Lục Tĩnh Sanh đè nặng miệng vết thương cho tiểu Quý, khăn quàng cổ lập tức bị máu nhuộm đỏ. Khuôn mặt Tiểu Quý nhợt nhạt tới đáng sợ, nhìn Lục Tĩnh Sanh, chậm rãi nói: "Boss... Em sẽ chết sao..."

Lục Tĩnh Sanh cũng có chút sợ, nhưng nàng không thể biểu hiện ra ngoài, một khi nàng thể hiện ra, tiểu Quý khẳng định sẽ sợ hãi hơn.

Lục Tĩnh Sanh: "Ai nói em sẽ chết, em bây giờ còn có thể nói chuyện đã nói lên không có việc gì lớn."

Tiểu Quý muốn cười, nhưng cơ bắp trên mặt đã không có tí sức lực nào rồi.

Điện thoại Lục Tĩnh Sanh bỗng nhiên vang lên, nàng không rảnh tiếp. Tiếng chuông điện thoại Lục Tĩnh Sanh vừa ngừng, của Diệp Hiểu Quân vang lên, lấy ra vừa nhìn, là Đồng Ấu Ninh.

Đồng Ấu Ninh vẫn còn đang nằm trong phòng nghỉ, đợi fan hâm mộ của nàng giải tán bớt chút nàng sẽ tìm cơ hội giết đi ra ngoài: "Tráng Tráng như thế nào không tiếp điện thoại? Các người rời đi rồi? Cũng không tới đây thăm thương binh một chút..."

Đồng Ấu Ninh cầm điện thoại trong tay vốn còn muốn trêu ghẹo nhiều thêm vài câu, nhưng nghe xong lời Diệp Hiểu Quân nói, dáng tươi cười lập tức cứng lại, đỡ eo ngồi dậy.

"Mọi người trước đừng hoảng hốt. Tôi có chuẩn bị xe cứu thương, lập tức để cho bọn họ đi qua!"

Bởi vì vấn đề tổn thương phần eo của Đồng Ấu Ninh, công ty sớm đã kêu xe cứu thương ở bên ngoài chờ sẵn, sợ nàng gặp chuyện không may. Không nghĩ tới nàng giữ vững được toàn cuộc, nhưng tới cuối cùng xe cứu thương lại phát lên công dụng.

Hứa Ảnh Thiên đối với thanh âm xe cứu thương vô cùng mẫn cảm.

Nàng đều đã ngồi vào trong xe rồi, bỗng nhiên nghe thấy được thanh âm quen thuộc, tựa hồ là từ sân vận động truyền đến.

Tiểu Quý được đưa lên xe cứu thương, Lục Tĩnh Sanh cùng Diệp Hiểu Quân thuận theo xe đi. Đồng Ấu Ninh lo lắng cũng muốn đi theo, nhưng một đoàn người hâm mộ còn đứng ở bên ngoài chờ thấy được nàng.

"Xảy ra chuyện gì?" Hứa Ảnh Thiên gọi điện thoại cho Đồng Ấu Ninh, "Cô chết chưa?"

Đồng Ấu Ninh chẳng muốn cùng nàng đấu võ mồm, nói với nàng chuyện tiểu Quý.

"Làm sao lại phát sinh loại chuyện này?" Hứa Ảnh Thiên nói, "Có khủng bố sao?"

"Tôi hiện tại không biết! Chỉ sợ bọn họ có chuyện!"

Hứa Ảnh Thiên ngồi vào trong xe, để bờ vai kẹp điện thoại: "Tôi nói cô a, nhĩ lão thật sự trong phòng nghỉ đợi, cho người đại diện cùng trợ lý gì gì đó tới chỗ ấy nhìn xem là được cô đừng cử động, không chừng chuyện này vẫn là hướng cô tới đấy, dù sao đây cũng là concert của cô. Nếu lúc này cô đi ra, người hâm mộ lại một loạt chen lấn, lúc nào chọc tới cô một dao cũng không biết. Chỗ bằng hữu của cô, tôi giúp cô nhìn, có việc điện thoại cho sau."

Đồng Ấu Ninh buồn bực trong chốc lát, nói: "Đã làm phiền cô."

"Rồi." Hứa Ảnh Thiên cười nói, "Đại minh tinh khách khí như vậy, thật sự là không quen."

