Editor: Ngải

Bệnh viện.

“Những người khác chắc là đến hết rồi.”

“Đương nhiên, bọn họ không cần hao hết tâm tư chọn quần áo.”

Cố Dật Nhĩ bất mãn hừ một tiếng, đi tới phòng bệnh của Lâm Vĩ Nguyệt.

Tư Dật xuyên qua cửa kính nhìn vào bên trong, quả nhiên những người khác đã tới hết rồi.

Cố Dật Nhĩ mở cửa phòng trước cậu một bước, Lâm Vĩ Nguyệt đang nằm trên giường bệnh là người đầu tiên chú ý đến, tươi cười chào hỏi: “Tới rồi à.”

Những người khác xoay người lại nhìn thấy hai người đứng ở cửa phòng bệnh.

Hít hà một hơi.

“Tiểu tiên nữ!”

“Ối mẹ ơi, mù mắt luôn rồi!”

“Hai ngươi hơi bị đẹp quá mức cho phép nha.”

Ánh mắt Lục Gia sáng rực lên rồi lại ảm đạm xuống, cậu hơi cúi cúi đầu lảng tránh cô.

Những người khác cũng nhìn người xung quanh mặc thường phục thế nào, trước khi hai người kia tới cũng đã tự đánh giá nhau một phen, hiện tại nhìn hai người này đứng ở cửa thì trong đầu mọi người đều nghĩ thầm, hóa ra khi không mặc đồng phục thì phong cách của bọn họ là như thế này.

“Hôm nay hai người mặc thật xứng đôi.” Có người cười nói.

Tư Dật và Cố Dật Nhĩ nhìn nhau liếc mắt một cái rồi lại đồng thời dời mắt đi.

Những người khác cũng hiểu rõ, từ miệng Phó Thanh Từ nghe nói hai người muốn đi riêng là hiểu rồi.

Thần tiên luyến ái, không đú được.

Cố Dật Nhĩ có chút lo lắng đi đến bên giường cầm tay cô ấy, “Cậu có ổn không?”

Lâm Vĩ Nguyệt gật gật đầu: “Không sao, mấy hôm là có thể xuất viện rồi.”

Cô ngã từ thang xuống, gãy xương chân, lại bị trầy xước vài chỗ, bác sĩ kiến nghị nằm viện theo dõi vài hôm, nếu không có vấn đề gì thì lại xuất viện.

Cố Dật Nhĩ thở dài một hơi: “Vậy là tốt rồi.”

“Không nói tớ nữa, hôm nay là lần đầu tiên tớ thấy cậu mặc như thế này đấy.” Lâm Vĩ Nguyệt nở nụ cười thoải mái, ngữ khí có chút trêu chọc, “Cậu mặc thế này hợp lắm, siêu cấp đáng yêu.”

Vài người khác cũng gật đầu phụ họa: “Không hổ là hoa khôi.”

Cố Dật Nhĩ có chút kinh ngạc: “Bình chọn xong rồi à?”

“Có kết quả lâu rồi.” Có người vẫy vẫy tay, “Vốn là bất phân thắng bại, nhưng hôm qua sau khi sân khấu kịch kết thúc, số phiếu của cậu tăng như phi ngựa ý, cho những người khác hít khói luôn.”

Hoa khôi của Tứ Trung gần như là mỗi năm đều bình chọn, những năm internet còn chưa có phát triển như bây giờ thì mỗi lớp sẽ cử một người thống kê phiếu, tuyệt đối không có gian lận, sau đó Tieba trở nên phổ biến, những người không chơi Tieba thì không bỏ phiếu được, hơn nữa một người có thể lập mấy chục cái tài khoản để bỏ phiếu, bởi vậy, nó cũng dần mất đi sự đáng tin của năm đó, nên mọi người cũng chỉ bầu cho vui thôi chứ cũng chả ai coi là thật nữa.

Dù sao thì học cấp 3, mọi người vẫn coi trọng bảng xếp hạng thành tích hơn.

