắp mất hắn rồi.

Cũng thật nhanh không được mấy ngày, Mã bá phụ, bá mẫu đã qua từ hôn cùng tạ lỗi với nhà nàng.

Vốn mẫu thân nàng cùng Nhã Thi Uyển cùng Giang Thục Trân là một đôi bạn tốt ở cùng một thôn quê.

Mã Xuân Kiên thời trẻ đi ngao du gặp được Trịnh Trí Viễn cùng kết bạn lên đường thành hảo bằng hữu, gặp được đôi tỷ muội tốt liền lấy làm thê tử.

Từ đó giao hảo hai nhà càng thân thiết, mới ước định là một nhà hán tử, một nhà song nhi hay ca nhi liền lập hôn ước.

Chỉ là cái này lập ra có mình nàng là tự nguyện, vì nàng yêu thích thật lòng Mã Hồng Tuấn, còn hắn chỉ xem nàng là muội muội.

Ngay tại đây ở hậu hoa viên Trịnh gia, Hồng Tuấn ca ca của nàng muốn từ hôn.

Hắn nói bản thân không hề có tình cảm với nàng, chỉ xem nàng là muội muội.

" muội hiểu rồi, vậy chúc hai huynh trăm năm hạnh phúc, bách niên giai lão" Trịnh Yên mỉm cười thật tươi nói.

" muội sẽ nói lại cho phụ mẫu, Hồng Tuấn ca ca đừng lo nhé.

Muội cũng coi huynh là huynh trưởng mà thôi à " Trịnh Yên nháy mắt một cái nói.

" đa tạ muội, ta phải đi về nói cho Xuyên nhi biết, đệ ấy chắc sốt ruột lắm rồi " Mã Hồng Tuấn gương mặt anh tuấn giấu không nổi niềm vui sướng, quay người rời đi.

Cũng không để ý xem lời nói của nàng có bao nhiêu là thật.

Để hắn chạy đi xa rồi, Hồng Liên tùy nữ bên cạnh mới nhíu mày nói " cái gì mà ca ca chứ? tiểu thư rõ ràng người …"

Nàng ta nói tới đây nhìn qua chủ nhân nhà mình liền khựng lại, lời nói chẳng thể thốt ra được nữa.

Đành im lặng không nói gì, chỉ âm thầm thở dài trong lòng, chua xót cho tiểu thư nhà mình.

Trịnh Yên im lặng rơi nước mắt, nàng không kêu gào, không có gào khóc cũng chẳng mắng nhiếc.

Chỉ cười nhẹ mà rơi nước mắt, xem nào Trịnh Yên a mày thật là buồn cười, cái gì mà xem là huynh trưởng chứ? rõ rành mày yêu hắn rất nhiều mà.

Bảy năm chờ đợi mộng liền tan, đau lòng hóa nước mắt ngậm ngùi mà chảy ra.

Nổi lòng chẳng nói ra, mấy ai thấu hiểu nàng đành hóa một nụ cười ảm đạm để thể hiện nổi chua xót.

Bảy năm a, như vậy liền kết thúc nàng thua thật rồi, chúc hai người các huynh trăm năm hạnh phúc, bách niên giai lão.

Muội cũng chỉ có thể đứng từ xa mãi mãi nhìn huynh, Trịnh Yên a ngươi thật là ngốc mà.

Mộc có lời muốn nói: chap này chủ yếu giành cho tình cảm ba người Mã Hồng Tuấn, Doanh Xuyên và Trịnh Yên.

Các nàng đọc mà cmt nói về cảm nhận nha.

Mộc cũng chẳng biết viết ngược đâu.

Nên cũng ổn rồi ha?.

Cmt nhiều vào, vui thì Mộc ra nhiều chap cùng một ngày cho a.

.