Mấy ngày nay Lâm Tất Tất bởi vì chuyện chuyển nhà và công việc mà bận đến choáng váng nên sắp đến hạn nộp mà bản thảo cuối cùng vẫn chưa chỉnh xong.

“Cộc cộc cộc.”

Là Triệu Thanh Nhượng.

“Vào đi.”

Triệu Thanh nhượng bưng một chén nước đường đỏ và một lọ nước a giao* đến bên giường của Lâm Tất Tất: “Uống cái này đi.”

Lâm Tất Tất kinh ngạc, cô phát hiện ra một chỗ tốt khi có bạn trai nữa: “Ôi, mẹ em cũng chưa từng chăm sóc em như vậy.”

Lúc cô đến tháng không khác gì so với lúc bình thường, ngoại trừ ngày đầu tiên cô có cảm giác máu chảy cuồn cuộn ra thì không đau không trướng, thậm chí còn có thể ăn kem, ăn lẩu còn có thể nhảy một đoạn trong bài tập của Pamela* nữa, thế nên Lâm Mộng không phải để ý đến cô, để cô tự do phát triển.

* Bài tập thể dục của Pamela Reif.

Lâm Tất Tất quyết định rồi. Cô phải giả vờ làm cô gái yếu ớt không thể chăm sóc cho bản thân để hưởng thụ sự quan tâm chăm sóc tỉ mỉ từ bạn trai thôi.

Sau khi cô uống hết một chén nước đường đỏ và một lọ nước a giao thì cả người toát mồ hôi nên muốn mở điều hoà.

Triệu Thanh Nhượng ngăn cô lại: “Không thể mở, không tốt cho cơ thể.”

Lâm Tất Tất uể oải chép chép miệng, bây giờ cô đang là một cô gái yếu ớt không thể tự chăm sóc cho bản thân, không thể để hình tượng sụp đổ được.

Triệu Thanh Nhượng liếc màn hình máy tính của cô: “Vẫn còn đang làm luận văn hả?”

“Vâng, tuần này là hạn chót.”

“Còn thiếu cái gì?”

“Phần kết và kiểm tra lại. Luận văn em viết khá là nhiều, số chữ vượt mức rồi, không thể đăng hết lên trang báo được nên phải xoá bớt đi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lâm Tất Tất vươn vai: “Anh làm gì thì làm đi, em chỉnh đoạn này là xong ngay đây.”

Triệu Thanh Nhượng cầm lấy laptop của Lâm Tất Tất: “Để anh làm cho.”

“Hả?”

“Chẳng phải chỉ còn lại đoạn kết và kiểm tra thôi sao? Anh giúp em, em uống đi.”

Lâm Tất Tất bắt đầu chột dạ, cơ thể này của cô còn khoẻ mạnh hơn người bình thường mà anh lại coi như đồ thuỷ tinh.

Triệu Thanh Nhượng đi phòng sách lấy mắt kính, bắt đầu giúp Lâm Tất Tất chỉnh luận văn.

Mắt của anh được cặp kính vàng chặn lại, nhưng Lâm Tất Tất ở bên cạnh vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt chuyên chú của anh.

Có một câu nói rất đúng, đàn ông đẹp trai nhất là lúc nghiêm túc.

Khi làm việc Triệu Thanh Nhượng sẽ tập trung một trăm phần trăm, cả người toát ra… khụ ánh sáng thần thánh.

Lâm Tất Tất biết hình dung như vậy rất kỳ quặc, nhưng cô thật sự cảm thấy như vậy.

Ánh mắt của anh rất sáng lại còn quyến rũ chết người, đường nét của mũi của anh cũng rất hoàn mỹ, còn có đường viền quai hàm mượt mà và… cái môi mềm mại.

Lâm Tất Tất vùi đầu vào trong chăn, huhuhu, sao bạn trai cô lại đẹp trai đến vậy?

Còn biết giúp cô chỉnh luận văn! Càng đẹp trai hơn!!!

Lâm Tất Tất bị nam sắc dụ dỗ, không nhịn được kéo đầu Triệu Thanh Nhượng hôn lên.

Anh đeo mắt kính, có chút không được thuận tiện, hơi thở của hai người phả lên mắt kính, tạo thành lớp sương trắng.

Triệu Thanh Nhượng nghiêng đầu: “Đừng nghịch nữa, chút nữa là chỉnh xong rồi.”

“Thế thì mai hãy chỉnh tiếp.”

“Không đau bụng nữa à?”

“Anh hôn thì sẽ không đau~” Giọng của Lâm Tất Tất mềm mại đến cả bản thân cô cũng không ngờ đến, khiến cho trái tim người ta ngứa ngáy.

Triệu Thanh Nhượng lưu bài lại, đóng laptop đặt sang một bên, bỏ mắt kính xuống, xoay người hôn bạn gái.

Năng lực học tập của hai người đều rất mạnh, có kinh nghiệm chuyện trước đó nên Lâm Tất Tất không cắn vào môi của Triệu Thanh Nhượng nữa.

Lúc trước khi Lâm Tất Tất xem phim truyền hình, cô còn cảm thấy hôn lưỡi hơi sến sẩm, nhưng những cái chạm lưỡi quấn nhau giữa hai người yêu nhau thực sự sẽ khiến cho adrenaline* tăng cao, càng khiến cho người ta vui sướng hơn. Cô không khống chế nổi mà rên rỉ ra tiếng khiến cho Triệu Thanh Nhượng ôm cô chặt hơn, giống như muốn nhét cô vào trong người anh vậy.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

*Adrenalin là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.

Lâm Tất Tất rầm rì, cảm thấy hơi nóng chạy khắp cơ thể.

Quả nhiên, ngày đầu tiên bà dì đến không thích hợp “vận động kịch liệt”.

Triệu Thanh Nhượng buông gáy Lâm Tất Tất ra, xoay đầu cô.

Hô hấp của anh dồn dập, cảm xúc trên người hoá thành dòng điện truyền thẳng xuống phần bụng, nhưng không đúng, thời gian không đúng.

Sau nụ hôn lúc chiều, Triệu Thanh Nhượng đã dần bình tĩnh lại.

Bọn họ vừa mới ở bên nhau, bây giờ xảy ra quan hệ thì hơi vội vàng quá, vẫn nên đợi đến khi hai bên hiểu nhau hơn nữa rồi hãy quyết định, may mà cơ thể Thất Thất không được tiện nên cảnh tỉnh anh.

“Anh vào nhà vệ sinh một chút.”

Triệu Thanh Nhượng vừa mới đứng dậy đã bị Lâm Tất Tất kéo vạt áo: “Trong phòng em cũng có nhà vệ sinh, không cần ra ngoài.”

Triệu Thanh Nhượng:...

Lâm Tất Tất cười híp mắt, mắt cong cong hình lưỡi liềm: “Có phải anh cứng rồi không?”

Triệu Thanh Nhượng hít một hơi, véo má của Lâm Tất Tất: “Chỉ ỷ vào việc anh không thể làm gì được em thôi.”

“Rất khó chịu à?”

“Vẫn ổn, có thể nhịn được.”

“Nhưng nhịn nhiều không tốt cho cơ thể” Mắt của Lâm Tất Tất đảo quanh: “Vì suy nghĩ đến tương lai hay là em giúp anh nhé?”

Mắt của Triệu Thanh Nhượng sẫm hơn: “Em giúp anh thế nào?”

Lâm Tất Tất móc dây lưng quần trên eo của Triệu Thanh Nhượng và kéo nhẹ để nút thắt bung ra.

“Dùng tay.”