Editor: Ngải

Văn nghệ tiệc tối ngày kỷ niệm thành lập trường sắp bắt đầu rồi.

Ba Tư được trường học sắp xếp ngồi tại hàng ghế đầu.

Trợ lý đưa danh mục tiết mục cho ông ấy xem, tiết mục của lớp Tư Dật đếm từ dưới lên mấy cái, còn rất lâu nữa mới tới.

“Đến nó thì quay clip lại cho mẹ nó xem.”

Trợ lý gật đầu, lại hỏi: “Thư ký Tư, vậy lát nữa xem xong để tôi phân phó lão Lý đưa ngài về Cảnh Giang Lâm Uyển được không ạ?”

“Không cần, về Hoa Viên Phù Dung đi.” Ba Tư tựa lưng vào ghế, thần sắc nhàn nhã, “Lát nữa cậu với lão Lý cứ về trước đi, tôi tự lái xe về.”

“Vâng.” Trợ lý ngồi ngay ngắn trên ghế điều chỉnh camera, bỗng nhiên nghe được sau lưng có tiếng xôn xao, anh quay đầu lại, mở to hai mắt nhìn.

Ba Tư nhìn cậu một cái: “Làm sao vậy?”

“Phu nhân đã tới ạ.” Trợ lý chỉ chỉ phía sau.

Ba Tư nhướng mày, cũng quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy được người phụ nữ mặc một thân trang phục công sở màu trắng đang hàn huyên cùng người khác.

Cứ tưởng cô ấy sẽ không đến, xem ra vẫn là thương con trai.

Ba Tư đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, có mấy người ngồi bên cạnh ông cũng đứng dậy theo: “Thư ký muốn đi WC sao?”

“Vợ tôi tới rồi, tôi đi đón một chút.” Ba Tư cười cười, “Các anh không cần để ý đến tôi.”

Sao có thể thật sự mặc kệ, phu nhân thư ký xuất hiện, bọn họ phải chuẩn bị tinh thần nghênh đón.

Trên mặt mẹ Tư nở nụ cười tươi chuẩn mực, sau đó thấy người đàn ông cách đó không xa đang đi về hướng này, mặt mỉm cười biểu tình ôn hòa.

“Em đã đến rồi.” Ngữ khí lưu luyến, phảng phất như đã đợi bà từ lâu.

Mẹ Tư nhíu mày: “Không phải anh nói là không đến được sao?”

“Anh đẩy lùi lịch trình lại.”

Một đám người vây quanh hai vợ chồng, trong lòng biết bọn họ đang nói việc nhà không tiện quấy rầy, nhưng nếu không chờ lại có vẻ không có lễ nghĩa.

Cuối cùng vẫn là phó hiệu trưởng ra mặt mời thư ký và thư ký phu nhân đến hàng ghế đầu tiên.

Mẹ Tư ngồi bên cạnh ba Tư, nhưng đôi mắt lại vờ như không nhìn thấy, ngược lại lại nhìn về phía trợ lý ngồi cách bà một ghế: “Trợ lý Vương, cậu vất vả rồi.”

“Chào buổi tối phu nhân, thư ký còn vừa nói với tôi quay phim lại cho bà xem, không nghĩ tới bà đã tới rồi.”

Mẹ Tư hừ lạnh một tiếng: “Con trai tôi mang thai mười tháng mới sinh ra được hôm nay lên sân khấu biểu diễn, tôi làm mẹ sao có thể không tới?”

Trong tối ngoài sáng châm chọc người đàn ông nào đó chỉ cười không nói.

Ba Tư cười nhẹ một tiếng, gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, tốt xấu gì cũng là hạt giống của anh, cho nên anh cũng phải đến.”

“……” Trợ lý cực kỳ thuần thục quay đầu trở về.

Phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ xem. (*)

(*: không nghe không nhìn điều sai, điều tầm bậy)

“Tư Thanh Dương, anh cũng chỉ tới có lần này mà còn có mặt mũi nói à.” Mẹ Tư cúi người về phía ba Tư, thanh âm không lớn không nhỏ, chỉ để cho một người nghe thấy.

Ba Tư cũng nghiêng về phía bà: “Em không thể chỉ vì anh bận rộn mà phủ định sự cống hiến của anh trong chuyện con trai được sinh ra.”

Mẹ Tư nghẹn họng, chỉ vào mũi ông thầm mắng một tiếng: “Cái đồ già rồi còn không kính.”

“Cảm ơn phu nhân khích lệ.” Ba Tư giương môi, tâm tình rất tốt, “Đợi lát nữa diễn xong, anh đưa hai người về.”

“Ai muốn anh đưa, tôi có tài xế.”

