"Xin chào, tôi là Kiều Mục." người phụ nữ trước mắt tuy nhìn qua có hơi kiêu ngạo nhưng cô ta vẫn lịch sự đưa tay ra, vừa khách sáo vừa xa cách nói: "Rất vui được làm quen với cô."

Ơ, cô biết tôi là ai không mà vui.

Những người trong giới giải trí chưa từng chào hỏi tôi thế này, vì vậy, tôi không quen lắm nhưng cũng khách sáo đáp lại, "Xin chào, tôi là Hựu Hữu."

"Lên xe đi!" Kiều Mục hơi nghiêng sang chu môi nói với Khoai Sọ, vẻ mặt rạng rỡ, tựa hồ người khách sáo vừa rồi không phải cô.

Tôi có thể thấy cô và Khoai Sọ chắc chắn không phải mới quen. Khoai Sọ này, không biết từ đâu quen được một người bạn giàu có ở Trường Sa.

Khoai Sọ kéo tôi ngồi vào băng ghế sau, phấn khởi kể những chuyện của cô sau khi đến Trường Sa. Người này, rõ ràng đã nói một lần trên MSN rồi mà! Đương nhiên, tôi cũng không làm cụt hứng cô. Bên cạnh đó, tôi để ý thấy người tên Kiều Mục kia lâu lâu sẽ nhìn chúng tôi qua kính chiếu hậu, ánh mắt đó, lạnh quá, tôi không kìm được rùng mình một cái.

"Nhìn xem, cậu cười tôi mặc nhiều, còn mình muốn xinh đẹp để đông cứng." Khoai Sọ vươn hai tay kéo tôi vào lòng, thật ấm áp.

Nói xong chuyện của mình, Khoai Sọ giới thiệu sơ qua về Kiều Mục. Hóa ra, khi Khoai Sọ đang học ở Mỹ thì bọn họ quen nhau. Kiều Mục cũng khá nổi tiếng trong giới Hoa kiều ở Boston, sau khi tốt nghiệp khoa luật đại học Yale thì bắt đầu làm việc ở hãng luật Bingham McCutchen ở Boston. Một lần nọ, Khoai Sọ và bạn học ra ngoài làm thêm, bị hiếp đáp quịt lương, bạn bè người Hoa đến nhờ Kiều Mục giúp đỡ. Kết quả, Kiều Mục vừa đưa danh thiếp, người ta đã thanh toán tiền công. Chuyện này tôi cũng không thể không tin, vì trước đây trong đội trượt patin có quen một sinh viên khoa luật, cô ấy nộp đơn vào Harvard, ước mơ sau khi tốt nghiệp là được làm ở Bingham McCutchen.

"Này...Sao bạn cậu đến Trường Sa vậy?" tôi ngạc nhiên hỏi.

Khoai Sọ nhìn Kiều Mục đang lái xe, nhỏ giọng đáp: "Chị ấy vừa về nước, làm việc ở Bắc Kinh, đến Vũ Hán công tác tiện đường ghé xem tôi."

"Chị ấy kết hôn chưa?" tính theo tuổi tác trong nước chắc chắn cô ấy được xem là lớn tuổi.

Khoai Sọ nghe vậy đánh tay tôi, "Cậu tra hộ khẩu hả, có biết đó là vấn đề riêng tư không hả."

Đúng rồi, đúng rồi, người Mỹ rất xem trọng quyền riêng tư. Tôi áy náy cười, "Sorry nhé!"

Top 20 "Mị lực nữ thanh" được đài Xoài sắp xếp ở một khách sạn gần đài truyền hình, Kiều Mục đưa chúng tôi đến dưới lầu rồi lái xe đi, chúng tôi vào thang máy lên tầng 16.

Đẩy cửa vào, là một phòng standard (phòng tiêu chuẩn). Một chiếc giường sạch sẽ ngăn nắp như chưa được ai sử dụng; một chiếc giường khác chăn nệm chưa xếp, bên cạnh gối còn để một cuốn Harry Potter bản tiếng Anh, vừa nhìn qua đã biết là giường của Khoai Sọ.

Nhìn một vòng, điều kiện xem như cũng tốt. Tôi vừa lòng gật đầu, sau đó hỏi Khoai Sọ: "Cậu giúp tôi đặt phòng số mấy?"

"Cậu ngủ bên kia." Khoai Sọ chỉ tay về chiếc giường sạch sẽ.

Hả? Tôi ngạc nhiên nhìn cô, chỉ vào chiếc giường kia hỏi: "Đấy không phải dành cho thí sinh sao?"

"Đúng vậy, nhưng cô ấy rút rồi."

Hả?? Chẳng lẽ cũng có thí sinh giống như Khoai Sọ, được công ty đáp ứng vào top 20 sẽ cho phát hành đĩa nhạc!

