Thời điểm Hứa Ảnh Thiên chen được vào trong phòng nghỉ, Đồng Ấu Ninh đang nằm trên ghế sofa thở gấp không ngừng, một tay dùng sức đặt ở bên hông, như là cố dùng sức lực có thể đem đau đớn áp chế trở về.

"Tránh ra!" Hứa Ảnh Thiên đem toàn bộ đám người bừa bãi lộn xộn đẩy ra, đi đến bên cạnh Đồng Ấu Ninh, đem tay của nàng lấy ra, ngón tay dựa theo từng thớ cơ bắp trên lưng thi lực.

"A..." Đồng Ấu Ninh chau chặt mày, từ chỗ sâu trong cuống họng phát ra một chút rên rỉ đau đớn.

"Các người đều lùi ra sau cho tôi chút!" Hứa Ảnh Thiên đối với người đứng phía sau lớn tiếng, mọi người vội vàng lui về sau, chỉ có phó đạo diễn vọt lên:

"Đồng tỷ thế nào? Bây giờ phải ra sân khấu rồi!"

"Không được!" Hứa Ảnh Thiên nói, "Không thể tiếp tục diễn xuất nữa, hôm nay tới đây thôi!"

"Hứa Ảnh Thiên!" Đồng Ấu Ninh tức giận nói, "Ai bảo cô tự ý quyết định! Đây là công tác của tôi!"

"Cô là bệnh nhân của tôi!" Hứa Ảnh Thiên đem Đồng Ấu Ninh đều đã muốn đứng lên một lần nữa đè trở về. Đồng Ấu Ninh giận dữ, nếu là bình thường nàng thật không thấy có thể bại bởi cái người này, nhưng hiện tại phần eo nàng đang kịch liệt đau nhức, khí lực một chút còn không có, Hứa Ảnh Thiên một tay liền đem nàng cố định trụ về.

"Buông tay!" Đồng Ấu Ninh lại giãy giụa không được, mắt thấy thời gian biểu diễn của khách mời cũng đã sắp đến, giận dữ từ phía dưới vung tay lên, không cẩn thận đem mắt kính Hứa Ảnh Thiên đánh rớt.

"BA~" một tiếng rất thanh thúy, người ở chỗ này đều sửng sốt.

Hứa Ảnh Thiên mất mắt kính, tóc cắt ngang trán cũng bị ảnh hưởng, ngửa đầu, mắt một mí nhỏ dài nheo lại, từ trên cao nhìn chằm chằm vào Đồng Ấu Ninh.

"Muốn lên sân khấu có phải hay không?" Nàng hỏi.

Đồng Ấu Ninh trong ánh mắt là liệt hỏa kiên định hừng hực, ngực không ngừng phập phồng, cắn răng nói: "Tôi chưa bao giờ bỏ dở nửa chừng."

"Được." Hứa Ảnh Thiên đối với Aileen nói, "Chị để cho bọn họ đều đi ra ngoài, cho tôi mười lăm phút, tôi sẽ giúp cho Đồng Ấu Ninh có thể ra sân khấu." Ánh mắt một lần nữa trở lại trên mặt Đồng Ấu Ninh, hùng hổ dọa người, "Hậu quả chính ngươi chịu trách nhiệm."

"Phí lời." Đồng Ấu Ninh nói, "Nhanh lên!"

Aileen đã được chứng kiến kế hoạch phục hồi thần tốc của nàng, trong lòng vốn là thẳng bội phục vị bác sĩ trẻ tuổi này, nghe nàng lên tiếng, mời đến tất cả mọi người đi ra ngoài, đóng cửa lại đứng lên.

"Aileen tỷ, làm sao bây giờ, thời gian không đủ." Phó đạo diễn dùng sức vỗ vỗ đồng hồ, hầu như muốn đem mặt ngoài áp vào trên mặt Aileen.

Aileen suy nghĩ một lát, nói, "Tôi lên sân khấu."

"Ôi chao!"

Khách quý dù chỉ hát hai bài hát, kỳ thật hắn bất quá chỉ là ca sĩ mới ký kết của Hoàn Cầu, vừa mới phát qua một trương đĩa nhạc, nhưng mà người hâm mộ Đồng Ấu Ninh đều đặc biệt nể tình, cũng đều thét lên hợp xướng cổ vũ, thời điểm hắn rời sân khấu càng là vô cùng có lễ phép mà hoan hô.

