Lâm Diêu Chi phát hiện sức khỏe của mình khác với người bình thường là lúc ở nhà trẻ. Từ nhỏ vóc dáng cô đã không cao, hơn nữa lại có làn da trắng như sứ và ngũ quan xinh xắn, nhìn qua rất giống búp bê, từ nhỏ cô đã được người lớn thích, cũng chưa từng bị ai bắt nạt.

Nhưng những chuyện như vậy cũng kết thúc khi Lâm Diêu Chi học xong mẫu giáo. Ngày đầu tiên đi học, Lâm Diêu Chi đáng yêu với tính cách tốt bụng là nhân vật trung tâm trong lớp, các bạn trai lẫn gái đều thích chơi với cô, chỉ tại năm đó còn quá nhỏ, cách bày tỏ niềm yêu thích hơi ngây thơ, vì vậy Lâm Diêu Chi không gặp may… cô luôn bị kéo tóc.

Lần đầu bị kéo tóc, Lâm Diêu Chi nói cho cô giáo, cô giáo trách mắng cậu nhóc kia một lúc, cũng an ủi Lâm Diêu Chi, nhưng hiển nhiên kiểu răn dạy này không có hiệu quả, ngược lại cậu nhóc kia thấy phản ứng của Lâm Diêu Chi rất thú vị nên càng lúc càng nặng tay hơn.

Lâm Diêu Chi nhỏ bé vẫn cố gắng nhẫn nhịn, mãi đến khi về nhà, anh trai lớn hơn cô năm tuổi phát hiện ra.

“Diêu Diêu, có người bắt nạt em phải không?” Anh trai ôm lấy cô em gái như búp bê của mình, nhíu mày hỏi.

Lâm Diêu Chi ấm ức trả lời: “Tiểu Vũ cứ kéo tóc em ý.” Tiểu Vũ là tên của cậu nhóc kia.

Anh trai nghe thấy em gái mình bị bắt nạt thì lập tức nổi giận, xắn tay áo lên nói: “Ai bắt nạt em, đi, anh trai đánh nó giúp em!”

Lâm Diêu Chi hỏi: “Không phải mẹ dặn không được đánh nhau sao ạ?”

Anh trai: “Cái này không tính là đánh nhau mà là phòng vệ chính đáng.” Anh ta suy nghĩ một lát, cẩn thận nói: “Nhưng mà em là con gái, có thể không đánh lại nó đâu.” Em gái anh ta vừa mềm mại vừa đáng yêu, làm sao có thể đánh thắng được những đứa trẻ kia chứ.

Lâm Diêu Chi chớp đôi mắt to: “Phòng vệ chính đáng là sao ạ?”

Anh trai giải thích: “Là khi có người bắt nạt em, em có thể phản kháng lại.”

Lâm Diêu Chi hỏi tiếp: “Có bị mẹ mắng không anh?”

Anh trai nói: “Không biết nữa.”

Lâm Diêu Chi gật đầu, như có điều suy nghĩ.

Anh trai cũng không biết, lần dạy bảo này đã làm em gái mình mở cánh cổng lớn tới một thế giới mới.

Ngày hôm sau, trên lưng Lâm Diêu Chi đeo cặp sách nhỏ, lắc lư hai bím tóc đến trường, cô không vội vã ngồi vào chỗ ngay mà vẫy tay với Tiểu Vũ mỗi ngày đều kéo tóc mình: “Tiểu Vũ.”

Tiểu Vũ nghe thấy tiếng của Lâm Diêu Chi thì hấp tấp chạy đến: “Sao vậy Tiểu Diêu?”

Lâm Diêu Chi hỏi: “Về sau cậu đừng kéo tóc tớ nữa được không?”

Tiểu Vũ nghe vậy thì kiên quyết lắc đầu: “Không thể.”

Lâm Diêu Chi nghiêng đầu nhìn Tiểu Vũ, im lặng một lát mới lên tiếng: “Cậu theo tớ đến đây một chút.”

Mặt Tiểu Vũ đỏ ửng lên, hình như không có hứng thú lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn đi ra ngoài theo Lâm Diêu Chi.

