Nghe phía tiền viện truyền lời đến, đoàn người đón dâu đã tới trước cửa phủ, Tống ma ma vội vàng để hai hỉ bà đỡ Nghiêm Tiêu Nghi dậy, dự định để nàng tới chỗ lão phu nhân bái chào, liền thấy Cát Nhi bên cạnh lão phu nhân đi tới.

“Lão phu nhân nói, đại tiểu thư không cần tới bái biệt, lão phu nhân chỉ cầu sau này đại tiểu thư sẽ có những ngày thuận lợi, bình an”. Cát Nhi quỳ rạp trên đất, tay cầm lấy khế ước bán thân của mình dâng lên, nói: “Lão phu nhân nói, để nô tỳ sau này đi theo hầu hạ Đại tiểu thư”.

Nghiêm Tiêu Nghi trầm mặc một lúc, sau đó mới nhẹ nhàng nói một tiếng: “Được”.

Theo lý, lúc nữ nhi xuất giá cần phải có huynh đệ trong nhà cõng lên kiệu hoa, nhưng Đại phòng khôngcó nhi tử, vị bên Nhị phòng kia cũng chỉ mới năm tuổi thôi. Đáng ra Nghiêm Tiêu Nghi còn có một cữu cữu, nhưng mấy tháng trước lại mất tích trên chiến trường, sống chết không rõ. Mặc dù là thúc thúc thìcũng được, nhưng Nghiêm Bồi Luân lại bày ra dáng vẻ Hầu gia, Nghiêm Tiêu Nghi làm sao có thể nguyện ý được.

Ngay lúc Tống ma ma lệnh cho hỉ bà đội khăn đỏ lên cho Nghiêm Tiêu Nghi, cõng nàng lên kiệu, liền thấy một người nam nhân mặc áo giáp xông vào.

Nha hoàn trong phòng không nhịn được mà kêu lên mấy tiếng sợ hãi, Tống ma ma đang muốn mắng người, lại nghe thấy Cát Nhi hô lên: “Cữu lão gia!”

Cửu lão gia? Cát Nhi vốn là nha hoàn hồi môn của Ôn thị, tất nhiên quen thuộc với người Ôn gia, vị trước mắt này là… Nhìn bộ dáng có chút quen thuộc, Tống ma ma kinh ngạc. Người này không phải đãchết rồi sao? Sao lại xuất hiện vào lúc này?

Dương Hàm đi tới trước mặt Nghiêm Tiêu Nghi, trên gương mặt kiên nghị có chút dãn ra: “Nghi Nhi, cữu cữu tới chậm”.

Nghiêm Tiêu Nghi nhìn Dương Hàm, ủy khuất nhẫn nhịn từ lâu rốt cuộc cũng theo nước mắt phát tiết ra ngoài: “Cữu cữu, người đã trở lại...”

“Ta đã trở về”. Nhìn nữ nhi duy nhất mà tỷ tỷ lưu lại, trong lòng ông tràn ngập ảo não và hối hận. Sao ông không thể về sớm một chút? Nếu có thể về sớm hơn, Nghiêm Bồi Luân và Lư Gia cũng không dám khi dễ Nghi nhi như vậy.

Nghiêm Tiêu Nghi muốn lấy tay lau đi nước mắt, nàng muốn xác định thật sự cữu cữu đã trở về. Nhưng tứ chi nàng vô lực, căn bản không thể nâng tay lên nổi. Dương Hàm cũng phát hiện ra Nghiêm Tiêu Nghi không ổn.

Ông nắm cánh tay vô lực của Nghiêm Tiêu Nghi, sắc mặt xanh mét hỏi: “Sao lại như vậy?”

Nghiêm Tiêu Nghi cười khổ một tiếng, lại không nói lời nào.

Dương Hàm lại nghĩ tới những truyện mà ông nghe được trong mấy ngày nay, lập tức liền hiểu rõ, ông quay đầu nhìn về phía Tống ma ma đang đứng ở một bên, nhận ra bà ta là người của Nhị phòng Nghiêm Gia. Nghĩ tới đây, Dương Hàm đi lên trước mấy bước, dùng sức tát Tống ma ma một bạt tai. Tống ma ma dáng người tròn trịa bị một cái bạt tai này đánh bay ra ngoài, đụng đầu vào tường.