Bệnh viện.

Lúc Tiểu Quý được đưa đến bệnh viện gần nhất đã lâm vào cơn nguy kịch, huyết áp tiếp tục hạ thấp, nhịp tim dẫn đầu không ngừng bay lên, lập tức phải được cấp cứu.

Cửa chính phòng giải phẫu, trên đỉnh cửa đèn sáng lên, trong nháy mắt bốn phía yên lặng.

Lục Tĩnh Sanh cùng Diệp Hiểu Quân đi theo tiểu Quý một đường bôn ba, lúc này thần kinh còn chưa kịp thả lỏng, tứ chi đều kiệt sức.

Diệp Hiểu Quân lôi kéo Lục Tĩnh Sanh ngồi xuống mặt ghế ở một bên, hai người trầm mặc thật lâu, tựa hồ cũng đang cố gắng từ bên trong khủng hoảng cực độ sống lại.

Hai tay cùng trên người Lục Tĩnh Sanh đều là máu.

Diệp Hiểu Quân từ trong túi xuất ra khăn ướt giúp nàng lau.

"Miệng vết thương ở gần trái tim." Lục Tĩnh Sanh ánh mắt phát trầm, "Máu căn bản ngăn không được. Vết đâm kia vừa nhìn chính là muốn lấy mạng người."

Diệp Hiểu Quân: "Ba mẹ Tiểu Quý đâu?"

"Mẹ qua đời, ba ở nước ngoài."

"Như vậy đi, đêm nay tôi ở tại chỗ này chờ tin tức, em trở về nghỉ ngơi. Ngày mai công ty còn có rất nhiều chuyện cần em."

Lục Tĩnh Sanh miễn cưỡng nở nụ cười một chút: "Chị cảm thấy tôi trở về có thể ngủ được sao?"

Mặc dù tiểu Quý chẳng qua là trợ lý của nàng, bình thường cũng không ít khi khi dễ nàng, nhưng đối với Lục Tĩnh Sanh bằng hữu không nhiều lắm mà nói, tiểu Quý càng giống như là bằng hữu của nàng.

Tiểu Quý đối với nàng tốt, đối với nàng tận tâm tận lực, Lục Tĩnh Sanh một mực cũng đều ghi tạc trong lòng. Hôm nay tiểu Quý gặp chuyện không may, Lục Tĩnh Sanh trong lòng lo lắng cùng khổ sở khó nói lên lời.

Mà mùi tanh máu tươi cùng khuôn mặt trắng bệch, cũng làm cho Lục Tĩnh Sanh có chút buồn nôn.

Diệp Hiểu Quân từng tận mắt chứng khiến cảnh Ngu Minh Đình té lầu, lúc này gặp lại tình cảnh đẫm máu, lo lắng cùng năng lực thừa nhận có chút đỡ hơn một ít.

Bình thường dù có chuyện gì đều là tiểu Quý chạy tới chạy lui vì các nàng châm trà rót nước, hiện tại tiểu Quý bị thương, chỉ có thể dựa vào tự thân các nàng.

Diệp Hiểu Quân đi mua hai bình nước, đưa cho Lục Tĩnh Sanh. Lục Tĩnh Sanh ngửa đầu một hơi uống hơn phân nửa bình.

Diệp Hiểu Quân một đường tới đây vẫn luôn suy nghĩ một chuyện, do dự liên tục, nàng quyết định nói ra: "Tĩnh Sanh, có từng có ai, cùng em lớn lên giống nhau không?"

Biểu cảm Lục Tĩnh Sanh lập tức biến đổi, nhớ lại tiệc tối tại Hoàn Cầu lần kia, Tưởng Chính cùng Tưởng Tấn có từng lấy nét mặt của nàng nghị luận: "Là có điểm hướng."

"Chị vì cái gì hỏi như vậy?"

Diệp Hiểu Quân: "Tôi nói ra em đừng sợ hãi. Ngay tại trước lúc tiểu Quý bị đâm, tôi giống như nhìn thấy một người, người kia từ bên cạnh tôi chợt lóe lên. Nàng cùng em lớn lên rất giống... Thời điểm tôi đánh điện thoại cấp cứu nàng còn chưa đi, đứng ở đằng xa nhìn chúng ta cười."