Làm đại gia đầy cõi lòng chờ mong Đồng Ấu Ninh lại lần nữa lên sân khấu, không đợi đến Đồng Ấu Ninh, Aileen đã bước ra.

"Thật xin lỗi phải thông báo tới mọi người, tổn thương phần eo của Ấu Ninh tái phát, hiện tại nàng đang ở trong phòng nghỉ khẩn cấp xử lý. Mong các bạn thông cảm, chỉ cần mười lăm phút nàng sẽ trở lại..."

Lời này Aileen vừa ra liền có người bắt đầu gọi, ban đầu nghe không rõ họ hô cái gì, thêm chút nữa nhiều hơn lời hô gọi Aileen mới nghe rõ, các nàng đang nói: "Không nên trở lại!"

Aileen lặp lại một lần nữa: mời kiên nhẫn chờ đợi, sau đó cũng rời khỏi sân khấu, không biết là ai bắt đầu khóc trước, tiếng khóc dần dần lan tràn.

Lục Tĩnh Sanh nghe Aileen nói như vậy vô cùng lo lắng, gọi điện thoại cho trợ lý Đồng Ấu Ninh, muốn tới hậu trường nhìn nàng. Tuy rằng hậu trường một đoàn loạn, nhưng trợ lý cũng không muốn đắc tội Lục Tĩnh Sanh, ngược trong đám người nhận ra được Lục Tĩnh Sanh, dẫn nàng về phía sau đài.

"Chúng ta vẫn là trở về chờ boss a." Tiểu Quý giữ chặt Diệp Hiểu Quân, "Hậu trường quá nhiều người rồi, chớ chen lấn thêm."

Diệp Hiểu Quân nói: "Ở đây đợi nàng vậy."

Hậu trường loạn, nàng không cần phải đi chen thêm một cước, nhưng mà lời Bearxxx nói làm cho tâm trí nàng có chút không tập trung.

Bearxx lần nữa nhắc tới "Tỷ tỷ", từ khóa tỷ tỷ này từ khi sự kiện Ngu Minh Đình kia đã tồn tại, có lẽ là một nhân vật trọng yếu xuyên qua hai cái thế giới song song. Nhiều người như vậy, Diệp Hiểu Quân không ở bên cạnh canh trừng có chút không nỡ, tổng cảm thấy luôn có một bàn tay âm thầm hiểm độc, không biết lúc nào sẽ bỗng nhiên vươn ra, nhéo ở cuống họng Lục Tĩnh Sanh.

Lục Tĩnh Sanh đi vào cửa phòng nghỉ ngơi, thấy cửa chính hờ khép, bên trong không ngừng truyền đến thanh âm Đồng Ấu Ninh hừ hừ a a. Nàng vốn muốn một đầu chui vào, nghe thấy động tĩnh này liền sững sờ ở tại chỗ —— không phải bị thương sao? Đây là cái tình huống gì?

"Bác sĩ Hứa xoa bóp cho nàng đấy." trợ lý Đồng Ấu Ninh giải thích.

"Bác sĩ Hứa cũng tới?" Lục Tĩnh Sanh từ khe cửa nhìn đến bên trong, thấy các nàng hai người lúc lên lúc xuống, quần áo Đồng Ấu Ninh đều vén đến sau lưng, Hứa Ảnh Thiên cơ hồ là cưỡi trên người nàng, ghế sô pha bị nàng ép tới kêu vang... chi chi cạc cạc.

"Ngọa tào..." Lục Tĩnh Sanh vội vàng lui về phía sau vài bước, cảm giác thấy có cái gì đó không tốt để xem.

"Đứng lên thử xem." Hứa Ảnh Thiên đeo mắt kính đầy vết nứt, lau mồ hôi trên trán. Đồng Ấu Ninh đứng dậy, phần eo như trước cứng ngắc, nhưng cảm giác đau đớn giảm bớt không ít.

Hứa Ảnh Thiên dùng ngón út vuốt vuốt đám tóc bị mồ hôi dính trên trán: "Châm giảm đau tôi không đề nghị cô sử dụng, nhưng nếu như cô cảm thấy buổi hòa nhạc trận này nhất định phải kiên trì đến cùng thì phải tự mình gánh lấy hậu quả, châm giảm đau vẫn là có thể đem đến công dụng."