Tống ma ma chẳng kịp kêu đau tiếng nào, cả người liền rớt xuống, ngất đi.

Trong phòng không có tiếng động nào, cho dù có người muốn đi lên xem xét thương thế của Tống ma ma, nhưng nhìn thấy bộ dáng hung thần sát ác của Dương Hàm thì chẳng một ai dám động đậy. Dương Hàm trở lại trước mặt Nghiêm Tiêu Nghi, hạ thấp người, đối mặt với nàng.

“Cữu cữu đã đồng ý với mẫu thân con, phải chăm sóc con thật tốt, nhưng không nghĩ tới lại để cho người ta khi dễ con như vậy. Mối hôn sự này chúng ta không kết, cữu cữu mang con rời khỏi Nghiêm gia”. nói xong, ông liền muốn kéo Nghiêm Tiêu Nghi rời đi.

Nghiêm Tiêu Nghi nghe vậy, khẽ cười một tiếng, lắc đầu nói: “Đa tạ cữu cữu, nhưng cọc hôn sự này là bệ hạ lệnh cho Lễ Bộ lo liệu, đã sớm không đơn giản như chuyện kết thân giữa hai nhà. Hôm nay nếu con rời đi, cữu cữu không chỉ đắc tội với Phủ Ninh Quốc Công, mà con vẫn như cũ là người Nghiêm gia, lần này không thành, ngày sau nếu muốn nghị thân vẫn là cần bọn họ, trừ khi kiếp này Nghi nhi khôngtính gả đi. Huống gì, gả vào Phủ Ninh Quốc Công cũng không phải là chuyện xấu gì, dựa vào việc họ để cho Lễ bộ tới chủ trì con cũng có thể nhìn ra được”.

Dương Hàm nghe xong cũng biết những lời Nghiêm Tiêu Nghi nói vô cùng có lý. Tuy ông là cữu cữu của Nghiêm Tiêu Nghi, nhưng dù sao con bé cũng là người Nghiêm gia. Nghiêm Tiêu Nghi bị người ủy khuất, người làm cữu cữu này có thể xuất đầu, nhưng lại không thể mang hài tử Nghiêm gia rời đi. Về phần Phủ Ninh Quốc Công, thân là võ nhân, ông tự nhiên khâm phục Ninh Quốc Công, Đại Trưởng Công chúa bởi vì sự kiện giết phu xét nhà mà bị người lên án, nhưng đối với bọn họ mà nói, đó là một nhân vật nữ trung hào kiệt không hề thua kém đấng mày râu.

Nếu bình thường, Nghi nhi có thể gả vào Phủ Ninh Quốc Công tất nhiên tốt hơn nhiều so với Lư Gia kia, nhưng thế tử Ninh Quốc Công chẳng phải dạng người gì tốt, không nói tới việc hiện tại hắn ta sống chết không rõ, Nghi nhi gả vào đó nói không chừng liền phải thủ tiết, mà cho dù hắn ta khỏe mạnh đi nữa, thì với phẩm hạnh của Khương Kỳ kia, Nghi nhi sau này sợ là chịu ủy khuất lớn.

"Nghi Nhi..."

Dương Hàm còn muốn nói gì đó, nhưng bị Nghiêm Tiêu Nghi cắt ngang.

Mắt nàng cong lên, một giọt lệ sượt qua đôi má: “Cữu cữu, người có thể trở về, đã là ân đức lớn nhất ông trời cho Nghi Nhi rồi. Bây giờ Nghi nhi phải xuất giá, cữu cữu có thể cõng con lên kiệu hoa được không?”

Dương Hàm nắm chặt tay, không biết nên nói gì. Ông đứng một lát, cắn chặt răng, rồi gật đầu.

Hỉ bà đứng hầu hạ một bên thấy vậy, liền chùm khăn lên cho Nghiêm Tiêu Nghi. Bà vẫn nên cẩn thận hầu hạ người này mới được, còn về việc Ôn thị dặn dò, sớm đã bị quăng ra sau đầu rồi. kết cục của Tống ma ma, bọn họ không muốn nhận lấy, một cái tát kia giáng xuống, sợ rằng Tống ma ma chẳng còn cái răng nào để dưỡng lão rồi.

“Tân nương xuất giá!”

