Vỗ vỗ cái mông, Tư Dật nóng nảy trừng mắt liếc nhìn cô gái buộc tóc đuôi ngựa.

Bỏ đi, nam tử hán đại trượng phu không so đo với nữ nhân.

******

Tiếng chuông vào học vang lên, mọi người sôi nổi về chỗ ngồi của mình, chờ chủ nhiệm lớp tới.

Nghe nói chủ nhiệm lớp được hiệu trưởng mời từ trường cao trung trọng điểm của tỉnh khác về đây, thời gian dạy học không dài, nhưng thành tích dạy học ở các cuộc thi quả thực rất phong phú.

Trên cơ bản gánh vác một lớp có đến 90% học sinh đứng đầu trở lên đều không thành vấn đề.

Gần đây thịnh hành kiểu thầy giáo tiểu thịt tươi, chủ trương là để thầy giáo cùng học sinh hòa đồng hơn, hiệu trưởng không biết sợ liền dùng mấy chục học sinh trong lớp mũi nhọn làm chuột bạch.

Tiếng bước chân trầm ổn, bọn học sinh nín thở chờ mong.

Thầy giáo xuất hiện ở cửa, tay trái cầm giáo án, tay phải ôm laptop đi vào trước ánh mắt của bọn học sinh.

Vốn dĩ cho rằng vào lớp này thì từ nay về sau phải ngồi chung một thuyền với giáo viên già mặc áo sọc polo, nghiêm khắc, đeo mắt kính dày cộm vì cận thị nặng, không nghĩ tới trên thuyền này cư nhiên tới một người không giống người thường.

Áo sơmi quần dài, không mang mắt kính, ánh mắt sáng ngời, kiểu tóc hiện đại thoải mái, chân dài, vai rộng, khí chất thật tốt.

"Chào các em, thầy là chủ nhiệm lớp của các em." Nam nhân trong ánh mắt mang theo ý cười, ôn hòa thân thiết: "Tên thầy là Mộ Tử Sư."

Nói xong liền ở bảng đen viết xuống tên của mình.

"Phốc!" Có người bật cười.

Vốn tưởng rằng là Sư Tử, kết quả chỉ là đảo lại nghĩa của sư tử mà thôi.

Cái tên thật thâm thúy, giống như là tên nam chính trong tạp chí ngôn tình thời xưa.

Mộ Tử Sư đạm mạc cười: "Đừng nghĩ đảo lại là được."

"Thầy à, sao thầy lại có cái tên như vậy ạ?"

Thầy Mộ chớp chớp mắt, có chút nghịch ngợm: "Không cảm thấy tên này nghe rất uy vũ sao? Cùng sư tử giống nhau."

"Thầy ơi, thầy là chòm Sư Tử sao?"

Thầy Mộ lắc đầu: "Không phải."

Có nam sinh nghịch ngợm giơ lên tay: "Thầy Mộ, về sau chúng em có thể kêu thầy là thầy sư tử sao?"

Mọi người ồn ào kỳ thật cũng đã sớm nghĩ sẽ kêu như vậy, Thầy sư tử, nghe so với thầy Mộ dễ nghe nhiều.

Nguyên tưởng rằng thầy Mộ sẽ không đồng ý, bởi vì thầy vừa mới mới nói đừng nghĩ nghĩa ngược lại, ai ngờ Thầy Mộ chỉ là trầm mặc vài giây, ngay sau đó liền sảng khoái gật gật đầu: "Các em thích thì tốt rồi, coi như cái tên hiệu, chỉ là đừng đem tên của thầy nghĩ thành Mộ Sư Tử là được."

Thầy Mộ giới thiệu đơn giản về bản thân và một chút kinh nghiệm dạy học, nói tiếp: "Trường học đã phát bốn quyển sách nhỏ lúc vừa khai giảng cho các em, thầy không nói dong dài thêm nữa, tin tưởng tất cả mọi người đều có thể tuân thủ, hiện tại chúng ta đổi chỗ ngồi một chút đi."