Đồng Ấu Ninh quay đầu lại nhìn nàng, cũng là một mặt tóc bết dính, nàng cực nhỏ có thời khắc chật vật như vậy: "Cô thật sự là bác sĩ sao?"

Hứa Ảnh Thiên "Hừ" một tiếng nói: "Tại trước khi gặp cô, trừ đi tính tình có chút xấu, tôi còn thật là một cái bác sĩ tốt người gặp người thích."

Đồng Ấu Ninh suýt chút là cười thành tiếng: "Lừa gạt quỷ."

Đồng Ấu Ninh đánh một châm giảm đau, trạng thái toàn thân tốt hơn nhiều. Lúc từ phòng nghỉ đi ra nhìn thấy Lục Tĩnh Sanh.

"Đừng cố gắng dũng cảm." Lục Tĩnh Sanh lại dặn dò nàng, "Nhân sinh còn nhiều cơ hội, đừng bởi vì nhất thời hành động theo cảm tình liền tự chôn bom hẹn giờ cho mình."

Thợ trang điểm tiến tới giúp nàng tu bổ trang dung, thợ trang điểm đem y phục trên người nàng lột xuống, mặc tốt trang phục màn biểu diễn tiếp theo cho nàng, làm liền một mạch cực kỳ nhanh chóng.

"Thật sự được không?" Aileen lo lắng hỏi.

Đồng Ấu Ninh cũng không có ứng với nàng, chỉ nhìn lấy màn hình lớn.

Cả hội trường khán giả đều đang ngoan ngoãn chờ Đồng Ấu Ninh trở ra, cùng nhau đồng thanh hát vang bài hát của nàng.

Đồng Ấu Ninh quay đầu lại, Hứa Ảnh Thiên đứng ở phía sau đám người.

"Thấy không." Đồng Ấu Ninh rất kiêu ngạo, "Đây đều là những người đam mê tài năng ca hát của tôi đó."

Hứa Ảnh Thiên hai tay ôm ở trước ngực, nhếch miệng lên: "Đúng, đúng, cô có khiếu ca hát."

Hứa Ảnh Thiên rất ít cười, cho dù là cười rộ lên hơn phân nửa cũng là cười lạnh hoặc cười nhạo, nụ cười này phát ra từ nội tâm, thật là dễ nhìn hơn rất nhiều.

Đồng Ấu Ninh bỗng nhiên tiến tới ôm lấy Hứa Ảnh Thiên, đối với môi của nàng hôn tới.

Hứa Ảnh Thiên hai mắt mở to, lập tức đem Đồng Ấu Ninh đẩy ra, tức giận nói: "Cô bị bệnh tâm thần sao!" Dùng sức lau miệng, cho rằng người chung quanh sẽ giống như nàng giật mình, kết quả... Đây đều là những người nào a, tất cả đều cười đến không có ý tốt!

Đồng Ấu Ninh xoay người rời đi, Hứa Ảnh Thiên ngàn vạn cái hối hận, hận không thể đem nàng kéo về đánh đập một chút —— cái gì mà kế hoạch phục hồi! Tại sao phải giúp đỡ tên hỗn đản này mát xa? Cứ để cho nàng ở trong phòng bệnh chờ đợi đừng bước ra gây nguy hại cho thế giới được chứ!

Cuối cùng kiên trì đến đến cuối. Buổi hòa nhạc có chút việc nhỏ giãn đoạn ở giữa, nhưng Đồng Ấu Ninh như trước ra sức diễn xuất đến phần cuối. Đi hết một vòng chào hỏi khán giả, nàng trở về sân khấu, lúc toàn trường đứng dậy đi theo nàng hát xong ca khúc cuối cùng, nàng bỗng nhiên có loại cảm giác nhân sinh viên mãn.

"Đừng khóc." Đồng Ấu Ninh đối với fan hâm mộ tài năng ca hát của chính mình, nói: "Đêm nay tốt đẹp như vậy, ai cũng đừng khóc."

Từ trên sân khấu từ từ đáp xuống, âm thanh sân khấu dần xa khỏi thính giác, thời điểm lúc này Đồng Ấu Ninh mới cảm giác được tổn thương nơi eo lần nữa phát tác, nhiều lần gặp phải hư thoát.

Trợ lý đi lên nâng nàng hướng phòng nghỉ đi, nhân viên công tác đi lên chúc mừng, Đồng Ấu Ninh thật không còn khí lực phản ứng.

