Mấy ngày nay Lâm Tất Tất bởi vì chuyện chuyển nhà và công việc mà bận đến choáng váng nên sắp đến hạn nộp mà bản thảo cuối cùng vẫn chưa chỉnh xong.
“Cộc cộc cộc.”
Là Triệu Thanh Nhượng.
“Vào đi.”
Triệu Thanh nhượng bưng một chén nước đường đỏ và một lọ nước a giao* đến bên giường của Lâm Tất Tất: “Uống cái này đi.”
Lâm Tất Tất kinh ngạc, cô phát hiện ra một chỗ tốt khi có bạn trai nữa: “Ôi, mẹ em cũng chưa từng chăm sóc em như vậy.”
Lúc cô đến tháng không khác gì so với lúc bình thường, ngoại trừ ngày đầu tiên cô có cảm giác máu chảy cuồn cuộn ra thì không đau không trướng, thậm chí còn có thể ăn kem, ăn lẩu còn có thể nhảy một đoạn trong bài tập của Pamela* nữa, thế nên Lâm Mộng không phải để ý đến cô, để cô tự do phát triển.
* Bài tập thể dục của Pamela Reif.
Lâm Tất Tất quyết định rồi. Cô phải giả vờ làm cô gái yếu ớt không thể chăm sóc cho bản thân để hưởng thụ sự quan tâm chăm sóc tỉ mỉ từ bạn trai thôi.
Sau khi cô uống hết một chén nước đường đỏ và một lọ nước a giao thì cả người toát mồ hôi nên muốn mở điều hoà.
Triệu Thanh Nhượng ngăn cô lại: “Không thể mở, không tốt cho cơ thể.”
Lâm Tất Tất uể oải chép chép miệng, bây giờ cô đang là một cô gái yếu ớt không thể tự chăm sóc cho bản thân, không thể để hình tượng sụp đổ được.
Triệu Thanh Nhượng liếc màn hình máy tính của cô: “Vẫn còn đang làm luận văn hả?”
“Vâng, tuần này là hạn chót.”
“Còn thiếu cái gì?”
“Phần kết và kiểm tra lại. Luận văn em viết khá là nhiều, số chữ vượt mức rồi, không thể đăng hết lên trang báo được nên phải xoá bớt đi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lâm Tất Tất vươn vai: “Anh làm gì thì làm đi, em chỉnh đoạn này là xong ngay đây.”
Triệu Thanh Nhượng cầm lấy laptop của Lâm Tất Tất: “Để anh làm cho.”
“Hả?”
“Chẳng phải chỉ còn lại đoạn kết và kiểm tra thôi sao? Anh giúp em, em uống đi.”
Lâm Tất Tất bắt đầu chột dạ, cơ thể này của cô còn khoẻ mạnh hơn người bình thường mà anh lại coi như đồ thuỷ tinh.
Triệu Thanh Nhượng đi phòng sách lấy mắt kính, bắt đầu giúp Lâm Tất Tất chỉnh luận văn.
Mắt của anh được cặp kính vàng chặn lại, nhưng Lâm Tất Tất ở bên cạnh vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt chuyên chú của anh.
Có một câu nói rất đúng, đàn ông đẹp trai nhất là lúc nghiêm túc.
Khi làm việc Triệu Thanh Nhượng sẽ tập trung một trăm phần trăm, cả người toát ra… khụ ánh sáng thần thánh.
Lâm Tất Tất biết hình dung như vậy rất kỳ quặc, nhưng cô thật sự cảm thấy như vậy.
Ánh mắt của anh rất sáng lại còn quyến rũ chết người, đường nét của mũi của anh cũng rất hoàn mỹ, còn có đường viền quai hàm mượt mà và… cái môi mềm mại.
Lâm Tất Tất vùi đầu vào trong chăn, huhuhu, sao bạn trai cô lại đẹp trai đến vậy?
Còn biết giúp cô chỉnh luận văn! Càng đẹp trai hơn!!!
Lâm Tất Tất bị nam sắc dụ dỗ, không nhịn được kéo đầu Triệu Thanh Nhượng hôn lên.
Anh đeo mắt kính, có chút không được thuận tiện, hơi thở của hai người phả lên mắt kính, tạo thành lớp sương trắng.
Triệu Thanh Nhượng nghiêng đầu: “Đừng nghịch nữa, chút nữa là chỉnh xong rồi.”
“Thế thì mai hãy chỉnh tiếp.”
“Không đau bụng nữa à?”