Các lớp khác đổi chỗ ngồi đều là chủ nhiệm lớp trực tiếp an bài, nam nam một bàn, nữ nữ một bàn, nam nữ giới hạn rõ ràng, sợ bọn họ yêu sớm.

"Chúng ta dựa vào thành tích chọn, đứng nhất chọn trước nếu vóc dáng không thích hợp thầy sẽ lại điều chỉnh."

Có người nhấc tay: "Thưa thầy, nam sinh nữ sinh có thể ngồi cùng nhau sao?"

Hỏi vấn đề lộ liễu quá, có người ở dưới ồn ào.

"Đương nhiên, nhưng là nếu thầy biết được có vấn đề gì, thầy sẽ đổi chỗ ngồi đấy." Thầy Mộ trả lời thực dứt khoát.

Đến khi xác thực câu trả lời của thầy các bạn học lúc này ngược lại đều ngượng ngùng lên.

Thi đứng nhất cao trung có chỗ tốt là như vầy, trong khi mọi người cầm cặp đứng ở cửa chờ đợi thì Cố Dật Nhĩ trước mắt mọi người vác cặp sách đi vào phòng học.

Cố Dật Nhĩ chọn bàn ở tổ 3 trung tâm phòng được xem là nơi hoàng kim đoạn đường.

"Được, người tiếp theo."

Tư Dật vác theo cặp sách đi đến, nhẹ nhàng liếc Cố Dật Nhĩ, ngay sau đó liền đem cặp sách ném trên bàn bên cạnh bàn cô.

Các bạn học thực mê mang, không biết đây là cái hành động gì.

Cố Dật Nhĩ nhẹ nhàng nhíu mày: "Cậu xác định?"

"Cảm giác bản thân không cần quá tốt đẹp." Tư Dật chỉ chỉ bảng đen: "Đây là nơi phong thuỷ tốt nhất để nghe giảng bài"

Hai người đứng nhất ngồi cùng bàn, có trò hay xem rồi.

Thích nghe ngóng.

"Tiếp theo, Lâm Vĩ Nguyệt."

Một nữ sinh vóc dáng nhỏ nhắn nhảy tới trước mặt thầy Mộ, giơ lên tay nhảy dựng nhảy dựng: "Thầy ơi, em ở đây!"

Thầy Mộ cười nhạt: "Thấy em rồi, vào chọn chổ đi."

Lâm Vĩ Nguyệt đi vào, phát hiện người ngồi cạnh Cố Dật Nhĩ, vốn tưởng rằng chính mình khẳng định có thể cùng cô ngồi cùng bàn.

Đôi mắt ủy khuất nhìn Cố Dật Nhĩ, lại nhìn Tư Dật mắt không chút để ý.

Cố Dật Nhĩ dùng ngón tay chỉ chỉ Tư Dật, đối nàng nói khẩu ngữ.

Lâm Vĩ Nguyệt ngầm hiểu, đi đến trước mặt Tư Dật, hai tay nắm lại: "Tớ có thể ngồi cùng bàn với Cố Dật Nhĩ được không?"

Tư Dật kéo kéo khóe miệng: "Nếu tớ nói không?"

Lâm Vĩ Nguyệt bĩu môi: "Được rồi..."

Nữ sinh vóc dáng nhỏ mặt phúng phính, mắt hạnh to ướt ướt, mặc đồng phục size nhỏ nhất của trường trên người có vẻ lại quá lớn.

Tư Dật cảm thấy chính mình lại khi dễ một học sinh tiểu học.

Hắn cầm lấy cặp sách đứng lên: "Đây đây đây, cậu ngồi cậu ngồi đi."

Sau đó dịch ra vị trí phía sau.