Đi vào phòng nghỉ, Aileen tới đây an ủi nàng, Đồng Ấu Ninh nằm ở trên ghế sofa giống như thi thể vừa được vớt từ trong nước ra, bàn tay buông thõng, hữu khí vô lực nói: "Tiệc ăn mừng chút nữa, em sẽ không đi..."

"Được." Aileen nói, "Em liền an tâm nghỉ ngơi."

Đồng Ấu Ninh nhìn chung quanh một vòng, hỏi: "Bác sĩ Hứa đâu?"

Aileen biểu lộ có chút nghiền ngẫm: "Sau khi bị em hôn, nàng đã đi."

"Lúc nãy đi rồi?"

"Bị em dọa."

Đồng Ấu Ninh cũng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, cô nương này nhìn qua khô khan, tâm tư nhạy cảm lại tinh tế tỉ mỉ ah?

Hứa Ảnh Thiên một mình đi ở bên ngoài sân vận động Nhân Dân, xa xa nghe thấy trong tràng bầu không khí, âm thanh đạt tới điểm cao nhất, từ thời gian nhìn lên tựa hồ là đã kết thúc.

Cuối cùng là cảnh quan hoàn mỹ.

Hoàn mỹ sao?

Khói lửa ngút trời, Hứa Ảnh Thiên quay đầu lại nhìn, vài đạo cột sáng bay lên bầu trời đêm, ngay tại thời điểm chúng bay đến đỉnh tựa như biến mất, bỗng nhiên nổ tung thành đóa hoa xinh đẹp. Một đóa một đóa, sắc thái lộng lẫy, rất nhanh chiếm cứ toàn bộ bầu trời đêm.

Vẫn là rất tốt để chiêm ngưỡng.

Hứa Ảnh Thiên mím môi, đạp trên quang ảnh khói lửa tiếp tục đi về phía trước, công và danh ẩn sâu a...

Buổi hòa nhạc kết thúc, Lục Tĩnh Sanh cùng Diệp Hiểu Quân cũng từ trong rạp đi ra ngoài.

Nhiều người, các nàng đi rất chậm, phía trước có người từ khá gần cửa ngược hướng đi đến tới bên kia bãi đỗ xe.

Phương hướng đám người có chút kỳ quái, vốn đường đi đã chặt hẹp, âm thanh khai thông của bảo an hiện trường tựa hồ không quá có tác dụng, những người đi ngược chiều kia như trước mù quáng tiến lên.

Bầu không khí dần dần có chút hỗn loạn, Lục Tĩnh Sanh đi ở phía trước bị người va phải nhiều lần, lưu cho Diệp Hiểu Quân bóng lưng quật cường.

Bất kể lúc nào, không được rời khỏi, không được buông tha Lục Tĩnh Sanh.

Nhớ tới lời Bearxxx nói, Diệp Hiểu Quân rất khó chịu.

Tại bên trong một cái thế giới khác mình đã từng rời đi bỏ nàng sao? Tại tương lai không xa mình sẽ rời khỏi nàng sao?

Thời điểm gần đến đầu bậc thang Diệp Hiểu Quân đáp đầu vai của nàng, kéo chậm lại bước tiến của nàng, thuận thế cùng nàng mười ngón đan xen.

Ánh mắt nhìn nhau, cả đêm không có ai lên tiếng như trước không nói chuyện, nhưng nàng một mực luôn theo bước.

"Rất nhiều người." Diệp Hiểu Quân trong ánh mắt rõ ràng có ngân ngấn nước, nhưng nàng thần sắc kiên nghị, "Theo sát tôi, đừng tách rời."

Diệp Hiểu Quân lôi kéo nàng thay đổi hướng về bên trái thang lầu tiếp tục đi ngược đám người xuống dưới, Lục Tĩnh Sanh không tiếng vang theo sát tại sau lưng.

Ngực phập phồng, cuống họng chuyển động, mọi người xung quanh như thể biến mất, chỉ có hơi ấm từ lòng bàn tay Diệp Hiểu Quân làm máu huyết nàng một lần nữa quay về ấm áp.

Không biết như thế nào một đám biển người như thủy triều bỗng nhiên vọt tới, một trang gương mặt từ đáy mắt Diệp Hiểu Quân xẹt qua.