Khoai Sọ thấy đầu tôi đầy dấu chấm hỏi, cười cười , "Cô ấy không muốn ký hợp đồng với đài truyền hình..." Cô kéo tôi ngồi vào giường, tiếp tục giải thích, "Đài truyền hình yêu cầu những người vào top 20 phải ký hợp đồng với họ, giống như là hợp đồng bán thân vậy!" nói xong, Khoai Sọ tiện tay lấy một tờ giấy trong ngăn kéo đầu giường ra đưa cho tôi.

"Ôi, hợp đồng này quá nghiêm khắc!" tôi nhìn lướt qua, so với hợp đồng nghệ sĩ của Nham Thạch còn biến thái hơn N lần. Tay tôi run rẩy cầm hợp đồng, "Tám năm, là toàn bộ tuổi thanh xuân của một thiếu nữ còn gì."

Khoai Sọ ngồi xuống cạnh tôi, vô cùng căm phẫn chỉ vào nội dung một điều khoản, cô mắng, "Nhìn này, không được có bạn trai hay kết hôn, quá đáng không chứ; này nữa, thu nhập chia ba bảy, nghệ sĩ lấy ba phần, keo kiệt chết đi được; còn nữa này, vi phạm hợp đồng phạt 50 vạn, tham lam đến thế là cùng."

Tôi đang định phụ họa vài câu, đột nhiên bừng tỉnh: "Cậu thì sao, có ký không?"

"Ký chứ, không thôi sẽ không được tiếp tục tham gia." Khoai Sọ vô tư trả lời.

Hả??? Tôi bật dậy, lo lắng nói: "Sao cậu lại ký hợp đồng bốc lột thế này?" tôi nôn nóng đến mức đi loanh quanh trong phòng, liên tục lặp lại: "Làm sao đây, làm sao đây?"

Ai ngờ, hoàng đế không vội thái giám đã cuống cuồng, Khoai Sọ cười, đứng lên, khoác vai tôi, "Không ngờ cậu quan tâm tôi đến vậy đấy."

Tôi ngất, chị gái này nghĩ cái gì vậy.

Thấy tôi vô cùng lo lắng, Khoai Sọ còn chậm rãi rót cho tôi một ly nước ấm, "Uống cho ấm người...Tôi đâu có ngốc, tôi đã đưa hợp đồng này cho Kiều Mục xem qua, chị ấy nói khỏi lo."

Ôi, tôi nghe xong, trái tim đang treo giữa không trung mới rơi xuống đất. Có cái nhìn chuyên nghiệp của Kiều Mục, tôi cũng không còn nghi ngại.

Không nhắc đến việc này nữa, tôi lại có nghi vấn khác, "Này, ban tổ chức cho cậu tùy tiện dẫn bạn vào ở à?" cuộc thi lớn thế này, sao có thể tùy tiện được.

"Cậu quên rồi sao, em họ à ~" Khoai Sọ huých vai tôi, "Tôi nói tôi nhớ nhà quá, gọi em họ đến ở vài ngày. Ha ha."

"Cậu thật là..." tôi bất đắc dĩ lắc đầu, "Lợi dụng tôi nữa rồi."

Cô cười đắc ý, nói lảng đi: "Cậu đến tôi mừng lắm, thế nhưng trong thời gian tôi đi luyện tập thì cậu làm gì, sẽ rất buồn chán đấy!"

Hầy, bạn học Khoai Sọ này đúng là đạt đến trình độ cao rồi, lúc nào cũng nghĩ cho tôi. Tôi lôi máy vi tính từ trong túi ra, "Tôi làm việc với nó, công việc của tôi là làm truyền thông mà, cậu lo hát tốt là được, các chuyện nhỏ nhặt còn lại cứ giao cho tôi!"

Lúc trước tôi đã lên kế hoạch, từ 100 vào top 20 đều do giám khảo bình chọn, thế nhưng lúc này toàn bộ phải dựa vào số phiếu để PK (chiến đấu). Làm sao để được người ta bình chọn, tất nhiên là dựa vào độ nổi tiếng. Bên phía công ty không cấp kinh phí, vì vậy lần này đến đây, tôi có một công việc quan trọng, đó là tăng độ phổ biến của Khoai Sọ thông qua internet. Ví dụ như trang Thiên Độ của cô hiện nay đã có gần một nghìn thành viên. Đây là một trận địa quan trọng cho công tác truyền thông của tôi.

[Thu xếp ổn thỏa hết chưa?] ăn xong bữa trưa, vừa nằm xuống định thiếp đi thì âm báo tin nhắn vang lên, cầm lên nhìn, vui quá, là từ đại minh tinh nhà tôi.

[Ừm, rất tốt.] tôi vui vẻ trả lời.

[Ở một mình có quen không?] Hì hì, quan tâm kìa, sợ tôi xa chị không quen sao? Sao chị không nhớ lại suốt ngày chị bay tới bay lui, tôi cũng ở nhà một mình. Nhưng mà, tôi có nên nói với chị tôi đang ở cùng Khoai Sọ không?

[Không quen...Hay là, chị đến với em được không?] tôi thích trêu chị như thế.

