Buổi chiều, Thanh thảo ngồi dưới thềm nhà, mắt nhìn mong lung lên nền trời xanh thẳm. Cô suy nghĩ nhiều về tương lai và những dự tính thầm kính của mình.

- Thanh Thảo !

Thảo ngẩn người :

- Anh Hậu !

- Cô bé làm gì ngồi ra vẻ suy tư vậy ?

- Em đang nghĩ ngợi về tương laị

Hậu mỉm cười :

- Tuổi em còn trẻ, không nên suy nghỉ quá nhiềụ

- Sao anh không cho em nghỉ nhiều về tương lai mình chứ. Chính vì tương lai mình mới phát huy hiện tạị

- Em có thể lừa ai chứ không thể lừa lương tâm mình được. Ngoài suy nghĩ tương lai, em còn nghĩ nhiều đều khác mà tuổi mới lớn thường hay mơ mộng.

Thảo thầm khen anh tinh tế nhưng chẳng lẽ mình nhận mình vừa nghĩ chuyện bậy bạ sao, cô cười :

- Em ngoài chuyện học hành chẳng có gì để mà mơ mộng.

- Mơ mộng có gì xấu mà em vội chối. Nhiều lúc học một bài thơ hay, hay xem một đoạn phim ý nghĩa, em cũng muốn hóa mình vào nhân vật đó hay lẵng lặng theo lời thơ, tiếng nhạc. Đó là cảm xúc của tuổi mới lớn mà.

Thảo phì cười :

- Chắc hồi còn trẻ anh hay mơ mộng lắm.

Hậu gật đầu :

- Anh không chối đều đó, anh rất nhạy cảm. Ngồi nhìn mưa rơi anh cũng nghĩ ra lắm đều thú vi. Nhất là nghĩ đến đôi mắt của Kiều Thu, lúc nào cũng như có nước.

- Nói vậy anh với chi. Thu quen nhau hồi còn rất trẻ.

- Tụi anh học cùng khối, tình cảm lúc đó không biểu hiện rỏ nét, chỉ thấy nhớ vu vơ thôị

Thảo cười túm tím :

- Còn đi học mà anh cũng dám nghĩ đến chuyện tình cảm nữa à ?

- Tình cảm bạn bè gần gũi dễ biến thành tình yêu trai gái. Anh và Kiều Thu không ngoại lê. Lúc còn đi học tụi anh thường vun vén kiến thức cho nhau và nhìn vào nhau vươn lên.

- Nếu quen một người lớn hơn mình họ không còn ở tuổi đi học thì có gì trở ngại không ?

- Cha, xem ra anh là trung tâm rỡ rối tơ lòng cho em rồi. Tuy em không nói thật người đó là em, anh cũng biết em đang đắn đo chuyện nàỵ

Thảo xấu hổ, nhìn lên nền trời. Bên cạnh giọng Hậu vẫn đều đều :

- Theo anh, khi quen một cô bé còn đi học không gì khác hơn là động viên cô bé trong học tập, giúp cô bé bớt căng thẳng lúc học tập quá nhiều. Bằng lòng làm người cho cô bé tâm sự chuyện trường, chuyện lớp kể cả chuyện ngoài căng tin hay bên xe cốc ổị

Thao cười ngất :

- Anh thật có tài hài hước.

- Nhưng đó là chuyện thật đó bé ơi !

Thảo chấm dứt câu chuyện khi bóng ông Trần xuất hiện. Hậu lại theo ông vào phon`g bàn công việc ngày mai. Thảo lắc đầu : xem ra làm người lớn cực hơn nhiều, lúc nào cũng bận rộn.

Cô bé lấy xe đạp, chạy lòng vòng thành phố. Không có Hạnh bên cạnh cô bé không thể phát huy sở trường của mình. Cô nghĩ nếu con người ta không có bạn chắc suy nghĩ bế tắc lắm.

Đang chạy ngon lành bỗng bánh xẹ xẹp lép, Thảo cào nhàu :

- Vô duyên ! Khi không cái hư à.

Cô dẫn xe tìm chỗ sữa :

- Bác ơi, bác sữa giùm con, bánh xe con xẹp rồị

Tiếng ai đó đùa :

- Sữa tính tiền chứ sữa giùm cái gì.

Thấy bác thợ còn loay hoay với một chiếc xe khác, Thảo nói :

- Hay bác làm ơn vá cho con trước đi, con có công chuyện gắp.

Bác xữa xe cười :

- Cháu mới đến, ráng chờ một chút, làm vậy kỳ lắm.

- Xe cháu chỉ vá, mau thôi mà.