Khoảng năm phút sau, chỗ bồn hoa bên ngoài phòng học vang lên tiếng khóc rung trời động đất.

Cô giáo vội vàng đi qua, lập tức thấy Tiểu Vũ ngồi dưới đất gào khóc còn Lâm Diêu Chi với vẻ mặt vô tội đứng bên cạnh.

“Tiểu Vũ! Có phải con lại bắt nạt Diêu Diêu không?!” Thấy Tiểu Vũ như vậy, theo trực giác đầu tiên của mình, cô giáo lên tiếng hỏi.

“Hu hu hu hu.” Tiểu Vũ khóc đỏ cả mặt, dùng ngón tay chỉ vào Lâm Diêu Chi, “Bạn ấy, bạn ấy bắt nạt con.”

Giáo viên sững sờ, nhìn về phía Lâm Diêu Chi, Lâm Diêu Chi cũng ngẩng đầu đối mặt với giáo viên, dường như cô khá oan ức, hai má phình ra như dango (1) trắng vừa hấp xong, đôi mắt đen ngập nước, chóp mũi xinh xắn nhẹ nhàng co vào, nhỏ giọng nói: “Cô ơi, con không cố ý đâu ạ.”

(1) Dango là một loại bánh trôi của ẩm thực Nhật Bản được làm từ bột nếp, tương tự như bánh dày Nhật Bản mochi. Bánh này thường được ăn với trà xanh. Đoàn tử được ăn quanh năm, tuy nhiên theo truyền thống mỗi giai đoạn nhất định trong năm sẽ ăn một loại đoàn tử khác nhau. (Nguồn: Wikipedia)

Cô giáo nghe thấy thế thì trái tim lập tức mềm nhũn, bình thường Tiểu Vũ thích kéo tóc Lâm Diêu Chi, nói nhiều lần rồi nhưng Tiểu Vũ không nghe, thậm chí sau khi đổi chỗ hai đứa, giờ ra chơi Tiểu Vũ cũng tới bắt nạt Lâm Diêu Chi, mặc dù cô giáo biết Tiểu Vũ không có ý xấu, chỉ là trẻ con không biết bày tỏ việc mình thích, nhưng việc này không phải chuyện tốt với Lâm Diêu Chi.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Cô giáo nhẹ giọng hỏi.

“Bạn ấy, bạn ấy kéo tóc con.” Tiểu Vũ vừa khóc vừa trả lời.

Lâm Diêu Chi vô tội hỏi: “Thế không phải bình thường cậu vẫn kéo tóc tớ sao?”

Tiểu Vũ lên tiếng: “Tớ không kéo mạnh.”

Lâm Diêu Chi chân thành nói: “Tớ cũng có kéo mạnh đâu.”

Cô giáo nghe được cuộc trò chuyện của hai đứa trẻ, chỉ cho rằng đây là xung đột bình thường, đang định an ủi đã thấy Tiểu Vũ vừa khóc vừa quay đầu, để lộ đầu bên kia, chỉ thấy trên đầu cậu nhóc vốn nên có mái tóc ngắn bình thường lại thiếu mất một góc, lộ ra da đầu trọc lóc.

Cô giáo: “…”

“Hu hu hu.” Tiểu Vũ gào khóc, “Cậu giật trụi tóc tớ mà còn bảo không kéo mạnh à?”

Lâm Diêu Chi im lặng giấu tay ra sau lưng, xoa bàn tay giữa các kẽ tay.

Sau khi nhìn thấy da đầu của Tiểu Vũ, cô giáo ngớ người, không thể tin nổi nhìn Lâm Diêu Chi, thấy biểu cảm mờ mịt của Lâm Diêu Chi trước mắt mình thì lại thở dài, Lâm Diêu Chi là một trong những học sinh ngoan ngoãn nghe lời nhất lớp, lại dễ thương, không gây rắc rối mà rất thông minh, các giáo viên ai cũng thích cô bé. Chỉ là lần này cô bé ra tay hơi tàn nhẫn, chỉ có thể thông báo cho phụ huynh của hai bên rồi xem phải xử lý như nào thôi.

