- Nhưng....

- Bác vá cho cô ấy trước đị

Tiếng nói quen thuộc của người con trai làm Thảo tái mặt :

- Anh Minh !

Minh cười, nụ cười làm tr ai tim của Thảo sao động :

- Thảo có chuyện gấp, anh nhường cho cô bé đó.

Thảo cuối đầu :

- Thật ra Thảo chỉ chạy lòng vòng thôị

Minh nhẹ lắc đầu :

- Ỡ đâu Thảo cũng tõ rõ tài năng của mình.

Thảo xấu hổ :

- Anh vẫn còn để bụng chuyện lần ấy ?

- Anh muốn quên mà không thể nào quên được. Hình như đó là lần đầu anh nhịn một cô bé như Thảo đó.

Thảo mĩm cười :

- Nói ra Thảo cũng oai ghê há.

- Lần đó không hiểu sao anh lại nghe lời cô bé mà chẳng chút đắn đọ

- Còn phải đắn đo, anh có lỗi trước chứ bộ.

- Nhưng là con gái, bé không nên dữ dằn như vậỵ

- Có phải vì vậy mà anh luôn nói xấu Thảo ?

- Ai nói với bé chuyện đó ?

- Chẳng lẽ nhõ Hạnh nói oan cho anh.

- Hạnh nói sao ?

- Nói anh hay nhắc Thảo để chưỡị

Minh cười :

- Be tin à ?

- Sao hổng tin, trước mắt anh còn lên án Thảo huống hồ gì sao lưng.

Hai chiếc xa sữa song, Minh trả tiền :

- Mình dạo một vòng đi Thảọ

Thảo nói tiếp :

- Anh chưa trả lời Thảo, có phải anh vẫn thường nói xấu Thảo ?

- Ít nhất đối với anh, Bé có tốt bao giờ mà sợ anh nói xấụ

Thảo ấp úng :

- Tại anh là nguyên nhân mà.

- Chuyện nào cũng lổi của anh, còn chuyện nào là lỗi của bé đâu ?

- Thảo có lỗi sao ?

- Anh muốn góp ý xây dựng cho bé mà bé bảo là anh nặng nhe. Thử hỏi nếu không ai nói tới, bé còn dữ cỡ nàọ

- Bản tính Thảo là vậy mà.

- Không phải. Đa số các cô luôn tỏ ra là mình không biết sợ ai chẳng qua là che đậy trái tim nhút nhát của chính mình.

Thảo quắc mắt :

- Anh dám nói ...

Minh cười :

- Theo anh, nếu bé đừng dũ dằn thì bé là một cô gái rất dễ thương.

- Dễ thương đễ làm gì cơ chứ ?

Minh không trả lời Thảo mà anh nói :

- Qua dữ sẽ là bức tường ngăn cách tình bạn.

- Thảo có ăn thịt ăn cá ai đâu mà bão là dữ.

- Nếu bé dịu dàng một chút sẽ có người kết bạn với bé.

- Đã bão là bản chất thì khó mong gì thay đổi. Còn bạn ư, cảm thấy được thì lam` bạn nếu không thì thôi Thảo đâu cần phải giả hiền từ để lừa bạn.

- Bé thật là ương bướng.