Lâm Vĩ Nguyệt kích động mà nói với cậu câu cảm ơn, tiếp theo ngồi ở ghế trên, tay vịn ghế dựa kéo lên phía trên cùng bàn của Tư Dật tạo ra khoảng cách thật lớn.

Học sinh tiểu học cười rất tự nhiên: "Tớ biết cậu muốn chiếm hai ô gạch cẩm thạch, tớ gầy có thể cho cậu."

"......"

Tư Dật yên lặng mà hướng bên cạnh dịch ra.

Cậu tình nguyện cùng Cố Dật Nhĩ vì một ô gạch cẩm thạch mà đánh đến ngươi chết ta sống, cũng không nghĩ sẽ nhận bố thí của một học sinh tiểu học.

Thầy Mộ nhận ra điều gì đó, hỏi các đồng học khác: "Ba người này rất quen thuộc sao?"

Các đồng học khác nghẹn cười: "Oan gia, là oan gia."

"Như vậy a, tốt, tiếp theo, Phó Thanh Từ."

"Nơi này."

Nam sinh mảnh khảnh đi lên trước, mang mắt kính, làn da cơ hồ trắng sáng lên, ngũ quan rất là thanh tú.

"Đi vào chọn đi."

Phó Thanh Từ trực tiếp đi vào phòng học hướng chỗ ngồi của ba người kia đi đến.

Cậu hỏi Tư Dật: "Có thể ngồi bên cạnh cậu chứ?"

Tư Dật gật gật đầu: "Tùy ý."

Lâm Vĩ Nguyệt lặng lẽ nhìn Phó Thanh Từ, nhỏ giọng hỏi: "Cậu cảm thấy không khỏe sao?"

Phó Thanh Từ ngồi ở vị trí của mình, mặt vô biểu tình nói câu: "Mình không sao"

Tư Dật: "......"

Lúc sau, mọi người đã chọn xong chỗ ngồi.

Nhìn còn rất đẹp mắt.

Tất cả mọi người đều chọn vị trí tốt phía sau, thầy Mộ lại suy xét các bạn cận thị và dáng người cao cao điều chỉnh một chút vị trí, tuy rằng các bạn học ngoài miệng giống như rất chờ mong nam nữ ngồi chung, nhưng vừa đến lúc chọn chỗ ngồi, vẫn là thành thành thật thật, nam sinh cùng nam sinh ngồi, nữ sinh cùng nữ sinh ngồi.

Thầy Mộ là giáo viên toán học, tiết đầu không học gì nhưng các bạn học cũng tự gíac đem sách toán học để ở trên bàn.

"Như vậy đi, tiết này chúng ta chọn ban cán sự lớp, các em cảm thấy sao?"

"Đồng ý!"

"Thầy sẽ viết các chức vị ở bảng đen, ai muốn tranh cử thì bước lên bảng viết tên mình dưới chức vị đó."

Thầy Mộ viết trên bảng xong, còn lại tùy ý các cô cậu học sinh tự do phát huy.

Cố Dật Nhĩ thò lại gần Lâm Vĩ Nguyệt nhỏ giọng nói: "Cậu muốn tranh cử sao?"

Lâm Vĩ Nguyệt tựa hồ có chút do dự, duỗi tay chỉ chỉ bảng đen: "Tớ muốn thử xem cái kia."

"A? Cái nào?"

"Đại biểu môn Toán học."

Cố Dật Nhĩ biết Lâm Vĩ Nguyệt thi trung khảo toán học là điểm tối đa, hơn nữa lần này trường học đặc biệt chiêu sinh thân phận học sinh ưu tú miễn học phí vào, cô ngước nhìn các bạn học ríu rít với thầy Mộ trên bục giảng, trong lúc nhất thời cảm thấy đại biểu toán học chức vị này quả thật không ai ứng cử

Lúc này đã có nữ sinh lên đài tranh cử.

Trực tiếp hướng về phía chức vị lớp trưởng đi tới.

