"Quý cô, xin tỉnh dậy, máy bay đã đến Trường Sa."

Một tiếp viên hàng không rất giống Kim Heesun lay tôi dậy, giật mình phát hiện hóa ra mình ngủ say đến thế. Hai giờ bay nhàm chán từ Bắc Kinh đến Trường Sa đã bị tôi "ngủ cho qua", thật là giống heo. Trên người được choàng một cái chăn, Hải Hàng được quá đi chứ, phục vụ chu đáo, tiếp viên cũng rất đẹp.

Xuống máy bay, đập vào mắt đầu tiên là một bảng quảng cáo lớn: sân bay Hoàng Hoa (kim châm) chào đón quý khách. Kim châm? Ha ha, ý nói chúng tôi gầy như kim châm sao? Nhớ tối hôm trước người đó còn nói tôi quá gầy, tôi không phục lấy cân ra đo: mẹ ơi, 109 cân (1 cân = ½ kg)! Ba tháng trước vẫn là 120 mà, mất 11 cân rồi. Tôi nhanh chóng chạy đến trước gương, hoài nghi phải chăng mình đã ăn uống không đủ dinh dưỡng. Càng đáng giận hơn, người nào đó bên cạnh còn ác ý nói: "Đừng soi nữa, ý chị là ngực em."

Hừ, tôi lập tức phản bác: "Cup A còn không biết xấu hổ đi cười người khác."

An Tâm vốn đang tựa trên giường đọc kịch bản nghe thế, lập tức thay đổi sắc mặt, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía tôi, giọng nói áp bức, "Em lặp lại lần nữa xem!"

A! Hóa ra cup A là cấm địa của chị! Tôi nổi hứng trêu đùa, ngồi xuống cạnh chị cười cười: "Nhỏ cũng không phải do chị sai, nhưng sai ở chỗ không cho em sờ!"

Ai ngờ đại minh tinh của tôi cắn môi, cầm kịch bản quăng về phía tôi. Tôi cuống quít né tránh, miệng vẫn tiếp tục đùa giỡn: "Thân là người của công chúng sao có thể ném rác bừa bãi như vậy. Quăng trúng các bạn nhỏ thì sao, không trúng các bạn nhỏ nhưng lỡ dập hoa cỏ cũng không tốt nhé."

"Em tự nói một mình đi ~" hiếm khi chị không mắng tôi, chỉ liếc tôi một cái.

Đại minh tinh của tôi trợn mắt thôi cũng có khí chất đến vậy. Ha ha, trình độ mê gái của tôi thật cao.

"Đứng đó làm gì, mau nhặt kịch bản về cho chị!" người nào đó lại biến thành nữ vương.

"Tuân lệnh, lão phật gia." người đó là nữ vương thì tôi tự động biến thành nô tài. Hầy, tại sao tôi phải "chuốc khổ" thế này?

---

Tôi lấy hành lý từ băng chuyền xuống, theo đoàn người nhốn nháo ra bên ngoài.

Đi đến lối ra, tôi nhìn bản chỉ dẫn do dự, có nên đi xe buýt sân bay không đây?

Đang suy nghĩ thì bị một người ôm chặt.

"Cuối cùng cũng kéo được cậu đến đây!"

Thân thể tôi thoáng cảnh giác, nghe được giọng nói quen thuộc mới thả lỏng, "Cậu đến đón cũng không sớm báo cho tôi một tiếng." ngoài miệng oán giận nhưng thật ra trong lòng cảm động.

Khoai Sọ cười hài lòng, "Surprise mà!" cười xong bĩu môi nói: "Vừa rồi cậu cũng không thấy tôi, thật có cảm giác như tôi không tồn tại!"

Tôi lùi về phía sau, nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó giải thích: "Tôi thấy trong đám người đi đón ở sân bay có kẻ mặc từ trên xuống dưới như quả bóng vậy, không ngờ là cậu."

Khoai Sọ cười ha ha, cô cũng tự biết mình mặc đồ hơi lố, cười xong nháy mắt với tôi, "Chị gái nhà cậu...đồng ý thả cậu đi hả?"

"Tôi là một cá thể tự do, muốn đi đâu không cần người khác phê chuẩn." tôi ngoài miệng ra vẻ cao ngạo, trong đầu nhớ lại cảnh tượng người đó giận tôi tối hôm qua.

"Đi Trường Sa, ngày mai? Đừng nói em đến..." An Tâm tựa hồ muốn xác minh gì đó rồi lại ngừng, cúi đầu tiếp tục nhìn kịch bản trong tay, giọng nói có cảm giác rất không hài lòng, "Em muốn đi đâu thì đi, tôi không xen vào." Nhìn xem, thiên yết đang ương ngạnh này.

Tôi ngồi xuống, lắc lắc tay chị nhõng nhẽo: "Không xen vào gì chứ, chẳng phải em đang hỏi ý chị sao?"

Chị ngẩng đầu, mặt vẫn còn nét giận, "Hỏi ý tôi à, là tiền trảm hậu tấu thì có!" Ôi chao, người đó đã tự xem mình là lão phật gia rồi, hẳn là do được tôi hầu hạ tốt quá, thật có cảm giác đạt được thành quả.