Lục Tĩnh Sanh hoàn toàn chính xác bị hai câu này của nàng đánh tới khiến sau lưng một mảnh lạnh buốt: "Tôi nhớ chị cũng đã từng hỏi tôi có tỷ tỷ nào hay không."

"Đúng vậy, xem ra tôi nghĩ không sai, là tỷ tỷ của em."

"Nhưng tôi lại không có tỷ tỷ."

"Em đã hỏi qua ba mẹ chưa? Tại trước lúc sinh ra em, có hay không có một tỷ tỷ, đã bị đưa đi rồi, hoặc là bị ném đi hay gì đó?"

"Không có, nếu như có mẹ của tôi sẽ nói." Đề cập tới Lý Ái Lan, từ lần trước Lục Tĩnh Sanh cùng nàng giận dỗi về sau hai người cũng không liên hệ qua. Đã hơn mấy tháng, đều là người tâm cao khí ngạo, ai cũng không muốn nhượng bộ.

"Em xác định như vậy sao? Có thể hay không có ẩn tình khó nói gì?" Diệp Hiểu Quân tiếp tục nói, "Bởi vì ân oán ngầm nào đó, cho nên vị 'Tỷ tỷ' này ghi hận đến nay."

Diệp Hiểu Quân nói tới thập phần khẳng định, tựa như chuyện này đã được nàng xác định. Trong đầu Lục Tĩnh Sanh lại tự động hiển hiện cảnh nửa đêm canh ba, bộ dáng người bên gối đối với điện thoại tràn đầy loạn mã.

"Hiểu Quân." Lục Tĩnh Sanh cảm thấy chuyện này nàng nhất định phải hỏi rõ ràng, "Chị vẫn luôn có chuyện không có nói cho tôi biết, điện thoại di động của chị nhận được những loạn mã kia rút cuộc là cái gì. Còn có cái gì tỷ tỷ, rút cuộc là ai nói cho chị?"

Diệp Hiểu Quân rất mệt a, trong lòng ẩn giấu bí mật thật lớn không thể chia sẻ cùng ai thật là một nỗi thống khổ.

Nàng quyết định nói cho Lục Tĩnh Sanh.

Mặc kệ chính mình có thể hay không bị trở thành bệnh tâm thần, mặc kệ lời của nàng có được bao nhiêu tin tưởng, nàng cũng muốn nói ra.

Tình huống đã rất không xong, rất mạo hiểm, nói cho Lục Tĩnh Sanh về sau, bằng vào nàng thông minh, nói không chừng có thể nghĩ ra biện pháp tốt hơn.

"Kỳ thật chuyện này, tôi rất sớm trước kia đã nghĩ nói cho em biết rồi."

Lục Tĩnh Sanh nhìn nàng, dị thường chờ mong.

Diệp Hiểu Quân nói: "Hai năm trước, tôi thu được một phong bưu kiện, người gửi bưu kiện này tự xưng là..."

Một hồi kịch liệt đau nhức phá vỡ lời nói Diệp Hiểu Quân, trong mắt trái này có một cỗ đau nhức không cách nào nói rõ hướng bên trong mắt mà châm. Nàng "A" một tiếng ôm trán, con ngươi đứng lên.

"Chị không sao chứ?" Thanh âm Lục Tĩnh Sanh vang lên bên tai, Diệp Hiểu Quân chính là muốn nói con mắt đau, bỗng nhiên thanh âm Lục Tĩnh Sanh biến thành:

"A... Không có... Chị... chuyện này..."

Diệp Hiểu Quân mãnh liệt ngẩng đầu, mắt trái vẫn còn rơi lệ, mà hết thảy trước mắt đều dường như bất động, rồi lại như tồn tại quỷ dị.

Động tác Lục Tĩnh Sanh đứng lên biến thành nhiều bức vẽ giao chồng lên nhau, giống như tranh ảnh Anime trước khi hợp thức chiếu lên màn ảnh. Tình cảnh bốn phía không giống như bệnh viện, ở giữa một mảnh mông lung nàng nhìn thấy tiểu Quý nằm trong vũng máu, Lục Tĩnh Sanh đang vì nàng cầm máu. Nàng nhìn thấy Ngu Minh Đình đối với nàng cười, nàng nhìn thấy Ngu Minh Đình còn đứng ở trên lầu, thực sự trông thấy nàng rơi thịt nát xương tan. Những hình ảnh này giống như là đồ dùng trong nhà giống nhau, yên tĩnh mà bày ở chỗ ấy.