Hai hỉ nương kéo ra gương mặt tươi cười, đỡ Nghiêm Tiêu Nghi lên lưng Dương Hàm.

Khôi giáp của Dương Hàm lạnh băng, nhưng trong lòng Nghiêm Tiêu Nghi lại cảm thấy ấm áp. Cái gì cũng không bằng được niềm vui khi được gặp lại người thân, ít nhất, giờ khắc này, nàng không cảm thấy cô đơn.

Sau khi Dương Hàm xông vào trong viện, Nghiêm Bồi Luân cũng theo sau đuổi vào, nhưng tới trước cửa viện của Nghiêm Tiêu Nghi lại không dám tiến vào. Dương Hàm là loại người nào chứ? Sau khi lão thái gia nhà mẹ đẻ Dương Thị qua đời, Dương gia liền không có chút hy vọng nào. Phụ thân Dương thị lúc Tây Nam phản loạn cũng qua đời. Dương gia trừ Dương thị đã gả cho người ta. Chỉ còn lại một mình Dương Hàm.

Dương Hàm mười bảy tuổi trúng cử, vốn tưởng rằng sẽ tiếp tục thi Tiến sĩ, ai ngờ, sau khi Dương lão gia qua đời, hắn liền đi đầu quân. Chỉ trong bảy năm ngắn ngủi đã lên tới quan Tam phẩm, trở thành Vân Huy Tướng quân.

Dám can đảm đào hố giết tù binh quân địch, lấy thi thể quân địch làm thành tường thành, cả triều chỉ có một vị này thôi!

Ôn thị nhận được tin tức cũng vội vàng đuổi tới, thấy Nghiêm Bồi Luân đứng ở cửa viện, đang muốn hỏi thăm, lại thấy Dương Hàm cõng Nghiêm Tiêu Nghi đi ra. Hai người kinh ngạc, bước chân nhất thời lại nhanh hơn.

Nghiêm Bồi Luân thấy Nghiêm Tiêu Nghi cũng không vì Dương Hàm tới mà không gả, liền nhẹ nhõm thở ra. Mà tiểu Ôn thị lại nghĩ thầm trong lòng, thầm hận bản thân bị Nghiêm Tiêu Nghi lừa, lại nghĩ tới vừa có người truyền lời tới nói lão phu nhân đem đại nha hoàn bên cạnh cho Nghiêm Tiêu Nghi, trong lòng bà ta càng tức giận. Trước khi Dương thị đi, trừ một phần đồ cưới giao cho bên ngoại Dương Hàm, còn lại đều trong tay lão phu nhân. Trước kia bà ta vẫn nhìn chằm chằm chỗ lão phu nhân, nhưng lão phu nhân lại đưa một nha hoàn ai, nói vậy đồ cưới đó cũng là mang qua theo, sợ rằng cũng không thiếu cả phần mà lão phu nhân bổ sung thêm vào. Chỉ là một nha đầu xung hỉ mà thôi, chẳng lẽ còn muốn vét sạch của cải trong phủ sao.

Cho dù tiểu Ôn thị tức giận tới đâu, bây giờ cũng không thể nói gì được, chỉ đành cắn răng nhẫn nhịn.

Tiểu Ôn thị tránh đi Tây viện, mà Nghiêm Bồi Luân lại bước nhanh tới trước cửa phủ. Hô hấp của ông ta trùng xuống, lúc ra tới cửa phủ lại cố tỏ vẻ thoải mái. Lý Gia Hằng thấy thế cũng cảm thấy buồn cười, nhưng đồng thời cũng nhẹ nhàng thở ra, may mà hôn sự này còn có thể tiếp tục, không khiến hắn đimột chuyến không công.

Lúc này, người ở ngoài cửa xem đón dâu náo nhiệt liền thấy Dương Hàm cõng tân nương tử ra cửa phủ. Mặc khôi giáp cõng tân nương, đúng là chuyện lần đầu mới thấy. Đội tấu nhạc thấy người đi ra, lại càng thêm ra sức mà thổi. Hỉ bà xốc mành kiệu lên, Dương Hàm cẩn thận để nàng vào kiệu, sau đó ông mới chắp tay ôm quyền với Lý Gia Hằng.

Lý Gia Hằng trịnh trọng đáp lễ, mặc kệ Nghiêm Bồi Luân, lập tức nhảy lên lưng ngựa.