"Chào mọi người, tớ là Vương Tư Miểu." Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa tự nhiên hào phóng lên đài, xoay người viết xuống tên của mình.

"Tớ từ nhỏ khi bắt đầu đi học đã làm lớp trưởng, lớp 6 là đại đội trưởng, sơ trung đồng thời đảm nhiệm lớp trưởng cùng ủy viên kỷ luật, khả năng hiện tại mọi người chưa thực sự hiểu biết tớ, nhưng là chỉ cần mọi người có thể tín nhiệm tớ, cho tớ cơ hội lần này, tớ tin tưởng lớp chúng ta chẳng những ở thành tích sẽ vượt xa dẫn đầu toàn bộ khối, mà ở những mặt khác cũng nhất định rất nổi bật dẫn đầu."

Mỗi lớp tựa hồ đều có một nhân vật lãnh đạo, nhân sinh lý lịch có thể nói hai chữ huy hoàng.

Thầy Mộ cười nói: "Cư nhiên là nữ sinh đi đầu, nam sinh còn không chạy nhanh lên."

Lục tục có người lên rồi, mọi người cũng rất khiêm tốn, trên cơ bản một người đi lên cạnh tranh một chức vị, liền sẽ không có người thứ hai cạnh tranh.

Lâm Vĩ Nguyệt còn ở trên chỗ ngồi, khẩn trương xoa xoa tay, cúi đầu xây dựng tâm lý.

Cố Dật Nhĩ phát hiện bạn mình cư nhiên còn ở hít sâu, trong miệng lẩm bẩm tự cổ vũ bản thân cố lên.

"Lên đi nói trong một phút đồng hồ, đừng sợ a." Cô cổ vũ bạn mình.

Lâm Vĩ Nguyệt sợ hãi nói: "Chân tớ cứ phát run."

Cố Dật Nhĩ cũng không có khả năng đẩy bạn mình đi lên, ánh mắt liếc về phía sau Lâm Vĩ Nguyệt.

Hoàn cảnh xáo trộn như vậy, mà người kia Phó Thanh Từ cư nhiên đang ngủ.

Cố Dật Nhĩ trong lúc nhất thời bội phục không thôi, lại theo bản năng nhìn về phía sau mình.

Tư Dật cư nhiên cũng đang ngủ.

Hai người kia thật có thể ngủ a.

Người lên bục giảng càng ngày càng nhiều, Cố Dật Nhĩ chỉ là người xem kịch vui, kết quả lại phát hiện, thầy Mộ nhìn về phía chính mình.

Cô cùng thầy Mộ ánh mắt giao nhau, thấy được trong ánh mắt thầy nhợt nhạt ý cười.

Sau đó giây tiếp theo quả nhiên.

"Thầy phát hiện, lớp chúng ta có bốn người không động tĩnh a."

Thầy nói như vậy, những người khác cũng đều phát hiện.

"Cố Dật Nhĩ, em là thủ khoa kỳ thi trung khảo, không định tranh cử sao?"

Thầy Mộ đây là đem bóng cao su đá đến bên chân cô sao.

Cố Dật Nhĩ đứng lên: "Thầy Mộ, em không nghĩ muốn chen chút trên bục giảng."

Thầy Mộ nhướng mày: "Như vậy a, còn Tư Dật đâu?"

Không ai trả lời.

Cố Dật Nhĩ gõ gõ sau bàn, Tư Dật ngô một tiếng, ngẩng đầu lên, đôi mắt sương mù mênh mông.

Thầy Mộ cũng không tức giận, trực tiếp hỏi cậu: "Tư Dật, em không tranh cử ban cán sự sao?"

Tư Dật nhìn người đứng trước mắt Cố Dật Nhĩ, đang muốn đứng lên trả lời vấn đề của thầy, xương cùng đột nhiên kêu lộp bộp, cậu lại mắng nhỏ ngồi xuống.

