" Anh nghĩ lần này Tiểu Tâm có đối thủ lớn rồi."

Dạ Phong Lệ bảo tiếp.

Cung Diễn Thần không phải là loại người dễ đối phó.

Khi không lại nhắm vào con gái của Dạ gia...

Có gì đó không ổn?

Dạ Nhi Nhi đã làm gì đến Cung Diễn Thần rồi bị chú ý đến sao?

...

Sáng hôm sau.

Đông Tâm nhận được điện thoại từ Dạ Phong Lệ, nghe được mọi chuyện, cuối cùng cũng đã rõ.

" Con biết rồi, con sẽ cẩn thận."

Đông Tâm cúp máy, chỉnh cavat ngay ngắn rồi xuống nhà ăn sáng cùng cô.

Dạ Nhi Nhi ngồi ở bàn ăn, háo hức nhìn anh nếm thử món ăn sáng mình nấu. Đã lâu lắm rồi anh mới cho cô vào bếp.

Thân là vợ anh, cô phải nấu cơm, làm đúng công việc nội trợ chứ, còn phải tạo ra cảm giác ấm áp của gia đình.

" Ngon lắm." Đông Tâm nếm thử một chút, ngẩn đầu nhìn cô bảo.

Dạ Nhi Nhi nghe thấy mà hai mắt sáng rực lên, cuối cùng cũng thành công với bữa sáng của cô rồi.

Đông Tâm thấy tâm trạng của cô vui lên, anh muốn hỏi chuyện về người tên Cung Diễn Thần..

Thôi bỏ đi, bây giờ Nhi Nhi đang vui.

Anh không nên để cô đánh mất nụ cười bây giờ.

...

Đông thị.

Sau khi giải quyết một mớ công việc quan trọng, Đông Tâm dựa vào ghế, nới lỏng cavat, anh bắt đầu đọc thông tin về Cung Diễn Thần.

Theo ba Phong Lệ bảo, anh ta không phải dạng người dễ đối phó.

Cung Diễn Tuần là con trai duy nhất còn sót lại của Cung gia. Năm xưa Cung gia xảy ra cháy lớn, Cung lão gia và những người khác đều chết cháy bên trong, chỉ riêng Cung Diễn Thần hôm đó gặp tai nạn giao thông, ở bệnh viện nên đã thoát chết.

Cung Diễn Thần là con của vợ đầu của Cung lão gia. Do phát bệnh mà mất, Cung lão gia tái hôn, cưới vợ khác và có thêm hai đứa con.

Nhưng cả hai đều bị cướp lấy sinh mạng vào năm 18 tuổi,đám cháy đã cướp đi tất cả sinh mạng của những người bên trong căn biệt thự đó.

Mối quan hệ của Cung Diễn Thần và vợ thứ hai cũng không có mấy tốt lành gì.

Đọc đến đây...

Đông Tâm cũng hiểu tại sao ba Phong Lệ nói rằng Cung Diễn Thần khó đối phó.

Khỏi cần nói cũng biết rằng, đám cháy đó có thể là một tay Cung Diễn Thần phóng hỏa gây nên.

Được biết, anh ta không mấy quan hệ tốt lành gì với người trong gia đình sau khi mẹ mình mất.

Nhưng cái lạ...

Có liên quan gì đến Nhi Nhi nhà anh đâu chứ?

Đông Tâm kéo cavat cởi bỏ qua một bên, anh nhìn tấm hình đặt trên bàn.

Là tấm hình anh chụp chung với cô lúc cô tốt nghiệp.

Anh cầm lên xem, vuốt ve gương mặt Dạ Nhi Nhi đang cười ở đó làm anh cũng cười theo.

" Nhi..."

...

" Ô, hết đồ ăn rồi."

Dạ Nhi Nhi mở tủ lạnh thì thấy đồ ăn bên trong dự trữ sắp hết. Cô đành thay đồ, ra ngoài đến siêu thị mua đồ ăn.

Tự dưng nhớ đến chuyện xém chút bị Nghiêm Thừa Thành cướp lấy trái tim của mình mà.

Cô vừa đi vừa suy nghĩ, cuối cùng bâng quơ không nhìn đường va phải ai đó.

" Xin...xin lỗi..."

Dạ Nhi Nhi liền ngẩn đầu bảo.

" Không sao."

Cung Diễn Thần nhìn cô mỉm cười.

Không ngờ cả hai lại có duyên đến vậy.

" Tôi xin lỗi..tôi vô ý quá..." Dạ Nhi Nhi lấp bấp bảo.

" Nếu anh không sao, tôi xin phép đi trước."

Nói xong cô cúi đầu liền rời đi, ánh mắt người đàn ông đó nhìn cô...

Sao lại là lạ như vậy chứ?

Cung Diễn Thần nhìn bóng lưng Dạ Nhi Nhi đang đi càng lúc càng xa hơn, anh đứng đó nhìn với cái nhìn say đắm.

" Cậu chủ, cậu đã đợi lâu vậy rồi...sao lại..."

Vệ sĩ bên cạnh lên tiếng.

Cung Diễn Thần quay sang nhìn cậu ta, đáp:" Khi yêu...có những thứ khó nói lắm."

Bởi vì tình yêu, điều khiển chúng ta trở nên không bình thường được.

Cung Diễn Thần bỏ tay vào túi quần, mang tâm trạng vui vẻ quay lưng rời đi.

" Ông chủ, thiếu phu nhân vừa đụng phải Cung Diễn Thần."

[ Cái gì chứ? ]

" Nhưng hình như thiếu phu nhân không biết anh ta."

Tên vệ sĩ Đông Tâm phái đi theo cô báo cáo lại.

" Anh đang làm gì vậy hả?."

Dạ Nhi Nhi đứng từ đằng sau, thấy tên vệ sĩ này thập thò lén lút.

Thật ra cô đã phát hiện có người đi theo sau cô rồi.

Dạ Nhi Nhi biết anh ta đang gọi cho ai, cô đi đến, giành lấy điện thoại.

" Tâm phải không?." Cô hỏi.

Vệ sĩ kia sợ đến run người...

Thôi xong, bị phát hiện rồi!

[ Ừm, để em phát hiện rồi...]

" Tại sao cho vệ sĩ theo sau em?." Cô hỏi.

Ít khi Đông Tâm quản thúc nhất cử nhất động của cô cơ mà.

[ Bởi vì...]

" Cướp...có cướp...!!!!"