Dương Hàm nói với bốn người đi theo: “đi, theo bản đại nhân đi đưa dâu”.

“Vâng!”. Bốn người cùng hét to, thanh âm của bọn họ cơ hồ còn muốn lấn át cả tiếng hỉ nhạc.

Có thể khiến đại nhân vội vàng hồi kinh, lại tự mình đưa lên kiệu hoa, tất nhiên là người vô cùng quan trọng, mấy người bọn họ cũng không thể khiến đại nhân mất mặt. Bốn thân binh kia lập tức leo lên lưng ngựa, theo Dương Hàm đi trước đội ngũ.

Lý Gia Hằng thấy thế, thầm nghĩ: “Tuy nói Nghiêm gia này không dựa vào được, nhưng cữu gia của biểu tẩu xem ra không phải người dễ đối phó, đúng là một chút ý sợ đối với Phủ Ninh Quốc Công cũng khôngcó.

Nghiêm Tiêu Nghi ngồi trong kiệu, nghe thanh âm bên ngoài, cảm xúc trong lòng chẳng biết nên dùng từ gì để diễn tả. Lúc phụ mẫu vẫn còn, nàng không phải không nghĩ tới tình cảnh sau này xuất giá sẽthế nào, cũng từng ảo tưởng ngày thành thân với Lư Gia công tử kia. Nhưng thế sự vô thường, phụ thân đi, mẫu thân cũng đi, Lư Gia tất nhiên ghét bỏ đứa nhỏ mồ côi như nàng.

Có điều nàng chẳng bao giờ ngờ tới Nhị thúc lại đưa mình tới Phủ Ninh Quốc Công xung hỉ. Nàng vồn tưởng rằng do Đại Trưởng Công chúa bức bách, cẩn thận hỏi thăm mới biết, chẳng qua là Nhị thúc leo lên Lư Gia, lại luyến tiếc buông bỏ Phủ Ninh Quốc Công mà thôi. Đem nữ nhi đã định thân gả cho Lư Gia, lại đem chất nữ mồ côi đưa đi xung hỉ, đây rõ ràng chính là cảm thấy Phủ Ninh Quốc Công khôngso được với Lư Gia.

Nhị thúc tính đến tính đi, vậy mà lại tính thành một đám sổ sách lộn xộn.

Nàng không phải không oán lão phu nhân, rõ ràng là tổ mẫu của nàng, sao lại để Nhị thúc tùy tiện ức hiếp nàng. Nhưng lúc nàng nhìn thấy Cát Nhi, trong lòng cũng hiểu được. Phụ mẫu không còn, nhà này liền do Nhị thúc làm chủ, cho dù là lão phu nhân, cũng có lúc phải bất lực.

May mà cữu cữu vẫn còn, vẫn còn người thật tâm yêu thương nàng, cho nên ông trời cũng không để Nghiêm Tiêu Nghi nàng chỉ còn hai bàn tay trắng.

Đại khái là vì bị tiểu Ôn thị hạ dược, dọc theo đường đi kiệu hoa lảo đảo, Nghiêm Tiêu Nghi cảm thấy có chút choáng váng. Nàng không biết mình bị đưa tới Phủ Ninh Quốc Công lúc nào, vô tri vô giác bị hỉ nương nâng ra khỏi kiệu, hành lễ, chờ tới lúc nàng lấy lại được tinh thần, đã bị đưa vào động phòng.

Bởi vì là xung hỉ, tân lang nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, có chút quy củ tất nhiên vì thế mà khôngthực hiện được, hỉ nương chỉ nói vài câu cát tường rồi lui ra ngoài.

Nghiêm Tiêu Nghi ngồi tựa trên giường, nghe tiếng người ở phòng ngoài dần dần nhỏ đi, nàng khẽ thở dài. Tuy nói bản thân đang đội khăn, nhưng nàng có thể cảm giác được có người nằm phía sau.

Đây chắc là phu quân tương lai đi? Nghe đồn phẩm hạnh người này không tốt, thế tử Ninh Quốc Công Khương Kỳ khi nam bá nữ. Nàng nhỡ rõ, Nghiêm Tiêu Nguyệt chạy tới nói cũng không phải nhà bọn họ cố ý đổi người, mà là Lư Gia không nguyện ý lấy về một nữ nhi mồ côi, làm ra vẻ vô tình để lộ cho nàng vài sự tích của Khương Kỳ, cuối cùng nàng ta còn giả vờ làm vẻ mặt áy náy.