Cũng may bố mẹ Tiểu Vũ hiểu chuyện, trước đây đã nghe cô giáo nói con trai mình thường hay bắt nạt con gái, bọn họ cũng dạy dỗ vài lần rồi, Tiểu Vũ không chịu nghe, sau khi biết cô bé phản kháng lại như vậy thì không nói gì.

Ngược lại lúc phụ huynh Lâm Diêu Chi tới đón cô bé, sau khi xác nhận sự việc với giáo viên nhiều lần, biết được Lâm Diêu Chi giật trụi tóc cậu nhóc kia, trên đường về nhà đã rất lý trí nói chuyện với con gái.

“Có thể đánh lại nó, đừng kéo tóc, làm vậy dễ bị phát hiện lắm.” Bố của Lâm Diêu Chi rất thương con gái, chỉ muốn cưng chiều cô công chúa nhỏ lên tận trời, hồi trước biết chuyện Lâm Diêu Chi bị bắt nạt thì không vui cho lắm, ngược lại hôm nay rất hãnh diện, “Lần sau nó mà kéo tóc con, con đá đít nó cho bố! Chờ đã, nó là con trai, nếu con không đánh lại nó thì làm sao bây giờ…”

Nghe bố ngồi cạnh mình lải nhải, Lâm Diêu Chi nhỏ giọng nói: “Bố ơi, con không dùng sức.”

Bố yên lặng nhìn gương mặt nhỏ của Lâm Diêu Chi: “Bố biết mà, bố không trách con, lần sau dùng sức cũng không sao.”

Lâm Diêu Khi không nói gì, hôm nay cô thật sự không dùng sức, chỉ là nghĩ Tiểu Vũ kéo tóc mình, vậy thì cô cũng kéo lại, nhưng ai ngờ kéo một cái đã làm đầu cậu ta trọc lóc.

“Ừ, con đáng yêu như vậy, bố lo lắng quá…” Bố vừa suy nghĩ vừa lảm nhảm, “Về sau nếu có ai bắt nạt con, con cứ phản kháng lại, nói đến phản kháng… Diêu Diêu, con có muốn học Taekwondo (2) không?”

(2) Taekwondo, còn được viết là Tae Kwon Do hay Taekwon-Do là Quốc võ, môn thể thao quốc gia của Đại Hàn Dân quốc và là loại hình võ đạo thường được tập luyện nhiều nhất của người dân nước này. Đây cũng là một trong những môn thể thao phổ biến nhất trên thế giới. (Nguồn: Wikipedia)

Lâm Diêu Chi hỏi: “Taekwondo ạ?”

Bố trả lời: “Là võ thuật có thể dùng để đánh người khác.”

Lâm Diêu Chi suy nghĩ: “Võ thuật ạ? Võ thuật của Trung Quốc sao ạ?”

Bố hỏi: “Con muốn luyện võ thuật Trung Quốc à?”

Lâm Diêu Chi gật đầu, cô từng xem võ thuật Trung Quốc trên TV rồi, rất lợi hại, nếu cô biết võ thì chắc không còn ai có thể kéo tóc cô nữa.

Bố xoay tay lái rồi nói được thôi, chuyện này đã được xác định.

Đương nhiên, sau khi về nhà Lâm Diêu Chi học võ gì thì mọi người trong nhà đã tiến hành một cuộc tranh luận kịch liệt, anh trai Lâm Diêu Chi bảo học Taekwondo, mang phong cách tây, quần áo cũng đẹp, sau này còn có thể học tới đai đen, mẹ Lâm Diêu Chi thì nói học Thái Cực Quyền (3), rất nhã nhặn, thích hợp với con gái. Cuối cùng cả nhà quyết định để cho Lâm Diêu Chi tự mình chọn, Lâm Diêu Chi nhìn trái nhìn phải rồi dùng ngón tay chỉ: “Con học cái này.”