“Tiểu Phù.” Ánh mắt ba Tư ôn nhu như một con suối trong vắt, “Anh muốn ăn mì em nấu.”

“… Không làm.”

“Tối hôm nay anh cũng chưa được ăn gì.”

“Đáng đời.”

Ba Tư thở dài một hơi: “Mấy ngày nay toàn ăn ở khách sạn, tuổi lớn chức năng của dạ dày cũng giảm xuống, béo lên không ít rồi.”

Mẹ Tư liếc mắt nhìn Ba Tư một cái, dáng người thẳng tắp, cặp chân dài dưới quần tây nhìn qua thon thả hữu lực, căn bản không khác gì so với hồi còn thanh niên.

Cáo già.

Mẹ Tư trừng ông: “Tối hôm nay anh ngủ ở phòng cho khách.”

“Không được.” Ba Tư quyết đoán cự tuyệt, “Nếu để Tư Dật biết, con lại tưởng tình cảm của chúng ta không tốt.”

Mẹ Tư cười lạnh một tiếng: “Tình cảm của chúng ta vốn dĩ cũng không tốt.”

“Hửm? Xem ra dạo này chúng ta ít giao lưu nên mới khiến em sinh ra cảm giác này.” Ba Tư nhướng mày, ngữ khí mềm nhẹ trước sau như một, “Tối hôm nay chúng ta phải giao lưu tử tế một phen.”

“……” Nếu về sau Tư Dật dám cùng một đức hạnh với ba nó, bà nhất định phải đoạn tuyệt quan hệ với tên nhãi đó.

Hai vợ chồng không đấu võ mồm nữa, Ba Tư đúng lúc dời đề tài đi: “Em có biết cô bé Cố Dật Nhĩ không?”

“Biết, làm sao vậy?”

Ba Tư mỉm cười: “Là con gái của Cố Nghi Nguyên.”

“Biết, hôm khai giảng em cũng gặp qua cô bé đó rồi, cũng gặp cả anh trai của cô bé đó, còn nói chuyện với nhau một lúc.” Mẹ Tư tùy ý lật xem danh mục tiết mục, “Là một cô bé rất ưu tú, nghe lời hiểu chuyện hơn Tư Dật nhiều.”

“Hai bạn nhỏ này tối nay có tiết mục diễn phối hợp.” Ba Tư dù bận vẫn ung dung, “Hẳn là nam nữ chính.”

Mẹ Tư nhướng mày: “Tư Dật diễn nam chính?” Trước kia để cậu tham gia biểu diễn dương cầm cậu còn bộ dạng không tình nguyện, nói cái gì mà nghệ thuật là thanh tao nhã nhặn không thể nào biểu diễn như cơm bữa được, hiện tại đồng ý diễn kịch đã khiến bà rất kinh ngạc rồi, không nghĩ tới còn là diễn vai chính.

“Đúng vậy, con trưởng thành rồi, cũng biết hiểu chuyện.” Ánh mắt ba Tư vui mừng, “Nghe hiệu trưởng Đường nói là câu chuyện về thập niên 80 lúc cải cách mở ra, Tư Dật hẳn là sẽ diễn một cán bộ Đảng viên tích cực hướng về phía trước.”

Mẹ Tư lại nghĩ theo hướng khác: “Không đúng, phải là thanh niên trí thức đầy bụng thơ ca xuống nông thôn.”

(Những năm 60-70, Trung Quốc có phong trào thanh niên trí thức rời thành phố xuống nông thôn để phát triển nông thôn mới)

“Cái nào cũng được, có thể xem con trai diễn vai chính diện đã là một loại hưởng thụ.”

Mẹ Tư bĩu môi: “Thế cô bé Cố Dật Nhĩ kia thì sao?”

“Hẳn là một đôi với Tư Dật nhà ta, có lẽ là hộ sĩ, giáo viên, cũng có thể con gái của gia đình nông thôn bình thường, cái nào cũng có khả năng.”

Mẹ Tư yên tâm: “Diễn tình yêu với con gái là em yên tâm rồi.”

Ba Tư nhướng mày: “Chẳng lẽ lại cùng con trai?”

“… Chỉ sợ là con trai.”

Ba Tư ha hả cười: “Con trai cũng không sao, diễn kịch thôi mà, không cần coi là thật.”

“Không được.” Mẹ Tư lời lẽ chính đáng, “Nhất định phải là con gái.”

Ba Tư không hiểu lắm, lúc này trợ lý vốn dĩ đang ở bên cạnh xem di động lại một lần nữa mở miệng: “Thư ký, Cố tổng tới ạ.”

Nhắc con gái Tào Tháo, Tào Tháo đã tới rồi.

Ba Tư đứng dậy, lúc này ba Cố đã đã đi tới, chủ động duỗi tay: “Thư ký Tư, chào buổi tối.”