Nhưng như vậy thì sao chứ? Cho dù là xung hỉ, nàng cũng là Thế tử phi được Phủ Ninh Quốc Công cưới hỏi đàng hoàng. Cùng lắm là Khương Kỳ không tỉnh lại mà thôi, nếu hắn tỉnh, rồi đối xử tử tế với nàng, nàng liền kính hắn. Nếu hắn không để nàng vào mắt, nàng cũng không cần để hắn vào lòng.

Nghiêm Tiêu Nghi bị trùm đầu, có chút chịu không nổi. Nàng biết trong phòng còn có người, liền hỏi: “Có ai ở đây?”

Có lẽ vì Nghiêm Tiêu Nghi đột nhiên mở miệng, cho nên đối phương không trả lời ngay, sau đó liền có một giọng nữ truyền tới: “Nô tỳ Tiêm Xảo bái kiến phu nhân”.

Nghiêm Tiêu Nghi nghĩ nghĩ, nói: ‘Người đi theo ta đâu?”

Tiêm Xảo trả lời: “Bẩm phu nhân, ở sau cửa”.

“Vậy ngươi kêu bọn họ vào đi!” Nghiêm Tiêu Nghi thử động ngón tay, phát hiện dược tính có vẻ đã bớt đi.

Tiêm Xảo kêu vâng một tiếng, liền đi ra ngoài gọi người.

Người đi vào là Cát Nhi, nàng ấy đi vào liền nói Với Nghiêm Tiêu Nghi: “Hoàng ma ma đã dẫn người đithu dọn đồ đạc, nô tỳ được dặn dò tối nay ở lại đây hầu hạ phu nhân”.

“đã biết”. Nghiêm Tiêu Nghi nói: “Ngươi tới hầu hạ ta thay y phục”.

Cát Nhi thấy Nghiêm Tiêu Nghi không trách tội, nhẹ thở ra một hơi. Nàng ta lập tức đi lên giúp Nghiêm Tiêu Nghi cởi khăn, chuẩn bị giúp nàng cởi mũ phượng.

không còn khăn trùm, Nghiêm Tiêu Nghi liền nhìn quanh đánh giá căn phòng. Tiêm Xảo nghe Nghiêm Tiêu Nghi nói muốn thay y phục, lập tức liền mang chậu đồng tới: “Phu nhân, nô tỳ đi múc nước”.

“Được!”

Sau khi Tiêm Xảo rời đi, Cát Nhi nhìn thoáng qua phía sau Nghiêm Tiêu Nghi, hạ giọng nói nhỏ: “Đại tiểu thư có ổn không?”

Nghiêm Tiêu Nghi lại nói: “không cần kiêng dè, ta ngồi đây lâu như vậy, sợ rằng bọn họ cũng đã sớm nhìn ra rồi”. Nàng giống như người không xương ngồi dựa vào giường, hồi lâu vẫn không nhúc nhích, cho dù là ai cũng có thể nhìn ra manh mối.

“Đại tiểu thư ủy khuất rồi”. Cát Nhi nhẹ giọng nói.

“Được rồi, nhanh cởi mũ phượng xuống, ta thật sự có chút chịu không nổi rồi”. Nghiêm Tiêu Nghi nói: “Còn nữa, theo ta rồi, sau này cho dù có người hay không, đều phải gọi phu nhân”.

“Vâng!”. nói xong, động tác trên tay Cát Nhi lại nhanh hơn.

Mũ phượng được gỡ xuống, Nghiêm Tiêu Nghi liền cảm thấy nhẹ nhõm. Dược tính trên người càng lúc càng nhẹ dần, nàng được Cát Nhi đỡ, Nghiêm Tiêu Nghi có thể tự mình đứng lên được. Tới lúc Cát Nhi giúp Nghiêm Tiêu Nghi thay đổi hỉ phục trên người, Tiêm Xảo cũng vừa vặn mang nước ấm tới.

Hai nha hoàn hầu hạ Nghiêm Tiêu Nghi rửa mặt xong, nàng mặc một thân trung y đứng bên giường, lúc này mới có cơ hội nhìn thấy diện mạo của Khương Kỳ.