[Được thôi, em mướn một phòng tổng thống chờ đi.] Ha ha, bây giờ người đó cũng biết hùa theo rồi.

[Ô, chị muốn "đi mướn phòng" với em hả?] tôi tiếp tục trêu.

[Mướn cái đầu em!] Ha ha, người nào đó vừa "cất bước" sao có thể là đối thủ của tôi.

"Chị gái ở nhà kia kiểm soát chặt nhỉ!" Khoai Sọ rửa hai quả táo mang đến, thấy tôi tựa vào đầu giường, vui vẻ nhìn di động nên đoán được vài phần.

Tôi hơi ngượng ngùng, đặt điện thoại xuống cạnh gối, nhận quả táo cô đưa cắn một mảng lớn.

Buổi chiều, Khoai Sọ gọi tôi đi dạo với cô trên một con đường dành riêng cho người đi bộ nổi tiếng ở Trường Sa. Không đi không biết, đi rồi mới kinh sợ vì năng lực trả giá của Khoai Sọ thối này! Đừng nói chủ tiệm, ngay cả tôi cũng bị dọa. Hơn nữa, cô rất kiên trì, không như tôi nhìn một chút là xong. Cô gặp cửa hàng quần áo mình thích lập tức có thể lần lượt lật xem từng món đồ. Mặt khác, cô rất có gu thẩm mỹ, ánh mắt chọn đồ vô cùng đặc biệt. Có vài y phục nhìn qua kỳ lạ nhưng đến khi mặc lên người cô lại trở nên rất có phong cách của riêng cô.

[Đang làm gì vậy?] tôi ngồi trên trường kỷ trong cửa hàng, chờ Khoai Sọ thử từng món đồ thì nhận được tin nhắn của người đó. Hôm nay người đó thật rảnh rỗi!

[Đi dạo phố với bạn, mệt chết đi được.]

Tôi vốn muốn tìm người thông cảm, ai ngờ nhận được tin nhắn trả lời:

[Hừ, em chưa bao giờ đi dạo phố với chị ~]

Trời ạ, có bao giờ chị cho tôi đi chung đâu, hơn nữa, đi ra ngoài dạo phố với chị sẽ bị người ta "vây xem"!

Oán thì oán, tôi vẫn trả lời thật ngoan:

[Được rồi, về Bắc Kinh phải đi ngay.]

[Cái này nghe tạm được]

Nhìn xem tính tình người đó kìa.

Cất điện thoại di động, tôi nhìn thoáng qua Khoai Sọ đang thử y phục. E rằng rất nhanh cô cũng không thể tự do, muốn đi đâu thì đi như bây giờ.

Buổi tối, chúng tôi đi ngủ rất sớm vì hôm sau Khoai Sọ được sắp xếp một chương trình luyện tập, cần phải dưỡng sức.

Đang lúc nửa mê nửa tỉnh lại nghe được âm báo tin nhắn, tôi lấy điện thoại từ dưới gối. Để tránh đánh thức Khoai Sọ, tôi núp trong chăn mở ra xem.

[Tối ngủ chú ý một chút, điều hòa không so được với lò sưởi, phải điều chỉnh nhiệt độ cho phù hợp.] Chậc, đại minh tinh nhà tôi cũng rất cẩn thận chu đáo.

Tôi nhìn đồng hồ, mới mười giờ, nhắn tin trả lời chị:

[Không đọc kịch bản à?] Lưu Giai đưa cho chị ba kịch bản bảo chị xem chọn một cái.

[Thế nào, chê chị phiền hả?]

Ơ, diễn viên mà năng lực phân tích kiểu gì thế này. Tôi đang quan tâm mà.

[Em nào dám, chỉ là thiếu nô tài hầu hạ bên cạnh lão phật gia người, thật khiến nô tài lo lắng.] xem ra phương pháp nịnh hót mỗi khi đại minh tinh nhà tôi sắp nổi giận cũng dùng được.

Nhìn xem, lập tức liền gửi cho tôi một gương mặt tươi cười, còn tặng kèm [Ngủ ngon]

Ngủ ngon, trong lòng tôi yên lặng nhớ kỹ, hôn màn hình di động một cái, mang theo tâm tình tốt đẹp chìm vào giấc ngủ.

---

"Cộc, cộc, cộc, cộc..."

Sáng sớm, đang trong mộng đẹp thì bị tiếng đập cửa dồn dập đánh thức.

Tôi xoay người nhìn sang Khoai Sọ, cô ngủ còn say hơn tôi. Tôi chỉ có thể đứng dậy, bực bội đi ra mở cửa.

Một cô gái mặc đồ thể thao tràn đầy sức sống đứng trước cửa, nhìn thấy tôi, cô hơi kinh ngạc, "Ôi...Xin lỗi, gõ nhầm phòng."

Mẹ kiếp, cái gì thế này.

Tôi vừa định đóng cửa, cô gái nhìn thoáng qua số phòng sau đó hỏi: "Cô là ai?"

Bố khỉ, bà đây mới phải hỏi cô là ai!