“Nghi Nguyên lão đệ cũng tới à.”

Ba Cố cười gật đầu: “Con gái tôi hôm nay có tiết mục nên cố ý về gấp để xem, Vu tổng cũng đến à.”

Mẹ Tư mỉm cười: “Cố tổng, từ lần đấu thầu trước xong còn chưa được gặp lại ngài.”

“Ha ha, chúc mừng Vu tổng lấy được miếng đất kia nhé.”

Thương trường hàn huyên luôn là tiếu lý tàng đao, hai người làm cùng một ngành, khó tránh khỏi sẽ có cọ xát về mặt sinh ý.

(Tiếu lý tàng đao: trong nụ cười có giấu đao)

Ba Tư chỉ chỗ ngồi bên cạnh mình: “Ngồi bên cạnh tôi đi, chúng ta cùng nhau xem, Tiểu Vương, lại phiền cậu dịch chuyển một chút.”

“Không sao ạ.” Trợ lý Vương không chút phiền toái nào, hai vị này ngồi cùng nhau còn có thể nói chuyện, vừa hay anh ta được thanh tịnh.

Ba Cố có chút do dự: “Vợ tôi còn đang ở bên kia…”

“Vậy cũng mời cả vợ anh sang bên này.”

Thư ký đã lên tiếng, ba Cố chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh.

Bốn trưởng bối ngồi cùng nhau, ba Tư cười ha hả đưa danh mục tiết mục cho ba Cố: “Hôm nay tôi đã hỏi qua con gái nhà anh, cô bé nói diễn cùng với Tư Dật nhà tôi.”

Ba Cố có chút kinh ngạc: “Vậy sao? Tôi cũng không thấy con bé nói gì.”

“Cô gái nhỏ diễn với nam sinh kiểu gì chả có chút ngại ngùng, không nói cho anh cũng bình thường.”

Ba Cố quay sang bên cạnh dặn dò dì Cao chuẩn bị ghi hình: “Em nhớ phải quay lại đấy, mình còn mang về nhà cho Tự Án cùng xem.”

Dì Cao chỉ túi xách của mình: “Yên tâm đi, em đã chuẩn bị tốt rồi.”

Ba Cố nhìn tên tiết mục của lớp Cố Dật Nhĩ, 《 Phú Quý và Tiểu Thúy 》.

… Vậy là Tư Dật diễn Phú Quý, Cố Dật Nhĩ diễn Tiểu Thúy sao?

Ông cảm thấy cái tên này quả thật là đạp đổ hết công sức năm đó ông nội con bé lật biết bao quyển từ điển mới lấy được cho con bé cái tên Cố Dật Nhĩ này.

Lúc này tiệc tối rốt cuộc cũng bắt đầu, tiết mục mở màn là video ngắn miêu tả thay đổi 70 năm qua của Tứ Trung Thanh Hà.

Từ lúc Trung Quốc thành lập tới nay, Tứ Trung cũng đi theo từng bước chân của tổ quốc, đào lý mãn thiên hạ, học sinh khắp toàn cầu.

(Đào lý mãn thiên hạ: Hoa đào hoa mận nở khắp đất trời, ví với người thầy có vô số học trò, nhiều không đếm xuể)

Tiếp theo là lãnh đạo phát biểu, thị trưởng có việc bận không thể tham gia được tiệc tối, thư ký lại nói hôm nay coi như là lịch trình cá nhân nên không tiện lên phát biểu, bởi vậy trợ lý của thị trưởng lên sân khấu.

Trợ lý thị trưởng thành phố Thanh Hà trẻ nhất những năm gần đây, tuấn tú lịch sự, tự tin hào phóng.

Mẹ Tư nhỏ giọng nói với ba Tư nói: “Đây là trợ lý Trần mà anh nhắc đến à?”

“Đúng vậy, cậu ta là hồng tam đại, năng lực bản thân cũng rất mạnh, tiền đồ sáng chói vô cùng.”

(Hồng tam đại: ba đời làm chính trị)

Mẹ Tư nghe ra trong giọng nói của chồng có một tia cảm thán, khóe miệng giật giật: “Anh còn muốn cho Tư Dật theo chính trị à?”

“Nó nhất định phải làm, đây là ông nội nó đã giao phó.” Ngữ khí của ba Tư nghiêm túc, “Con đường chính trị của nhà họ Tư, không thể chặt đứt ở lứa này được.”

Mẹ Tư bất đắc dĩ than thở.

Chỉ hy vọng sau khi Tư Dật lớn lên đừng suy nghĩ giống ba nó, thành một người theo công việc chỉ nghĩ đến nhân dân chẳng màng đến gia đình.