Trong lòng hỏa khí lập tức phát ra, chỉ vào Cố Dật Nhĩ nói: "Thưa, cậu ấy ứng cử cái gì, em liền ứng cử cái đó."

"Nha nha nha nha nha nha nha ~~~"

"Phụ xướng phu tùy!"

Xem ra Trạng Nguyên couple vẫn là có chút mờ ám.

Thầy Mộ cười: "Cố Dật Nhĩ, em ứng cử cái gì."

Cố Dật Nhĩ nhìn mắt bảng đen, ban ủy trừ bỏ uỷ viên kỷ luật việc nhiều nhất không cần lấy lòng ai, đại biểu môn học còn thừa Toán Văn Anh ba môn chủ lực, còn lại đều đầy.

"Uỷ viên kỷ luật ạ." Cô nói.

Tư Dật cũng gật đầu: "Được, em cũng ứng cử cái này."

Có người đã bắt đầu rối rắm rốt cuộc nên bầu cho ai.

Cố Dật Nhĩ hướng Tư Dật cười cười: "Cậu lên trước đi, tớ theo sau."

Tư Dật phảng phất nghe được chê cười: "Cậu theo sau?"

"Đúng vậy, tớ theo sau." Cô lại lần nữa cường điệu.

"Vậy đây sẽ là quyết định thập phần sai lầm của cậu." Tư Dật khóe miệng hơi câu: "Tớ mở đầu, liền không ai có khả năng là thả con tép, bắt con tôm."

Tư Dật chân dài sải bước, đi lên bục giảng.

Bị một lần lại một lần bọn học sinh bàn tán đồng phục thể dục rất nhiều năm mặc ở trên người cậu, cực kỳ thích hợp, cực kỳ đẹp.

Đồng phục màu xanh trắng, làm gương mặt kia càng thêm thanh tuấn.

Cậu đem tay áo dài xăn lên, lộ ra cánh tay thon chắc cùng hình dáng rõ ràng khuỷu tay, khớp xương tay phải rõ ràng tùy ý cầm lấy một viên phấn viết, ở bảng đen viết xuống tên của mình.

"Tư Mã Thiên tư, an nhàn dật."

Tư Dật trên mặt vẫn luôn treo nụ cừu nhàn nhạt, giống như là buổi lễ khai giảng ngày đó giống nhau, đứng ở trên bục giảng, bình tỉnh mà lại hữu lực nói tuyên ngôn tranh cử chính mình.

Lâm Vĩ Nguyệt hâm mộ nhìn Tư Dật, nhỏ giọng nhìn về phía Cố Dật Nhĩ lẩm bẩm: "Nếu tớ có thể tự tin giống cậu ấy thì tốt rồi."

Cố Dật Nhĩ không có trả lời, trên mặt lại cũng mang theo ý cười.

Cậu ấy giống nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình.

Có đủ ưu điểm của một nam chính duy nhất có điểm không tốt, chính là làm cô khó chịu.

Tư Dật nói xong, quay lại chỗ ngồi lúc đia ngang Cố Dật Nhĩ đắc ý hướng cô nhướng mày.

Tiếp theo đến phiên Cố Dật Nhĩ.

Cố Dật Nhĩ đứng lên, bình tĩnh nói: "Thầy ơi, em từ bỏ tranh cử."

Không đợi những người khác nói cái gì, cô lại tiếp tục nói, "Em cảm thấy em cùng Tư Dật so ra quả thực chính là khác nhau một trời một vực, em không cần không biết tốt xấu."

Tiếp theo cô ngồi xuống.

Tư Dật ngồi bật dây về phía trước, nhìn chằm chằm tóc đuôi ngựa của cô, ngữ khí không tốt: "cậu đây là có ý tứ gì?"

Cố Dật Nhĩ quay đầu tới nhìn cậu, đột nhiên cười, đồng tử giản ra, trên môi châu cũng phiếm nhẹ ánh hồng nhạt.