Lục Tĩnh Sanh đi về hướng nàng, cũng đã đi qua nàng, cửa phòng giải phẫu mở ra, nàng nhìn thấy tiểu Quý nằm ở trên giường bệnh, đồng thời tiểu Quý cũng đang mặc quần áo bệnh nhân đứng ở trong tiểu hoa viên bệnh viện. Đây là họa, cũng không phải họa, là cảnh sống sờ sờ. Chúng bày ra trước mặt Diệp Hiểu Quân, như là đang đợi nàng chọn lựa.

Diệp Hiểu Quân hoàn toàn mà ngốc lăng tại chỗ, nàng không biết những thứ này là cái gì. Nàng thậm chí trông thấy mạch máu phía dưới làn da Lục Tĩnh Sanh, nội tạng, đầu óc của nàng, trông thấy Lục Tĩnh Sanh khi còn bé, trông thấy Lục Tĩnh Sanh mặc trang phục mà nàng chưa bao giờ thấy qua, mặt mũi tràn đầy nước mắt.

Sự vật trước mắt càng ngày càng nhiều, dày đặc tê tê mà đánh vào trước mặt Diệp Hiểu Quân, giống từng "Viên đạn" đánh vào trong ánh mắt của nàng, mỗi một "Viên đạn" đều mang đến thật nhiều hình ảnh không cách nào phân biệt, rót vào võng mạc nàng.

Ánh mắt bị hung hăng chen lấn nghiền ép, con mắt kịch liệt đau nhức, trước mắt tối sầm, Diệp Hiểu Quân đã hôn mê.

Giấc mộng đáng sợ.

Trong mộng nàng nhìn thấy Lục Tĩnh Sanh, nhưng liếc nhìn mặt của nàng, nhìn thấy cả mạch máu, cơ bắp dưới làn da, cái ót, nàng tựa như người trong suốt.

Diệp Hiểu Quân tại trong mộng khóc, nước mắt chảy đầy một gối đầu, rõ ràng có thể nghe thấy bên tai có người gọi nàng, nàng biết rõ đây là mộng tưởng muốn thoát khỏi, lại như thế nào cũng vẫn chưa tỉnh lại.

Nàng như bị gắn vào một mạng lưới cực lớn bên trong ác mộng.

Xa xa đi đến một người, đó là chính nàng.

"Ngươi biết ngươi thấy được là cái gì không?" Người kia cùng nàng lớn lên giống như đúc, người đó nói, "Ngươi thấy được tới, nhìn thấy tương lai, nhưng ngươi không thể nói. Ngươi chỉ có thể nhìn, không thể nói."

Rõ ràng là khuôn mặt của mình, nhưng Diệp Hiểu Quân biết rõ người nọ là Bearxxx.

Bearxxx nói: "Chúng ta đều phải tuân thủ quy tắc thời gian, không thể nói."

Bỗng nhiên, đại não cùng máu huyết Bearxxx cũng bại lộ tại trước mặt Diệp Hiểu Quân, thời gian lại một lần nữa dừng lại.

"Hiểu Quân ——!"

Diệp Hiểu Quân mở choàng mắt, khiến cho Lục Tĩnh Sanh cùng Đồng Ấu Ninh giật nảy mình.

Đây là bệnh viện, giường mềm tuyết trắng, đồng hồ treo trên tường, điểm mười hai giờ. Diệp Hiểu Quân mặt mũi tràn đầy nước mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào đồng hồ.

"Tí tách." Nó chạy

Hơi thở lúc này mới chậm lại.

Thần sắc Diệp Hiểu Quân còn cực kỳ hoảng sợ, Lục Tĩnh Sanh ngồi vào bên người nàng, giúp nàng đem nước mắt lau sạch sẽ.

"Gặp ác mộng sao?"

Diệp Hiểu Quân chăm chú nhìn người trước mắt, dùng sức nhìn, chỉ có một trương khuôn mặt dễ nhìn, nhìn không thấy máu thịt, không có mạch máu.