Nhìn hôm nay Cố Dật Nhĩ mặc như thế này, mọi người cảm thấy không uổng công mình bỏ phiếu.

Con gái 15 tuổi, vẫn là bộ dáng mềm mại đáng yêu nhất.

Tư Dật lặng lẽ kéo cô ra sau lưng: “Phó Thanh Từ đâu?”

“Cậu ấy đi rửa trái cây.” Lâm Vĩ Nguyệt cầm lấy cái đĩa bên cạnh giường bệnh lên đưa cho bọn họ, “Vẫn còn một ít nè, ăn không?”

Tư Dật cười: “Cắt đẹp như vậy khiến tớ thấy tiếc không muốn ăn mất nó.”

Quả táo được tỉa thành hình con thỏ, mấy con ngoan ngoãn dáng yêu nằm trên đĩa.

“Đây là thầy giáo làm đấy.”

Mọi người lúc này mới nhớ tới không biết thầy giáo đi đâu, lúc bọn họ tới đã không thấy thầy đâu.

Lâm Vĩ Nguyệt cầm lấy một con thỏ đưa vào miệng: “Chắc là đi chỗ nào nói chuyện với ba tớ rồi.”

Nói đến thầy sư tử, khi Lâm Vĩ Nguyệt ngã xuống sân khấu đau đớn ôm chân, mọi người nhất thời còn chưa kịp phản ứng, thầy đã chạy đến nhìn vết thương trên chân cô, sau đó bình tĩnh bảo các bạn học đi gọi bác sỹ của trường đến.

Sao đó cũng là thầy trực tiếp đưa Lâm Vĩ Nguyệt đến bệnh viện, ban đêm khi cả lớp chúc mừng sân khấu kịch thành công viên mãn, hai người đều không tham dự được.

“Động tác lúc đó của thầy sư tử quả thật là đẹp trai ngây người.” Lục Gia cảm thán một tiếng, “Cứ như là anh hùng cứu mỹ nhân vậy.”

Hôm đó thầy mặc tây trang mà bình thường rất ít khi diện, mỗi một đường cắt may đều tinh tế vừa người, vai rộng eo thon, đẹp trai cực kỳ.

Có người cười nói: “Có vài em gái còn muốn đổi tiết học với tớ, nói là muốn trải nghiệm giờ toán của thầy sư tử, còn nói có thể trả thù lao.”

“Vậy cậu có đồng ý không?”

“Đương nhiên là không rồi, lớp mình có ai mà thầy không nhớ mặt đâu, tớ không có cái lá gan đó, huống hồ tớ cũng thích học toán của thầy, nếu đổi thành giáo viên khác, không chừng còn chậm trễ giờ học đó.”

Mọi người cũng phụ họa lời cậu nói, sau đó mới đồng loạt phát hiện, hóa ra không chỉ có mỗi mình thích nghe những câu chuyện kỳ văn dị sự đó của thầy sư tử.

“Thật sự là thầy từng đi qua nhiều nơi như vậy sao?”

Cố Dật Nhĩ đang muốn mở miệng lại nghe thấy Lâm Vĩ Nguyệt giải thích trước cô một bước: “Đêm qua thầy trông tớ cả đêm, tớ không ngủ được, thế là thầy kể cho tớ nghe rất nhiều chuyện, nói tỉ mỉ hơn trên lớp nhiều.”

“Thầy nói những gì?”

Lâm Vĩ Nguyệt mặt mang ý cười, ánh mắt nhu hòa: “Từ lúc thầy bắt đầu khởi hành đi du lịch khắp cả nước đến khi về thành phố Thanh Hà, mấy năm nay thầy vẫn luôn chưa dừng bước chân, nhưng nơi mà hai chân có thể đi thầy đi hết cả rồi.”

Trong phòng bệnh dưới ánh đèn tối tăm, thầy Mộ đắp lại chăn giúp cô, sau đó ngồi xuống bên cạnh giường, kể với cô về những chuyện thầy đã trải qua.