(3) Thái Cực Quyền là một môn võ thuật cổ truyền của Trung Quốc với đặc trưng là các động tác trường quyền uyển chuyển, chậm rãi kết hợp với điều hoà hơi thở. (Nguồn: Wikipedia)

Cả nhà nhìn vào thì thấy được hai chữ: Tán thủ. (4)

(4) Tán thủ: hay còn gọi là tán đả, là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa (còn gọi là kungfu). Bản thân môn tán thủ lại được phân chia ra 3 dạng:

Tán thủ Thể thao (Sport Sanshou, Chinese Kickboxing): Đòn thế thể thao;

Tán thủ Dân sự (Civillian Sanshou): Đòn thế dân sự;

Tán thủ Quân sự (Military Sanshou, AKA Qinna Gedou): Đòn thế dành cho quân đội.

(Nguồn: Wikipedia)

“Diêu Diêu, con muốn học tán thủ hả?” Mẹ hơi sững sờ.

Lâm Diêu Chi gật đầu, nhấc cánh tay mình lên véo: “Con muốn đánh bọn họ.”

Nếu ai dám bắt nạt cô, cô sẽ đánh chúng nó rơi răng đầy đất.

Hơn mười năm trôi qua, cuối cùng giấc mơ của Lâm Diêu Chi cũng thành hiện thực.

Bạn trai cũ của cô ngồi dưới đất gào khóc, cô thì bình tĩnh lấy lời khai với cảnh sát, đại khái cảnh sát đến đây chỉ là người mới, nghe Lâm Diêu Chi tường thuật lại thì khá buồn cười, bả vai cứ run lên, Lâm Diêu Chi thấy vậy, không nhịn được khẽ nói: “Muốn cười thì cứ cười đi.”

Cảnh sát từ chối: “Không, chúng tôi làm việc rất chuyên nghiệp, không thể bật cười được.” Sau đó anh ta yên lặng hai giây, nói thêm một câu: “Trừ những lúc không thể nhịn được thôi.” Nói xong câu đấy nước mắt cũng trào ra ngoài.

Bạn trai cũ ngồi dưới đất cũng hiểu được nên khá xấu hổ, nín khóc phủi mông đứng dậy, anh ta ho một tiếng, còn muốn nói gì đó, Lâm Diêu Chi nhìn anh ta: “Anh còn muốn gây sự sao, không sợ lên tin tức xã hội à?” Đầu năm nay mấy chương trình của Mắt Vàng 1818 (5)rất nổi tiếng.

(5) Mắt Vàng 1818: là chương trình tin tức thường ngày của Đài truyền hình Chiết Giang, Trung Quốc. Tôn chỉ của chương trình là “Quan tâm dân sinh, phục vụ nhân dân”, dùng đôi mắt của nhân dân để nhìn mọi người, tiếp xúc với dân chúng ở khoảng cách gần, hết lòng phục vụ mọi người và trở nên thân thiết với họ. (Nguồn: Baidu)

Bạn trai cũ biết người xung quanh rất chướng mắt mình, nhưng cứ lờ đi như vậy thì anh ta không cam lòng nên mới lên tiếng: “Chuyện này có thể kết thúc, nhưng cô không thể chia tay với tôi đâu!”

Lâm Diêu Chi không nói gì, sau đó nhìn về phía chai bia trong tay mình, đáp: “Cũng được.”

Bạn trai cũ thấy ánh mắt như vậy của cô thì toàn thân run rẩy, nghe cô đồng ý với mình, trong lòng đang vui mừng, Lâm Diêu Chi đã nói thêm một câu: “Dù sao đầu năm nay cảnh sát cũng không để ý lắm đến việc đánh nhau…”

Tên bạn trai cũ: “…” Anh ta im lặng một lát, cuối cùng lẩm bẩm oán trách trong miệng, giận dữ quay người định bỏ đi, Lâm Diêu Chi gọi anh ta lại: “Đợi đã.”

Tên kia dừng chân, hoảng sợ hỏi: “Cô muốn làm gì? Có cảnh sát ở đây đó.”

Lâm Diêu Chi: “Tính tiền đi.”

Tên kia: “…”

Lâm Diêu Chi: “Nếu không tôi đánh anh đấy.”

Anh ta vừa khóc vừa lấy tiền ra.