Chỉ trong chốc lát nhưng cứ như ba mùa hoa nở.

Tư Dật có chút lạnh run.

Nàng khẽ mở khóe môi: "Cho cậu mệt chết."

"......"

Độc nhất là lòng dạ nữ nhân!

Mãi cho đến khi chỉ còn lại có đại biểu toán học không ai ứng cử, thầy Mộ ngữ khí có chút mất mát: "Cảm giác chính mình thực thất bại."

Lâm Vĩ Nguyệt hít sâu một hơi, dùng sức nhấc tay: "Thầy ơi, em em em em!"

Thầy Mộ bật cười: "Được a, vậy em làm đi."

Đến đây ban ủy tranh cử kết thúc.

***

Đảo mắt một cái một tuần qua đi, bài tập cũng không nhiều. Cả ngày nằm dài xem như rất thoải mái.

Mà Tư Dật không cảm thấy như vậy.

Thời gian nghỉ trưa, trên hành lang, Tư Dật cầm quyển sổ trong tay phía sau đi theo mấy người đàn em nhất bang.

Mấy đứa đàn em này đều là cậu thu phục anh tài lại đây trong mấy năm sơ trung, một đám người tiếp tục kéo bè kéo cánh khi lên Tứ trung.

Đại ca giữa trưa không nghỉ trưa, đàn em sao có thể chỉ lo thân mình, vì thế liền đi theo đại ca cùng nhau kiểm tra, một đám người đem kiểm tra kỷ luật thành xã hội đen đi dạo phố, hiệu quả lại rất kinh người, một đám người đứng bên cửa sổ như vậy so chủ nhiệm lớp mặt la sát còn khủng bố hơn.

Trường học quy định, mười uỷ viên ban kỷ luật của mười lớp thời điểm nghỉ trưa phải phụ trách kiểm tra tình huống mỗi một tầng lầu

Tư Dật cố nén buồn ngủ, trong lòng phát họa ra mặt Cố Dật Nhĩ, sau đó dùng bút không ngừng chọc chọc chọc trên hình bóng đó.

Rốt cuộc kiểm tra xong, Tư Dật dựa trên lan can nghỉ ngơi.

Lúc này có hai nữ sinh đi đến phía bọn họ, bọn đàn em ngầm hiểu, tự động tạo cho nữ sinh một đường đi.

Đi tới đã là dũng khí đáng khen, hai người xô xô đẩy đẩy, ai đều không mở miệng.

Chỉ là đôi mắt đều nhìn chằm chằm Tư Dật.

Tư Dật dựa vào lan can, hai chân bắt chéo, lười nhác mà lại mê người.

"Tư... Tư Dật..." Rốt cuộc có một nữ sinh sợ hãi kêu một tiếng tên của cậu.

Tư Dật ngước mắt, ánh mắt chỉ dừng lại hai giây, thoáng cười cười, lịch sự gật gật đầu, liền lại cúi đầu.

Loại này nhàn nhạt xa cách, làm người ta một chút cũng không phản cảm.

Thêm WeChat ba chữ như thế nào cũng nói không nên lời.

Hai nữ sinh mất hứng mà về.

"Đủ lạnh lùng nha..."

"Nghe nói cậu ấy đều không cùng nữ sinh nói chuyện..."

"Bất quá cậu ấy lớn lên thật sự rất soái..."

Các nữ sinh đi rồi, đàn em số một của Tư Dật, Nhị tử không sợ chết hỏi: "Anh Dật, cậu đều không cùng nữ sinh giao tiếp, cho nên rốt cuộc cùng Cố Dật Nhĩ có thù có oán là sao a?"

Vài người khác ghé tai lại đây, yên lặng mà bát quái.

Tư Dật theo bản năng sờ sờ mông, tiếp theo dùng bút chọc chọc vào gương mặt trong khoảng không phía trước.