Để chị hạ hỏa, tôi chỉ có thể đẩy trách nhiệm sang cho người khác, "Do công ty bắt buộc mà, em cũng không thể làm gì được!"

"Không làm gì được, tôi thấy em muốn vậy thì đúng hơn đấy!" chị vừa nói vừa bước xuống giường, đi đến cửa.

Ối, người đó giận đến mức không muốn nói chuyện với tôi? Tôi thoáng chốc không biết làm sao an ủi chị, chỉ biết nhanh chóng bám theo phía sau. Ai ngờ, chị đẩy cửa đi vào phòng tôi, liếc mắt thấy vali hành lý đặt cạnh tủ quần áo, "Hừ, sắp xếp xong hết rồi mới nói cho tôi biết..." nói xong tiến đến, mở vali ra.

Này, này, này, chị sẽ không nhỏ nhen đến mức lấy hết đồ tôi đã xếp ngăn nắp ra chứ. Tôi tiến đến vài bước định kéo chị lại.

"Buông tay, làm gì vậy. Chị muốn xem em có đem đủ đồ hay không."

Ơ, được rồi, là tôi lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử.

Chị kiểm tra cẩn thận một lát, cuối cùng về phòng lấy một túi nhỏ gì đó đặt vào vali tôi.

"Cái gì vậy?" tôi chỉ vào túi hỏi.

Lúc này, chị kiên nhẫn giải thích cho tôi, "Miếng dán giữ nhiệt, chị hay dùng mỗi khi quay phim vào mùa đông. Hiện nay, ở phương nam không có hệ thống máy sưởi, thấy lạnh thì lấy dán lên người." Nói xong, tựa hồ nhớ đến gì đó, chị lại bỏ thêm vài miếng vào vali, "Đưa vài miếng cho Tả Tiểu Dụ luôn này!"

Đưa Khoai Sọ?! Tôi nghe lời này xuất phát từ miệng chị, cằm sắp rơi xuống đất, "Hình như em đã hiểu lầm chị rồi."

"Hiểu lầm cái gì?" vẻ mặt chị nghi ngờ.

Hầy, cũng không thể nói trắng ra trước đây tôi luôn cho rằng chị không có hảo cảm với Khoai Sọ, tôi đành nói sang việc khác: "Này, chị biết không, trước đây Khiết Nhi từng qua lại với tổng giám đốc Chung Hạo Nhiên công ty em đấy, là ngoại tình."

Chị hơi bất ngờ nhưng phản ứng sau đó cũng không có gì ngạc nhiên lắm, có lẽ việc này cũng chẳng có gì xa lạ đối với chị. Nhưng sau đó, chị nhanh chóng nhíu mày: "Em cũng thật nhiều chuyện...Này, em có nói chuyện riêng tư của chị cho người khác không đấy."

Ơ, sao tôi làm vậy được. Tôi cười nói: "Chị sợ người ta biết chuyện riêng tư nào...Đúng rồi, là chuyện chị bao dưỡng tình nhân." tôi vừa nói vừa chỉ vào mình.

Chị phì cười nhưng vẫn ra vẻ tức giận: "Nói bậy nữa đi, xem chị xử em thế nào."

Tôi cũng giả vờ tủi thân nói: "Người ta thích chị như vậy, chị ra tay được à?"

Bỗng nhiên, chị dùng ánh mắt khó đoán nhìn tôi, "Em...bắt đầu thích chị...từ lúc nào?"

Ơ, tôi có nên nói, chị vừa ra mắt là tôi thích rồi không?

"Lần đầu tiên gặp chị thì em đã có hảo cảm!" tôi khó khăn tìm từ thích hợp.

Thấy chị không nói lời nào, tôi cũng thử thăm dò gõ lên cánh cửa trái tim đang khép chặt của chị, "Vậy còn chị, từ khi nào..."

Nói chưa xong đã bị chị cắt ngang: "Chị có nói thích em hả?"

Ơ, chị không thích tôi thì sao cho tôi vào ở chung, mua này nọ cho tôi, hôn tôi, thậm chí còn...nghĩ đến đây mặt tôi đỏ bừng.

"Đồ háo sắc, em đang nghĩ gì đấy?" chị thấy tôi có vẻ đang chịu đựng, còn đỏ mặt nên cũng đoán được phần nào.

"Em đang nghĩ..." tôi dừng vài giây, sau đó cười một cách xấu xa, "Không nói cho chị đâu."

Chị trừng mắt nhìn tôi, sau đó đứng lên về phòng mình, bỏ lại một câu, "Ai thèm nghe, một mình em chậm rãi nghĩ đi."

---

"Hữu Hữu, để tôi giới thiệu chút nhé." Khoai Sọ dẫn tôi đến bãi đậu xe, đi đến bên cạnh một chiếc BMW. Tôi nhìn một chút, xe này cùng một dòng sản phẩm với xe An Tâm, đều là người có tiền! Cửa bên vị trí người lái mở ra, tôi nhìn thấy một người phụ nữ khoảng 30 tuổi, mặc đồ tây, trông rất giỏi giang.

"Để tôi tự giới thiệu!" đối phương vươn tay về phíatôi, trên mặt không chút nhiệt tình, "Xin chào, tôi là Kiều Mục."