Trăm năm trước có một vi hoàng tử, một ngày người đó tỉnh dậy, nói được Phật tự cảm hóa, ầm ĩ muốn xuất gia. Hoàng đế sao có thể cho phép hắn làm như vậy? Nhưng vị hoàng tử kia dùng cách tuyệt thực để tỏ rõ sự quyết chí, Cuối cùng, hoàng đế đành bất đắc dĩ xây dựng Khánh Quang Tự ở Tây Sơn cách kinh thành không xa, đồng thời mời không ít cao tăng tới đây trấn trụ chùa miếu. Bởi vì có hoàng thất đứng sau cúng bái, Khánh Quang Tự vì thế trở thành chùa miếu của hoàng gia, đa số quý nhân trong kinh thành đều tới nơi này dâng hương.

Hôm nay không phải mồng một hay mười lăm, nên lúc nhóm người Nghiêm Tiêu Nghi tới nơi, người tới dâng hương cũng không nhiều. Phủ binh và xa giá của Phủ Ninh Quốc Công đi qua, trong kinh thành cũng không nhiều người nhận ra, chờ lúc bọn họ từ trên xe ngựa bước xuống, những người khác liền hiểu thân phận của đối phương.

“Phu nhân, là Nghiêm Tiêu Nghi, người bên cạnh nàng hẳn là thế tử Phủ Ninh Quốc Công”. Cách xe ngựa của Nghiêm Tiêu Nghi không xa có một chiếc xe ngựa, bà tử đứng bên cạnh thấp giọng ghé người vào cửa xe ngựa nói chuyện.

Thường thị vén màn lên nhìn xe ngựa bên cạnh, lại nhìn Khương Kỳ được người ta đỡ ngồi lên xe bốn bánh, có chút đăm chiêu.

“Phu nhân?” Bà tử thấy Thường thị không nói lời nào liền gọi bà.

Thường thị buông màn xe xuống, giọng nói lạnh lùng: “đi thôi!”

“Vâng!”

- -------//-----------------

Khánh Quang Tự được xây tại đỉnh núi, xe ngựa tối đa chỉ có thể đi tới sườn núi mà thôi. Chân Khương Kỳ đi đứng không tiện, leo núi càng là chuyện nằm mơ giữa ban ngày. May mà đã phái người đi trước chuẩn bị, lúc bọn họ đi tới bậc thang đã có sẵn kiệu phu khiêng kiệu nhỏ đợi ở đó.

Khương Kỳ vốn muốn để Nghiêm Tiêu Nghi ngồi cùng với hắn nhưng nàng lại từ chối.

“Thân thể thế tử không tốt, nên ngồi kiệu. Thiếp là tới bái tế phụ mẫu, sao có thể lười biếng được?”

Khương Kỳ vốn định nói thế thì để hắn đi cùng với nàng, nhưng hắn nhìn lại bộ dáng của bản thân, sợ sẽ làm chậm trễ canh giờ. Cuối cùng hắn đành nhịn xuống, không nói gì.

Ngoại trừ hai phủ binh cùng xa phu ở lại coi chừng xe ngựa, những người còn lại đều đi theo Nghiêm Tiêu Nghi và Khương Kỳ lên núi. Người cũng không nói là nhiều, nhưng đi dâng hương còn mang theo phủ binh cũng là việc hiếm ai làm, vậy nên một đường bọn họ đi lên thật sự gây chú ý cho mọi người.

Trước kia Khương Kỳ ở trong kinh thành gây chuyện, người biết tới hắn cũng không ít. Nghiêm Tiêu Nghi khi đó vẫn là tiểu thư hầu phủ, cũng thường tham gia yến tiệc của các tiểu thư quan gia, người quen biết nàng cũng không thể nói là ít.

Thời tiết tháng sáu nóng bức, cho dù có ô che bớt, nhưng gương mặt nhỏ nhắn của Nghiêm Tiêu Nghi cũng đỏ bừng vì nắng, trán đẫm mồ hôi. Khương Kỳ nhìn thấy đau lòng, hắn cầm khăn tay, vươn tay ra định lau mồ hôi cho nàng.