Trầm mặc nửa ngày sau, cậu cười nhạo một tiếng, nghiêng đầu nhìn nhị tử, vươn ngón trỏ cùng ngón giữa thon dài.

"Đưa tớ một cây."

"Được rồi!" Nhị tử nhìn các đàn em còn lại bĩu môi, "Đồ mua tới chưa?"

Đám đàn em vội vàng nói: "Mua rồi! Cố ý trèo tường đi mua!"

Nhị tử tiếp nhận túi đồ, từ bên trong móc ra cây khoai tây chiên vàng nóng hầm hập.

"Anh Dật, hôm nay là sốt cà chua và muối tiêu cậu chọn cái nào?"

Tư Dật lười biếng hỏi: "KFC vẫn là MacDonald?"

"Đức khắc sĩ." (Tên một tiệm khác)

Hắn nhíu mày: "Vì cái gì là Đức Khắc Sĩ?"

Nhị tử vội vàng quay đầu nhìn tên đàn em trèo tường mua đồ lạnh lùng trừng mắt: "Vì cái gì hôm nay mua Đức Khắc Sĩ?"

Tên đàn em vội vàng cúi đầu: "MacDonald rất đông người, giữa trưa tớ phụ trách thu bài tập của lớp, không kịp mua."

"A, thu bài tập quan trọng hay là chạy việc vặt cho anh Dật quan trọng!" Nhị tử trừng mắt chất vấn.

Tên đàn em lâm vào thế khó xử.

Tư Dật xua xua tay: "Thôi được rồi, cậu ấy là lần đầu tiên đảm nhiệm đại biểu môn học, tớ ăn ở đâu cũng đều giống nhau."

Nhị tử cảm động rơi nước mắt: "Anh Dật, cậu cậu chính là thật tốt quá! Khoai tây chấm sốt cà chua hay là muối tiêu?"

"Cà chua đi."

Nhị tử ở trên đỉnh bôi lên một chút sốt cà chua, đưa tới Tư Dật.

Tư Dật thỏa mãn gật gật đầu, nhị tử lại hỏi một lần: "Anh Dật, cậu còn chưa trả lời tớ vấn đề vừa nãy."

"Tớ không trả lời, chính là cảm thấy chuyện cậu hỏi thật vô nghĩa." Tư Dật búng búng sốt cà chua: "Cô ấy là một tiểu nha đầu, tớ cùng cô ấy có thể có thù oán gì chứ?"

"Anh Dật nói không là không, anh Dật là nam nhi chi chí, sao có thể cùng nữ sinh có thù oán!"

Tư Dật ngửa đầu nhìn không trung, lại duỗi thân ra tay tới: "Lại đem đến một cây đi."

Các đàn em trong lòng thầm phục, ăn khoay tây chiên mà thôi, anh Dật lại ăn ra người có khí chất trong xã hội.

Không cần sợ bị bắt được sẽ bị đánh, lại có thể xem như là một việc bình thường.

Nghỉ trưa kết thúc, tiếng chuông vào học vang lên, Tư Dật hướng các đàn em vẫy vẫy tay: "Chạy nhanh trở về phòng học đi, khoai đưa hết cho tớ."

Bọn học sinh hoang mang rối loạn chạy về phòng học, Tư Dật một bên bỏ đi bịch sốt cà chua đã hết, một bên cầm bịch mới bước về hướng phòng học của mình

Còn chỗ khoai chưa ăn, Tư Dật dứt khoát xé bịch tương ớt mới nhưng mãi không được. Cả buổi tương ớt cũng không ra làm hắn bực bội, dùng sức xịt ra.

"Phốc —— hưu ——"

Sốt cà chua vẽ ra một đường cong hoàn mỹ màu đỏ trong không trung, cuối cùng vững vàng dừng ở đồng phục người phía trước cậu.