Cuối cùng cũng đến lượt tiết mục kịch.

Các tiết mục phía trước phần lớn là ca múa, sáng tạo khác người một chút thì là tướng thanh hoặc tiểu phẩm, nhưng bởi vì do nhà trường sắp xếp nên lược đi rất nhiều vui đùa không tiện trước mặt lãnh đạo, do đó cũng không khiến khán giả bật cười cho lắm.

(Tướng thanh: một loại hình nghệ thuật dân gian mang đặc điểm hóm hỉnh hài hước, nội dung chủ yếu là châm biếm nhưng cũng có thể dùng để ca ngợi)

Cuối cùng đã đến kịch rồi.

Trước tiết mục kịch là độc tấu nhạc cụ dân gian, dễ nghe thì dễ nghe, nhưng ru ngủ cũng rất hiệu quả.

Hai người chủ trì ở trên sân khấu đọc lời dẫn đã được chuẩn bị trước, giới thiệu tiết mục kịch tiếp theo.

“Xin mời quý vị thưởng thức, tiết mục kịch đến từ lớp 10-1 《 Phú Quý và Tiểu Thúy 》.”

Phía dưới có vài tiếng cười rải rác.

Tiếp theo rèm sân khấu kéo ra, đập vào mắt khán giả là một mảnh ruộng lúa mạch vàng rực.

Một diễn viên trên mặc áo lót, bên dưới mặc quần mầu xanh lục bộ đội lên sân khấu.

Đầu đội mũ rơm, trong tay còn cầm một cái cuốc, mồ hôi đầy đầu, rất có cảm giác về niên đại kia.

Hệ thống âm thanh trong hội trường truyền đến giọng nói tràn đầy sức lực của diễn viên.

“Tôi nói này đồng chí Tiểu Bình thật là anh minh, cải cách mở ra thật quá tốt, hiện tại có chế độ trách nhiệm liên sản gia đình nhận thầu sản xuất này, nông thôn chúng tôi cũng có thể làm theo hộ theo nhóm, có ruộng mà cày, lại có cơm ăn, ngày lành của nông dân chúng tôi cuối cùng cũng tới rồi!”

Người xem dưới đài cũng vui vẻ lên.

Những chế độ chính sách kinh tế xã hội chủ nghĩa trong những quyển sách chính trị buồn tẻ được diễn ra như thế này, mọi người cũng nhấm nháp ra được một tia hương vị hài hước.

“Để tôi giới thiệu cho mọi người một chút.” Diễn viên hàm hậu sờ sờ đầu, “Tôi là…”

Tên còn chưa được nói ra, phía dưới đã có người hô lên: “Đồng chí Nhị Canh!”

Là một bạn học lớp Nhị Canh, còn có đám hồ bằng cẩu hữu ngày thường.

Nhị Canh khụ khụ, nói tiếp:

“Phi, tôi còn lâu mới họ Nhị, tôi họ Chu, là Chu Hữu Tàu, tuy rằng tên của tôi nghe rất có tiền, nhưng nhà nhiều đời bần nông, đến đời tôi vẫn là người trồng trọt.”

“Nhưng bây giờ quốc gia có chính sách tốt như vậy, lại qua mấy năm nữa là tôi có thể tích cóp đủ tiền cưới Tiểu Thúy rồi!” Nhị Canh ngó trái ngó phải, “Ơ? Tiểu Thúy đâu? Tiểu Thúy!”

Mọi người nín thở chờ mong, nữ chính sắp lên sân khấu!

“Em ở đây.”

“???”Sao lại là giọng nam.

Chỉ thấy một bên sân khấu, một người mặc áo khoác hoa, đội khăn trùm đầu đỏ rực, khăn quàng cổ màu xanh lục, tết hai cái bím tóc, nữ chính bước ra.

Trên mặt hai cá má hồng cũng không biết là phải vả mấy hộp phấn lên.

Toàn trường yên tĩnh.

Sau đó là một trận tiếng cười bùng nổ.

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ôi mẹ ơi Tư Dật!!”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha Tư Dật diễn nữ chính!!!!”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha hotboy thảm nhất Tứ Trung từ trước tới nay!!!!”

“Đừng cười mau chụp ảnh đi!!!!!!”

“Lớp 1 quá trâu bò!!!!!”

《 Phú Quý và Tiểu Thúy 》 bắt đầu diễn còn chưa được năm phút đã nhận được cơn mưa lời khen.

Khán giả mơ màng sắp ngủ lập tức tinh thần phấn chấn.

Trái ngược hoàn toàn với khán giả cười ra nước mắt chính là, cha mẹ Tư Dật.

Hai người giờ phút này biểu tình cực kỳ phong phú, có thể nói là một lời khó nói hết.