Trước mặt mọi người, Nghiêm Tiêu Nghi định nhận lấy khăn trong tay hắn rồi tự mình lau, nhưng Khương Kỳ chưa đạt được mục đích nhất quyết không bỏ qua, hắn muốn tự mình làm. Nghiêm Tiêu Nghi bất đắc dĩ nhường hắn, nàng đành giả bộ như không nhìn thấy những ánh mắt xung quanh, hơi hơi nghiêng đầu để Khương Kỳ lau mồ hôi cho nàng.

Làm được việc mình muốn, Khương Kỳ càng thêm dịu dàng, hắn cầm lấy ấm nước trong tay Tiêm Xảo, giúp nàng đổ chén nước. Có điều hắn ngồi trong kiệu, mỗi bước đi lại lắc lư, nước chưa rót được vào tách liền bị vẩy ra ngoài, thấm ướt xiêm y của hắn.

Khương Kỳ hoàn toàn không quan tâm, hắn cười cười đưa chén nước cho Nghiêm Tiêu Nghi. Nghiêm Tiêu Nghi Thấy hắn chỉ lo rót nước cho nàng, mặc kệ bộ dáng hiện tại của bản thân, nàng cũng thật bất đắc dĩ. Lấy tình cách của Khương Kỳ, nếu nàng không nhận hắn sẽ không bỏ qua, chỉ đành nhận lấy chén nước uống vào.

Nghiêm Tiêu Nghi không nghĩ tới, sau khi Khương Kỳ nhận lấy chén nước nàng đã uống hết, hắn lại rót một ly nước, ở vị trí nàng mới ngậm môi, uống từng ngụm từng ngụm, bộ dáng hệt như đang uống quỳnh tương ngọc lộ, trông rất thỏa mãn.

Nghiêm Tiêu Nghi có chút chột dạ nhìn bốn phía, tuy rằng hạ nhân và phủ binh xung quanh đều có vẻ như không nhìn thấy gì, gương mặt nhỏ của nàng vẫn nóng tới ửng hồng.

“Đăng đồ tử” Nàng thầm mắng trong lòng, quay đầu tiếp tục tiến lên phía trước. Có điều nàng không chú ý, hành động đột ngột của nàng làm lộ ra vành tai ửng hồng.

Khương Kỳ thấy Nghiêm Tiêu Nghi xấu hổ, trong lòng liền ngứa ngáy. Có thể nói lúc còn ở trong mộng, hắn chưa bao giờ thấy nàng như vậy. hắn ở trong mộng đúng là ngu ngốc quá mức, lại bỏ qua Nghi nhi xinh đẹp như vậy.

Khương Kỳ nghĩ bản thân phải nhanh chóng dưỡng tốt thân mình mới được.

Bọn họ vốn là người được chú ý, Khương Kỳ ngồi ở trên kiệu, cả đoạn đường liền trở thành mục tiêu rõ ràng, cho nên mọi hành động của hắn đều bị người có tâm thu vào tầm mắt. không ít người thầm mắng hành vi của Khương Kỳ phóng đãng, cũng đồng thời kinh ngạc không biết nữ nhi Nghiêm Thị kia làm thế nào mà nhanh như vậy thu phục được tâm của Khương Kỳ ăn chơi kia?’

Chắc là vì xấu hổ, mãi tới khi lên tới đỉnh núi, Nghiêm Tiêu Nghi cũng không quan tâm nói chuyện với Khương Kỳ, Khương Kỳ ở sau gọi nàng vài tiếng cũng không thấy nàng đáp lại, hắn sợ mình thật sự chọc nàng tức giận, đành phải ngoan ngoãn ngồi trên kiệu, không gây sự nữa.

đi lên tới đỉnh núi, bọn họ dừng lại dưới tán cây, lưu lại phần lớn người trong nhóm. Nghiêm Tiêu Nghi mang theo Lâm ma ma và Tiêm Nhu, Cát Nhi, cùng với hai phủ binh để đẩy xe bốn bánh cùng đi vào trong chùa.

Còn chưa đi vào đại điện đã có thể nghe thấy tiếng tụng kinh truyền tới. đi vào trong điện, chúng tăng đang ngồi, trụ trì ngồi trên bục, trong tay cầm mõ gỗ, cùng với tiếng niệm kinh của các tăng khác vang vọng, trang nghiêm mà từ bi.

