Nơi ngục giam tâm tối, không thấy nổi ánh sáng bên trong lại ẩm ướt khó tả.Doanh Xuyên cuộn tròn mình ngồi trong góc, bên ngoài lâu lâu lại vang lên tiếng hét kêu la thê thảm.

Y cũng không biết kết cục của bản thân như thế nào, bọn họ cũng không dụng hình với y a.Chỉ là Doanh Xuyên sợ, bản thân còn chưa có tỏ tình với ca ca nữa.Mặc dù y biết hắn có vị hôn thê rồi bản thân cũng cảm thấy mình thật tệ, nhưng dù sao cũng sắp hết rồi y cũng không nghĩ ca ca yêu thích mình nhưng cho y biết cũng không tệ đâu a.

Lúc này tiếng bước chân vang lên, một bóng dáng to lớn của đại nam nhân đi tới hướng ngục giam của y.

Doanh Xuyên ngước đầu lên liền nhìn thấy người đến là Mã Hồng Tuấn, y mừng rỡ ra mặt mà nhích người lại gần khung cửa.

" ca sao huynh lại đến đây?" y lấy khung cửa nói.

Mã Hồng Tuấn ngồi xuống ngang bằng y, tay vỗ vào mu bàn tay của Doanh Xuyên trấn an y.Ánh mắt có phần đau lòng nhìn cái đệ đệ mà mình hết mực yêu thương nay lại bị giam vào ngục tối này khiến hắn cngf cảm thấy đau lòng không thôi.

" ta có đem một ít thức ăn đến cho đệ, yên tâm ta sẽ cứu đệ ra khỏi đây"

Mã hồng tuấn được người mở cửa bước vào trong trên tay còn là một hộp gỗ đựng thức ăn, bên trong còn bốc khói bay nghi ngút.

Hai người ăn trong im lặng không ai lên tiếng, lúc này Doanh Xuyên là người phá vỡ bầu không khí này y càm cái chén trên tay mắt vẫn không nhìn hắn mà nói.

" ca nếu đệ nói là đẹ thích huynh thì sao a?"

" hả?" Mã hồng Tuấn tay cầm bát liền kinh ngạc mà làm rơi xuống nền phát ra những âm thanh leng keng đầy chói tai.

" đệ đang nói gì đó Tiểu Xuyên?!" Mã Hồng Tuấn kinh ngạc rợn tròn mắt cho rằng Doanh Xuyên đã hiểu sai nghĩa của từ ’ thích ’ này a hoặc là hắn hiểu sai ý y đi, có lẽ ở đây chỉ thích kiểu huynh đệ thôi a.

" chính là kiểu yêu thích, ái mộ một người a" Doanh Xuyên ngước mặt lên ánh mắt kiên định nhìn hắn, y chính là muốn thật lòng mình.

Dù sao có khi mạng không còn thì cần gì mà lừa mình dối người nữa a.

“…” Mã Hồng Tuấn không biết phản ứng thế nào, hắn không có phản cảm cùng chán ghét mà là có gì đó thích thú a.

Doanh Xuyên đưa mắt nhìn vào khoảng trống trước mặt.Suy nghĩ về chuyện khi nãy, y đã tỏ tình với ca ca nhưng không có phản đối cũng không tỏ thái độ gì với y, làm cho Doanh Xuyên phải vò đầu màu ôm đầu suy nghĩ về hành động của hắn.

Bên đây saukhi trở về phủ thì Mã Hồng Tuấn đang suy nghĩ về làm sau có thể đem y ra an toàn và còn đang bâng khoăn về cảm xúc của mình.Hắn không có chán ghét lời tỏ tình của Doanh Xuyên mà trong phút đó bản thân còn suy nghĩ vè tương lai nữa.Trong giây phút đó hắn đã suy nghĩ về cảnh con cái của cả hai nữa.

Nghĩ tới đây Mã Hồng Tuấn ôm mặt hắn có lẽ là thích Tiểu Xuyên nhi thật rồi trời ạ.

Hắn suy nghĩ một chút liền quay lưng đi về hướng tướng phủ, Doanh Xuyên đã ở trong đó được mấy ngày rồi than thể song nhi không bằng hán tử hắn sợ y sẽ sinh bệnh a.

Đành ăn vạ nhờ vã đại ca vậy a.

Phủ tướng quân, đại sảnh.

" ta nghĩ bệ hạ không có ý muốn hại Tiểu Xuyên đâu?" Tư Duệ Kỳ Vũ cũng thở dài nói.

" nhưng cứ để đệ ấy trong ngục mà không đưa ra phán quyết như vậy ta thật sự rất lo"

Tư Duệ Kỳ Vũ đương nhiên hiểu một phàn cảm giác của Mã Hồng Tuấn, hắn không phải là người là giỏi thể hiện cảm xúc nhưng bảy năm ở doanh quân hắn cũng xem Doanh Xuyên là đệ đệ, bây giờ tháy người gặp nạn hắn đương nhiên không thể trơ mắt nhìn.