“Điều kiện nhà thầy cũng không tốt, cha mẹ vay tiền nuôi thầy học đại học, cho nên suốt mấy năm đại học, thầy đều liều mạng vừa học vừa làm, để cha mẹ có thể sớm sống những ngày thoải mái, sau đó thầy gặp được những người bạn có điều kiện tốt, có hâm mộ, cũng có ghen ghét, lại gặp gỡ một cô gái khiến thầy yêu mến, lúc ấy bởi vì điều kiện không tốt, quá mức tự ti, dẫn tới thầy đối xử với người khác luôn có chút khiếp nhược và ích kỷ, một mặt khát vọng được bọn họ chấp nhận, một mặt lại trốn tránh sự trợ giúp của bọn họ.”

“Sau đó khi sắp tốt nghiệp, cha mẹ thầy gặp sự cố ngoài ý muốn mà qua đời, lúc ấy cuộc sống lập tức mất đi phương hướng, không biết mấy năm nay mình liều mạng đọc sách là vì cái gì. Ngọn hải đăng của cuộc đời đột nhiên biến mất khiến thầy sụp đổ, thầy học được hút thuốc uống rượu, đi tiệm net chơi game, toàn bộ nỗ lực lúc trước đều bị gác sang một bên. Sau đó bạn thầy đánh thầy một trận, đánh cho thầy tỉnh ra, thầy nghĩ, cho dù ngọn hải đăng không còn nữa, nhưng con thuyền của thầy còn chưa cập bến, cứ phiêu diêu không ngừng trong mưa gió thì sẽ có ngày thật sự bị nước biển nhấn chìm, đến lúc đó thì thật sự không kịp nữa rồi.”

“Thầy quyết định buông hết thảy, đi trải nghiệm một cuộc sống hoàn toàn khác trước đây, khi đó thầy hiểu ra, con người vì chính mình mà sống, đó mới là chân chính tồn tại.”

“Phía trước ngọn núi có đường, nhưng cũng chưa chắc sau núi sẽ không có ánh rạng đông.”

“Em rất giống với thầy, thậm chí so với thầy khi đó còn liều mạng hơn, gánh trên vai trách nhiệm và vận mệnh mà liều mạng, nhưng em cũng nên dừng lại một chút, cuộc đời của em không nên chỉ có những thứ đó.”

Khi nói đến những cái này, trên mặt Lâm Vĩ Nguyệt vẫn luôn mang theo ý cười ngọt ngào. 

“Nói cái gì thế? Nhìn vui vẻ như vậy.”

Mộ Tử Sư bỗng nhiên xuất hiện ở cửa phòng bệnh, cười tủm tỉm nhìn Lâm Vĩ Nguyệt.

Lâm Vĩ Nguyệt phản ứng lại, nhún nhún vai: “Em đang khen thầy đấy.”

“Vậy thì thật là cảm ơn bạn Vĩ Nguyệt.”

Mọi người quay đầu lại nhìn thầy Mộ, lại phát hiện phía sau thầy Mộ còn có một người đàn ông trung niên mặc quần áo màu xanh biển, trên mặt mang theo nét tươi cười hàm hậu, cặp mắt kia với Lâm Vĩ Nguyệt giống nhau như đúc.

Dáng vẻ phong trần, tóc đã trắng hơn phân nửa, khi cười rộ lên, nếp nhăn nơi khóe mắt vừa dày lại vừa sâu.

Không cần phải nói, đây hẳn là chú Lâm.

Người đàn ông trung niên nói bằng giọng địa phương rất nặng: “Tiểu Nguyệt, con có bạn học tới thăm, ba về xưởng đây.”

Lâm Vĩ Nguyệt xua xua tay: “Ba đi đi.”

“Thầy Mộ, thật là cám ơn thầy đã chăm sóc Tiểu Nguyệt nhà tôi.” Người đàn ông cầm chặt tay thầy Mộ, “Chờ tôi làm xong việc trong xưởng, lại đến tận cửa cảm ơn thầy.”