Nghiêm Tiêu Nghi quỳ trên bồ đoàn, hai tay cầm đèn, nói lên tưởng niệm cùng mong ước điều tốt lành cho phụ mẫu ở kiếp sau. Khương Kỳ bên cạnh nàng, tuy rằng hắn không thể quỳ được, nhưng tay vẫn chắp lại, cầu nguyện trong lòng.

Trong điện không cấm các khách hành hương khác đi vào, nhưng tình huống như thế này, rất nhiều người hiểu lễ sẽ không đi vào quấy rầy. Có điều sau khi biết được người bên trong là ai, mọi người đều lộ ra một bộ dáng không thể tin được.

Người kính Phật đều biết, những nghi thức thế này cần phải tụng kinh cả canh giờ, Khương Kỳ kia và phu nhân của hắn có thể quỳ cả canh giờ sao?

“Ta nhìn thấy Khương Kỳ ngồi trên xe bốn bánh”. một tiểu công tử cùng đi dâng hương với mẫu thân mình lên tiếng.

Huynh trưởng hắn lại lắc đầu nói: “Nghe nói Khương Kỳ bệnh hơn nửa năm, đêm thành thân mới tỉnh lại. Bây giờ cũng chỉ mới qua hai ba ngày, cho dù ngồi trên xe, sợ là thân thể cũng sẽ khó chịu”.

“không phải lúc trước nghe bảo Khương Kỳ coi trọng đích nữ Kiến An Hầu sao? Sao lại đổi thành người khác, hắn cũng không quan tâm?” Tiểu công tử khó hiểu hỏi.

Huynh trưởng hắn quay đầu nhìn thoáng qua đại điện, vẻ mặt như thể chuyện này chẳng liên quan gì tới mình: “Chuyện này không liên quan tới chúng ta, nương đã xuống núi rồi, chúng ta vẫn nên nhanh đuổi kịp thôi”.

Tiểu công tử kia gật đầu, theo huynh trưởng xuống núi.

một canh giờ sau, Khương Kỳ và Nghiêm Tiêu Nghi cảm tạ trụ trì, dâng tiền dầu vừng rồi cùng chậm rãi xuống núi.

Bồ đoàn trong chùa đều làm từ mây tre, tuy không cứng, nhưng quỳ một thời gian dài cũng sẽ cảm thấy khó chịu. Vì thế, cho dù Nghiêm Tiêu Nghi phản đối thế nào, Khương Kỳ đều kêu người khiêng kiệu để nàng xuống núi.

Cho tới khi bọn họ trở lại trong phủ, người trong kinh thành đều biết thế tử Phủ Ninh Quốc Công và phu nhân của hắn quỳ trong chùa cả một canh giờ, có thể thấy được hắn đối với vị phu nhân này thật sự để ý.

Khương Văn Chính và Đại Trưởng Công Chúa nghe Lâm ma ma báo lại, hai người nhìn nhau, chẳng thể tin được.

Quả nhiên nhi tử bọn họ có chút kỳ lạ.

Lúc bọn Nghiêm Tiêu Nghi trở về, Trần thái y vẫn chưa về phủ ông, mà đang cùng Khương Văn Chính đánh cờ, Đại Trưởng Công Chúa ở một bên xem hai người.

Khương Kỳ nghe xong thuận miệng nói: “Ba nước cờ dở”.

Nghiêm Tiêu Nghi thay đổi xiêm y xong, từ tấm bình phong đi ra. Nghe thấy Khương Kỳ nói chuyện, không hiểu hỏi: “Thế tử đang nói ai vậy?”

Khương Kỳ cười nói: “Trần thái y có tiếng là chơi cờ dở, phụ phân vốn sẽ không chơi cờ với mẫu thân. Kết quả có một năm Trần thái y xuất chinh cùng quân, lúc hồi kinh liền lôi kéo phụ thân đang bị thương cùng ông ấy học chơi cờ. Cho nên, phụ thân cũng mang tiếng chơi cờ dở. Buồn cười là nương rõ ràng không chơi cờ lại thích xem hai người họ chơi cờ”.