Chỉ là nhìn thái độ này thì có lẽ vị bệ hạ này lại nổi hứng muốn trêu chọc người a.

Tư duệ Kỳ Vũ biết Võ Thiên quân không có thật sự tức giận vì chuyện này, nếu hắn ta thật sự giận dữ thì đã không chỉ tốn giam Doanh Xuyên vò trong ngục.Hơn Võ Thiên quân không phaier không biết Doanh Xuyên là bắt đắt dĩ mới cải trang hán tử đi tòng quân, nen hắn mới không làm khó.

Chỉ là đây cũng là tội dấu diếm vua nếu sự nhẹ quá thì lại có đời đồn khoog hay, hơn nữa đây cũng là minh chứng cho việc Võ Thiên Quân công khai thiên vị bọn họ.

Nhưng một cái song nhi ở lâu trong mấy chỗ đó đúng là không hay ho gì cả.

Hai người Tư duệ Kỳ Vũ quyết định đi vào hoàng cung để gặp hoàng đế trẻ của họ.

Bên đây ở hàn Lâm Viện Dương Tiểu Nguyên bị triệu kiện vào cung nữa, y là đang nghiên cứ một ít thảo dược cùng Lâm đại phu a.

Từ sau khi y bị cắn kia, bản thân cũng mơ hồ cảm nhận thấy có gì đó thay đổi, y cũng không có biến dị, chỉ là trực giác hay liêm kết của y với thiên nhiên có gì dó đặc biệt.Y cũng không rõ nó là gì, chỉ là y có thể cảm nhận dược cây cỏ có một chút biến đổi mơ hồ và linh cảm bảo y hãy hái những loại mà y có cẩm giác đặc biệt.

Dương Tiểu Nguyên khi nhìn vào mỗi loại dược thaaor như là nhìn thấu chúng vậy, y có thể tự pha chế ra những loại không hề được ghi trong sách vỡ.

Việc này giúp cho khoảng thời gian này điều chế dược liệu nhẹ nhàng dỡ căng thẳng hơn hằn, Lâm đại nhan người có kinh nghiệm y học cả đời mình còn thỉnh giáo ở y nữa a.

Sau lần trước bọn họ tìm hiểu được một chút cách thức hoạt động của lũ quái vật này thì, trong vòng mặt thế tiến đến gần nữa năm họ đã kết luaamj được một đặc tính của quái vật.

Bọn chúng chính là liên quan đến cỏ hồi sinh hay là gọi cỏ trường sinh, ưa cái lạnh và ghét nóng.Điểm yếu là sợ nóng, cứ nhắm ngay cổ hoặc tứ chi mà chém thì liền giết hoặc khống chế được chúng.

Sau gần nữa năm xảy ra biến dị này thi nước Đại Nam cũng có những vùng đất bị thất thủ bay giờ phía Bắc đã gần như không còn người sống, thủ đô nằm ở phía Đông Nam thi được cugr cố và vùng phía Nam là nơi lương thực trọng điểm nên vừa có biến dị xảy ra với sự sáng suốt của Võ Thiên Quân nên đã coi như giữ được an toàn về vật tư.

Quay trở lại Hàn Lâm Học Viện.

Vị Võ công tử kia lại đến hìn xem hai người Dương Tiểu Nguyên nghiên cứu, hắn ta nhìn Lâm Khâm ra hiệu cho ông ra ngoài, mặc dù khó hiểu nhưng ông cũng chỉ có thể lui ra.

" a Võ công tử " y cũng không để ý Lâm Khâm biến mất, nhưng đột nhiên có một người xuất hiện chắn trước mặt thì y hoảng nha.

Hắn ta chỉ mỉm cười sau đó hai người nói vài câu xả giao dù sao gặp cũng mấy lần y cũng không còn ngại ngùng gì mấy dù sao tính tình của y cũng sảng khoái a.

" Dương công tử nghĩ sao vè một cái song nhi giả hán tử?"

Mặc dù hơi khó hiểu tại sao lại hỏi y, nhưng mà Dương Tểu Nguyên cũng nói lên ý kiến của mình a.Y cũng biết hắn ta nhắc đén là Doanh Xuyên mấy nay thấy phu quân cũng buồn rầu, thấy liền đau lòng không thôi a.

Hơn nữa y cũng không mong muốn Doanh Xuyên sẽ xảy ra chyện gì đâu a.

Vị Võ công tử nghe y nói liền khẽ mỉm cười" song nhi kia bị gì thì ất hẳn ngươi cũng sẽ buồn lắm nhỉ?"

y cũng thành thật gật đầu.

" vậy liền thả ra vậy" vị Võ công tử này để lại một câu này cho y thật khó hiểu chẳng giải thích gì liền rời đi.

Mộc có lời muốn nói: ai đã ngửi được cái gì rồi nè.

Hãy cmt để mộc biết cảm nhận cuả các bạn về chuyện thì Mộc càng đó động ra thêm nhiều chap nữa nha..