“Lâm Vĩ Nguyệt là học sinh của tôi, tôi chăm sóc em ấy là việc đương nhiên, ngài không cần khách khí như vậy, nếu ngài có còn việc thì cứ đi trước đi.”

“Ai, thầy Mộ không cần tiễn, cứ để tôi tự đi, Tiểu Nguyệt, đừng gây thêm phiền toái cho bạn học và thầy Mộ nhé.”

Chú Lâm đi rồi, thầy Mộ thành người trưởng thành duy nhất trong phòng bệnh, đề tài của các bạn nhỏ thầy không chen vào được, nên lại nói đén một chủ đề khác: “Các em đã quyết định đi đâu chúc mừng chưa?”

Vì chúc mừng lớp 1 dựa vào sân kịch mà thành công rực rỡ, thầy Mộ đặc biệt phê chuẩn cho mọi người có thể tiến hành một buổi liên hoan ngoài trường học, chỉ là phải có mặt thầy mới được.

“Chưa ạ, thầy có ý tưởng gì không ạ?” Vương Tư Miểu nâng nâng mắt kính, “Ý kiến của mọi người không thống nhất được ạ.”

Thầy Mộ cười cười: “Thầy là đi ăn ké cùng các em, các em cứ quyết định là được.”

Vài người lại ở phòng bệnh thảo luận khí thế ngất trời, cậu một lời tôi một câu, nếu không phải bởi vì đây là bệnh viện, không chừng còn muốn cãi nhau luôn.

Khi Phó Thanh Từ bưng hoa quả rửa xong trở về thì thấy một đám người đang ở chỗ này mở cuộc thi biện luận, cậu không để ý tới, lập tức đi đến mép giường của Lâm Vĩ Nguyệt.

“Bọn họ đang tranh cãi cái gì thế?”

Lâm Vĩ Nguyệt chớp chớp mắt: “Địa điểm liên hoan.”

Phó Thanh Từ hiểu rõ gật đầu, đưa trái cây cho cô: “Ăn đi.”

“Cảm ơn.” Lâm Vĩ Nguyệt cười tủm tỉm cầm trái cây bỏ vào miệng cắn một miếng.

Vừa chua vừa ngọt khiến mặt cô nhăn lại.

Phó Thanh Từ khẽ cười: “Chua thế à?”

“Chua lắm.” Lâm Vĩ Nguyệt le lưỡi, lại hỏi cậu, “Đúng rồi, không phải cậu nói mang đồ đến cho tớ sao? Là đồ ngon gì à?”

Phó Thanh Từ chợt nhớ ra, xoay người lấy cặp sách của mình đặt trên ghế, từ bên trong móc ra mấy tờ bài thi.

“……”

“Sắp thi giữa kỳ rồi, không thể buông lỏng việc học được.” Phó Thanh Từ đưa tập đề thi cho cô, “Không có việc gì thì làm đi.”

Lâm Vĩ Nguyệt vẻ mặt táo bón: “Tớ đã nằm viện rồi cậu còn bắt tớ làm bài.”

“Lần này thi xong là phải dựa vào thành tích tổng hợp để loại đấy.” Vẻ mặt của Phó Thanh Từ rất nghiêm túc.

Lâm Vĩ Nguyệt bĩu môi: “Tớ biết rồi, tớ làm là được chứ gì.”

Phó Thanh Từ vừa lòng gật đầu.

“Phó Thanh Từ, tay cậu có sao không?” Bỗng nhiên cô không đầu không đuôi hỏi một câu.

Phó Thanh Từ thoáng sửng sốt: “Cái gì?”

“Đừng lừa tớ, lúc tớ ngã xuống, cậu vội vã bảo vệ đầu cho tớ, chắc là tay cậu trầy xước hết rồi.” Lâm Vĩ Nguyệt nhìn chằm chằm tay phải của cậu, “Nãy giờ cậu toàn dùng tay trái thôi.”