Nghiêm Tiêu Nghi nghe xong cũng khẽ cười: “Thế tử cũng như vậy?”

“Ta là theo thái phó đi học, Đại Hoàng tử và Nhị hoàng tử đều không bằng bản thế tử”. Khương Kỳ lắc đầu nói: “Tìm ngày nào đó ta đánh với nàng một ván”.

Nghiêm Tiêu Nghi lắc đầu nói: “Thế tử được Thái phó dạy, thiếp sao có thể so được?”

“Sao lại không so được? Chúng ta không so tài nghệ, chỉ tiêu khiển thôi”. Khương Kỳ nghĩ muốn bộc lộ tài năng trước mặt Nghiêm Tiêu Nghi, khuyên nhủ nàng.

“Hay là nên thỉnh Trần thái y giúp thế tử chẩn bệnh trước đi”. Nghiêm Tiêu Nghi kêu Tiêm Xảo đi mời người.

Khương Kỳ còn chưa từ bỏ ý định, muốn nói tiếp, Nghiêm Tiêu Nghi liền nói: “Thời gian còn nhiều, hiện tại thiếp quan tâm tới thân thể thế tử hơn”.

“Thời gian còn dài”. Khương Kỳ sửng sốt, cuộc sống sau này vẫn còn dài, hết thảy vẫn còn kịp.

Nghiêm Tiêu Nghi không rõ Khương Kỳ vì sao đột nhiên lại có bộ dáng ý vị thâm trường như vậy, có điều từ khi hắn tỉnh lại tới nay, có chút hành vi khiến nàng khó hiểu, cho nên cũng không nói gì thêm.

Sau khi Trần thái y nghe Đại Trưởng Công Chúa và Khương Văn Chính nói lại hành vi kỳ lạ của Khương Kỳ sau khi tỉnh dậy, trong lòng cũng thấy khó hiểu. Ngày Khương Kỳ tỉnh lại, ông vẫn chưa thấy được thân thể hắn có gì không ổn, hơn nữa lúc ấy tinh thần Khương Kỳ cũng không có vấn đề gì, không giống như đầu óc có vấn đề.

Nhưng bộ dáng lo lắng của Đại Trưởng Công Chúa không giống như giả vờ, có lẽ lúc đó ông không quan sát hết tình hình. Cho nên, chờ tới khi Khương Kỳ về phủ, ông liền đi qua, muốn cẩn thận xem một cái. Tuy nói người này có chút không đáng tin, nhưng dù sao hắn cũng là con trai độc nhất của Quốc Công Gia, không thể có sai lầm.

Trần thái y xem xét cẩn thận, ông nhíu mày một chút, lại thở dài, hai người lớn bên cạnh đang lo lắng cũng nghẹn những lời đang nói trên cổ họng. Qua hồi lâu sau, Trần thái y rốt cuộc cũng thu hồi tay đang bắt mạch lại.

“Tuy nói xe bốn bánh tạm thời có thể hỗ trợ thế tử đi lại, nhưng thế tử phải đi lại nhiều hơn, tứ chi mới được rèn luyện. Nhưng cũng không thể rèn luyện quá độ, phải từ từ tiến hành tuần tự”. Trần thái y chậm rãi nói: “Lát nữa ta xoa bóp cho thế tử, cũng lưu lại một người ở bên cạnh nhìn học thủ pháp”.

Trần thái y nói xong, ánh mắt nhìn về phía Nghiêm Tiêu Nghi. không phải ông cố ý chỉ định nàng, mà người nằm trên giường nghe thấy chuyện xoa bóp, không tự chủ nhìn về phía Nghiêm Tiêu Nghi, ông cũng nhìn theo. Nghiêm Tiêu Nghi tất nhiên sẽ không từ chối.

Sau khi Trần thái y xoa bóp xong, liền nóng lòng theo Đại Trưởng Công Chúa và Khương Văn Chính ra ngoài cửa.

“Điện hạ, thân thể thế tử suy yếu, cũng không có gì không ổn. Nếu nói tính tình thế tử có gì thay đổi, lão phu cảm thấy hẳn là tâm tính của chim non đi?”

“Chim non?”