Đôi mắt sáng môi mỏng, có nữ tính có ôn nhu, lại có tia giảo hoạt khí khái hào hùng. Gương mặt này chợt lóe lên, Diệp Hiểu Quân sửng sốt một chút, lại quay đầu lại nhìn, người nọ đã hòa lẫn vào giữa đám người tấp nập.

"Làm sao vậy?" Các nàng đã cách nhau hai bậc cầu thang, thấy Diệp Hiểu Quân chợt dừng bước, Lục Tĩnh Sanh hỏi.

Diệp Hiểu Quân hoảng hốt một lát, đột nhiên cảm giác được thiếu đi cái gì: "Tiểu Quý đâu?"

Nàng cùng Lục Tĩnh Sanh cùng nhau trở về tìm, thấy tiểu Quý còn đứng ở trên bậc thang phía bên phải, bờ vai phía dưới bị vòng bảo hộ che lấy, bất động.

Ba người đối mặt.

Tiểu Quý mặt mày trắng nõn giống như tờ giấy, thân thể cao gầy, gầy yếu mất tự nhiên mà nghiêng nghiêng, ngũ quan như là đang từ từ đổ xuống.

Chỉ trong nháy mắt Diệp Hiểu Quân cùng Lục Tĩnh Sanh đều cảm giác được không thích hợp, đám người đi ngang qua người tiểu Quý lơ đãng mà liếc nhìn nàng, bỗng nhiên lui nhanh về sau vài bước, nghẹn ngào kêu to.

Hai người Lục Tĩnh Sanh cơ hồ là đẩy ra đám người vượt hai ba bước đến trước mặt tiểu Quý, bị một màn trước mắt này cả kinh nói không ra lời.

Trên ngực trái Tiểu Quý cắm một con dao, mặt dao có rãnh máu, máu đang từ miệng vết thương nhanh chóng tràn ra. Tiểu Quý hít thở càng ngày càng nặng, ngực kịch liệt phập phồng, trên mặt cùng trên cổ tất cả đều là mồ hôi, bàn tay đặt ở cạnh ngực, không dám đụng vào miệng vết thương.

"Boss..." Tiểu Quý trong mắt tràn đầy sợ hãi, thân thể dần dần mềm xuống dưới, giơ tay lên vươn hướng Lục Tĩnh Sanh, còn chưa đụng phải nàng, toàn bộ người gục xuống rồi. Lục Tĩnh Sanh xông lên trước đem nàng ôm lấy, máu nhiễm đầy một tay.

Nhìn thấy loại tình cảnh này, đám người khủng hoảng mà thác loạn chen lấn càng hỗn loạn, đều nghĩ thật nhanh lên rời khỏi địa phương nguy hiểm này.

"Là ai!" Lục Tĩnh Sanh hỏi.

Tiểu Quý nhìn nàng, con mắt bắt đầu đăm đăm, suy yếu mà lắc đầu: "Không có... Trông thấy..."

Lục Tĩnh Sanh vội vàng đem khăn quàng cổ cởi ra, xếp vài vòng bao trùm tại hai bên lưỡi dao cầm máu.

Bảo an khó khăn chen lấn hướng về đây, Diệp Hiểu Quân đứng ở vòng bảo hộ vừa điện thoại gọi cấp cứu: "Xin chào! Tôi ở tại sân vận động Nhân dân! Bên này có người bị dao đâm vào ngực, mời các vị mau lại đây! Vị trí cụ thể của chúng tôi tại..."

Diệp Hiểu Quân có thể rõ ràng mà nghe thấy tiếng tim đập của mình, phanh, phanh, phanh.

Chỗ nàng đứng này có thể bao quát hơn phân nửa khán đài, đằng sau tiếng động lớn rầm rĩ chỉ còn có bố cảnh ngổn ngang lộn xộn, cùng với nhân viên công tác không biết phát sinh chuyện gì, chậm rãi mà dọn dẹp những thứ còn sót lại.

Phía trong nơi tổ chức concert như một cái bát lớn, nàng đứng ở cạnh bát, trông thấy chỗ rất xa đứng đấy một nữ nhân trên người vận hắc y.

Thấy không rõ khuôn mặt nữ nhân kia, bên người nàng vẫn luôn có người xuyên thẳng qua, nhưng rất quỷ dị, Diệp Hiểu Quân biết rõ, nàng đang cười.