Trong lòng mãnh kinh, vội vươn tay sờ tới mắt trái... Vẫn còn, tầm mắt cũng rất bình thường. Đau đớn trong mắt trái lại hư không tiêu thất rồi.

"Làm sao vậy, còn không có bình thường lại?" Lục Tĩnh Sanh cầm chặt tay của nàng, nói, "Chị bỗng nhiên ngã ngửa phía sau thực làm tôi sợ kêu to một tiếng, may mắn bác sĩ Hứa kịp thời đi đến đỡ lấy chị, bằng không thì có lẽ não phải chấn động."

Diệp Hiểu Quân đưa tay sờ lỗ tai của nàng, mặt của nàng, chân thật mà đụng vào da thịt của nàng còn có nhiệt độ cơ thể, một lòng mới từ từ trở xuống.

"Khục." Đồng Ấu Ninh ngồi xe lăn ở một bên nói, "Hiểu Quân không có việc gì là tốt rồi, hai người từ từ trò chuyện, tớ đi ra ngoài trước."

"Cô không sao chứ?" Diệp Hiểu Quân hỏi.

Đồng Ấu Ninh: "Không có việc gì, chính là eo cần được chăm sóc, một bước đi liền đau, tôi chẳng muốn động rồi."

Diệp Hiểu Quân ánh mắt sáng lên, bắt lấy cánh tay Lục Tĩnh Sanh vội vàng hỏi: "Tiểu Quý thì sao? Giải phẫu như thế nào rồi?"

Lục Tĩnh Sanh nói: "Tiểu Quý giải phẫu đã xong, đã thoát khỏi nguy hiểm, vừa rồi tôi cùng nàng tán gẫu một lát. Một đao kia là hướng về phía trái tim nàng, nhưng mà nàng theo bản năng mà tránh một chút mới không có thật sự đâm vào đi, bằng không thì hậu quả thật tưởng không chịu nổi. Đáng tiếc quá nhiều người, hung thủ cùng nàng cơ hồ là gặp thoáng qua, giống như là nhét lễ vật đem lưỡi dao nhét vào ngực nàng. Nàng không thể trông thấy là ai hành hung, chỉ nhớ rõ đối phương rất cường tráng cao hơn nàng, hẳn là nam tính, bên người còn có nước hoa mùi nam nhân."

"Nam tính?" Chẳng lẽ không phải hắc y nữ nhân kia hạ thủ? Hắc y nữ nhân kia từ bên người nàng đi qua, là đón đầu tiểu Quý. Nhưng nàng rất có thể sẽ không tự mình ra tay...

Lục Tĩnh Sanh nhẹ búng trán nàng: "Chị lại đang suy nghĩ gì? Không cho phép suy nghĩ, chị cần phải nghỉ ngơi thật tốt. Bác sĩ Hứa nói chị không có vấn đề gì lớn chẳng qua là mệt nhọc quá độ, muốn chị nghỉ ngơi thật tốt, thả lỏng tinh thần không được cho mình áp lực quá lớn. Việc lúc trước chưa nói xong, chờ dưỡng tốt thân thể rồi nói sau."

Áp lực sao? Nàng nhớ rõ tại trước lúc hôn mê nàng đang muốn cùng Lục Tĩnh Sanh nói về chuyện Bearxxx, kết quả trông thấy thật nhiều thứ cổ quái về sau liền bất tỉnh nhân sự.

"Chúng ta đều phải tuân thủ quy tắc thời gian, không thể nói."

Khuôn mặt Bearxxx trong mộng giống như chính mình nói lời nhắc nhở, vậy đại khái cũng là tiềm thức của chính Diệp Hiểu Quân.

Những đoạn loạn mã mà Bearxxx gửi tới trong bưu kiện đều là những sự kiện mẫu chốt, từ "Gió đông ván", rồi "Tỷ tỷ", có lẽ tại trước khi bị chuyển biến thành loạn mã thì điều nó nhắc nhở sẽ đủ để cho Diệp Hiểu Quân hiểu rõ chân tướng của sự tình, nhưng nó lại bị che giấu.

Có lẽ là con người làm ra che đậy, cũng có lẽ, tại giao lộ thế giới song song bị những thứ không biết che giấu đi.