Một mảng sốt cà chua dính đầy vạt áo trắng và quần nhìn qua thảm thiết đến cực điểm.

Hơn nữa là ở nơi nhạy cảm - phần mông.

Tư Dật sửng sốt.

Người nọ cảm giác được cái gì, quay đầu lại, sắc mặt thực rõ ràng đen xuống mấy phần.

Thật là oan gia ngõ hẹp.

Tư Dật nhìn quần áo cô đỏ rực, trong lúc nhất thời á khẩu không trả lời được.

Cái này là thật sự có thù oán.

Cố Dật Nhĩ quay đầu nhìn nhìn quần áo của mình, sau đó ngửa đầu nhìn Cố Dật, mặt vô biểu tình.

Tư Dật ngạch một tiếng, nói: "Tớ không phải cố ý."

Lúc này trên hành lang chỉ còn lại có hai người bọn họ.

Cố Dật Nhĩ kéo kéo khóe miệng, cũng không nghĩ cùng cậu vô nghĩa, chỉ chỉ mông mình: "Nói đi, bồi thường như thế nào?"

"Giặt sạch không phải được rồi?"

Tư Dật cũng lười tỏ vẻ thái độ gì tốt lành cới cô, ném cô ở phía sau đi về phòng học.

Bỗng nhiên ống tay áo bị ai gắt gao giữ chặt, trong lòng cậu nhảy dựng.

Mấy tuần quen biết, không phải cậu kiếm chuyện với cô thì là cô lôi kéo cậu.

Thật là quan hệ đồng học quái dị.

"Cùng tớ đi WC."

Tư Dật phản xạ có điều kiện ném ra tay cô ra: "Cậu muốn làm sao?"

Cậu phát dục sớm, cái đầu cũng suy nghĩ tương đối cao xa, Cố Dật Nhĩ so với cậu lùn hơn gần một cái đầu, chỉ thấy cô một tay kéo cổ áo cậu, bức cho cậu cúi đầu tới song song cô nhìn thẳng, cậu còn chưa có phản ứng kịp, đã bị cô lôi kéo hướng WC mà đi.

Tư Dật bị cô kéo đi về phía trước tay giấu ở trong áo, cùng dắt chó con dường như có điểm tương đồng.

Cố Dật Nhĩ chân không dài, cho dù đi được cũng bất quá ba bước mới bằng cậu một bước.

Cậu nhìn cái gáy cô, thế nhưng đã quên còn có chiêu kim thiền thoát xác.

Vẫn luôn đi tới WC.

Tư Dật biểu tình trở nên có chút phức tạp.

Nam nữ WC cách nhau một bức tường, Cố Dật Nhĩ đem cậu kéo đến cửa WC buông cổ áo cậu ra, đôi tay khoanh lại ôm ngực, dùng khẩu khí ra lệnh nói: "Cởi quần ra.

******

Tác giả có lời muốn nói:

Bạn học Tư mông vừa to lại tròn

Bạn học Cố mông vừa nhỏ lại lép

Ba trác hắc! (cái ni bạn tra từ điển mà dịch chưa hiểu lắm nên thôi. Mọi người ai hiểu thì comment cho mình biết với...meo~~~~~)

Tư Dật, Cố Dật Nhĩ: Ngươi mẹ nó liền biết mông ta (ノ`Д)ノ

******

Ta có phải hay không nên đem loại hình tiểu thuyết này đổi thành hài kịch cười ầm lên a

Nguồn gốc tự mình viết, chính là nghĩ sẽ viết một cái chuyện xưa chầm chậm chảy dài lấp đầy biển lớn, kiểu vĩnh hằng

Khả năng sẽ có chút nhàm chán, không đại cương, mọi người đọc truyện vui ha ~

Xem mọi người vui như vậy, hôm nay tiếp tục phát bao lì xì (#^.^#)

Hy vọng mọi người có thể tương tác nhiều