Cậu thoáng đỏ mặt: “Tớ thuận tay trái.”

“Nói dối, rõ ràng là cậu thuận tay phải.”

Cậu giơ tay phải của mình ra kéo tay áo lên, chỗ cổ tay có một miếng băng dán: “Chỉ trầy da chút thôi, không có việc gì.”

“Khi đó cảm ơn cậu, nếu không phải cậu che cho tớ, không chừng tớ còn bị chấn động não.”

“Đừng nói bậy.” Phó Thanh Từ rũ mắt nhìn cô, khóe miệng giương lên, “Nhớ rõ phải ôn tập đấy.”

Cô gật đầu: “Tớ sẽ không thủ hạ lưu tình.”

Cậu nhướng mày: “Từ chối thì bất kính rồi.”

Đoàn người ước chừng ngây người ở phòng bệnh khoảng một tiếng mới đứng dậy tính toán về nhà, để lại Lâm Vĩ Nguyệt ở đây tĩnh dưỡng.

Lâm Vĩ Nguyệt có chút không nỡ nắm chặt quả cầu bông trên áo Cố Dật Nhĩ: “Mấy ngày nay không có người đi nhà ăn cùng cậu rồi.”

“Cậu ấy có tớ rồi.” Tư Dật thoáng nghiêng đầu chỉ chỉ chính mình, “Tớ sẽ đi ăn cùng cậu ấy.”

Lâm Vĩ Nguyệt không nói, chỉ là trong mắt tràn đầy biểu tình chế nhạo.

Cố Dật Nhĩ thúc giục cậu: “Đi thôi.”

Một đám người đi trên hành lang bệnh viện, đề tài đang xoay quanh nên đi đâu ăn, ăn cái gì.

Tư Dật và Cố Dật Nhĩ đi phía sau cùng.

Hai người cũng không nói lời nào, cứ đơn giản như vậy một trước một sau sánh đôi.

Tư Dật trả lời xong WeChat thì cất điện thoại đi, vừa nhìn lên lại phát hiện Cố Dật Nhĩ đang đi ngay phía trước cậu, cũng đang cúi đầu xem di động, bước đi rất chậm.

Cậu nhướng mày, định tiến lên dọa cô một chút.

Cố Dật Nhĩ dường như đã phát hiện, đột nhiên xoay người, váy dài cũng theo động tác của cô mà bay lên.

“Làm cái gì thế?”

Tư Dật xấu hổ thu hồi tay: “Đừng nhìn di động, cẩn thận đụng vào người khác.”

“Ờ.” Cố Dật Nhĩ khó có được khi nghe lời, thật sự cất điện thoại tiếp tục đi phía trước cậu.

Bước chân cô nhanh hơn rất nhiều, Tư Dật nhìn chân cô, đôi tất trắng khiến chân cô nhìn vừa nhỏ vừa dài, khi đi đường hai đầu gối nhẹ nhàng cọ xát, làn váy dài cũng nhẹ nhàng đong đưa theo bước chân của cô.

Cậu bỗng nhiên nhớ tới ngày hôm qua mẹ cậu nói, Cố Dật Nhĩ không sinh con được.

Tư Dật trái lo phải nghĩ cũng không nghĩ ra, Cố Dật Nhĩ xác thật là rất gầy, nhưng đây cũng không phải là lý do khiến cô không thể sinh con được.

Chẳng lẽ…

Ánh mắt cậu dịch tới nơi nào đó.

Bị váy che khuất, căn bản là nhìn không rõ lớn nhỏ.

Tư Dật có chút thất vọng, nhưng ánh mắt vẫn không chịu thu hồi về.

Cố Dật Nhĩ bỗng nhiên dừng lại, Tư Dật xém chút nữa là đụng phải cô, cậu xấu hổ lui về phía sau hai bước đang muốn dò hỏi sao cô bỗng nhiên lại dừng lại.

Lại nghe thấy Cố Dật Nhĩ lạnh lùng nói với người phía trước: “Sao bà lại ở đây?”