Editor: Violet

Beta: Mạc Y Phi

Thời tiết tháng tám nóng vô cùng, những con ve sầu bám trên cây kêu to ầm ĩ.

Bên lề đường có một quán ăn nhỏ tên là Chu Ký, bên trong bày nhiều bàn ăn thấp và ghế nhựa, tiếng nói chuyện xôn xao hòa cùng tiếng hét lớn của ông chủ làm cho nơi này trở nên cực kỳ náo nhiệt. Đây là một nơi thoải mái, nhưng lại không phải chỗ thích hợp để nói chuyện, mà Tần Lộc vẫn bác bỏ ý kiến của Hà Miểu Miểu, lựa chọn nói chuyện chia tay với cô ấy ở chỗ này.

Thời tiết rất nóng, Hà Miểu Miểu mặc áo thun trắng, gương mặt được trang điểm cẩn thận, nhưng vẻ mặt lại u ám, cô ấy nhìn Tần Lộc chằm chằm mà không nói câu nào.

Không thể không nói, mặc dù giây phút nói lời chia tay này rất khó xử nhưng Tần Lộc ngồi đối diện vẫn tràn ngập sức hấp dẫn. Nếu so sánh anh với các tiểu thịt tươi bây giờ thì khá khác biệt, da của anh hơi ngăm, các đường nét trên gương mặt sắc bén như dùng dao khắc lên, dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi mỏng đầy khiêu gợi. Người ta thường nói đàn ông môi mỏng bạc tình bạc nghĩa, bây giờ xem như Hà Miểu Miểu cảm nhận được rồi.

Lông mi lúc cụp xuống đen như lông quạ, đôi mắt lại không chú ý đến mình, nói là nhìn mình nhưng thật ra giống như đang nhìn thứ khác, Hà Miểu Miểu ghét nhất dáng vẻ này của anh.

Nhưng dù sao cũng đang ở bên ngoài, Hà Miểu Miểu vẫn không muốn cãi nhau, hít một hơi thật sâu, rít một hơi từ điếu thuốc đang kẹp giữa ngón tay rồi phả ra làn khói trắng, “Anh thật sự muốn chia tay à?”

Tần Lộc gật đầu.

Hà Miểu Miểu hỏi, “Tại sao?”

Nghe được câu này, Tần Lộc cũng không ngẩng đầu lên, anh nói: “Không phải hồi trước nói rồi à?”

Hà Miểu Miểu nhíu mày, “Nói cái gì?”

Tần Lộc nói: “Chúng ta thử xem thế nào, không hợp thì chia tay.”

Hà Miểu Miểu: “… Anh cảm thấy không hợp à?”

Tần Lộc gật đầu: “Không hợp.”

Trong lòng Hà Miểu Miểu lập tức khó chịu, cô ấy theo đuổi Tần Lộc cả năm trời mới được, bây giờ qua một tháng mà Tần Lộc đã đòi chia tay, thật sự không thể chấp nhận nổi.

Bầu không khí cứ im lặng như vây, hai người không ai nói chuyện nữa khiến hoàn cảnh không ăn khớp với môi trường ồn ào xung quanh, Tần Lộc vẫn thờ ơ như thế, ngay lúc Hà Miểu Miểu sắp không chịu nổi nữa, bên cạnh bọn họ vang lên một tiếng nói mềm mại ngọt ngào, trong giọng nói còn thấp thoáng tiếng khóc, hình như thuộc về một cô gái đáng yêu, cô ấy hỏi: “Tại sao anh lại ăn vụng ở bên ngoài, em đối xử với anh không tốt sao?”

Hà Miểu Miểu nghe thấy thế thì quay đầu lại, ngồi cách cô ấy không xa là một đôi tình nhân, chàng trai đưa lưng về phía cô ấy nên không thấy rõ mặt, nhưng nhìn động tác cơ thể có thể thấy anh ta cực kỳ không kiên nhẫn, cô gái ngồi đối diện chàng trai mặc chiếc váy trắng, mái tóc dài màu đen cũng không buộc lên mà để rối tung trên bả vai, nhìn qua rất nhỏ nhắn xinh xắn, gương mặt có ngũ quan tinh xảo chỉ lớn bằng bàn tay, quả thực đáng yêu như búp bê vậy.

Hà Miểu Miểu không đi giày cao gót thì cao 1m72, là ngự tỷ quyến rũ, mà rõ ràng cô gái trước mặt có phong cách khác hẳn mình, cô nàng thuộc loại con gái ai gặp cũng muốn ôm vào lòng cưng chiều.

“Diêu Diêu, tha lỗi cho anh đi.” Mặc dù cô gái này khá đáng yêu nhưng ánh mắt lại không tốt lắm, bạn trai cô ấy còn không biết xấu hổ mà nói, “Anh thật sự không kìm lòng được, anh vẫn còn thích em mà.”

Cô gái hơi sững sờ, hình như khá bất ngờ khi nghe câu trả lời như vậy, trong đôi mắt đen của cô xuất hiện một lớp sương mỏng, giống như muốn biến thành nước mắt rồi tràn ra khỏi vành mắt, cô nói: “Nhưng lần trước anh cũng nói như vậy.”

Chàng trai cười mỉa: “Đây là lần cuối cùng, anh hứa với em!”

Cô gái không nói gì.

Hà Miểu Miểu nghe đến đó, trong lòng thầm cười nhạo một tiếng, ấn tượng đối với cô gái lập tức giảm đi rất nhiều, bây giờ đàn ông ăn vụng đều một là không có, hai là vô số lần, lần trước đã tha thứ cho anh ta, lúc này có khi cô gái vẫn tiếp tục thỏa hiệp, mãi cho đến khi tên kia đá cô ấy đi.

Nghĩ như vậy, Hà Miểu Miểu không thấy thú vị nữa, quả nhiên Tần Lộc nhìn bên kia cãi nhau mà không có chút hứng thú nào.

“Hầy, trông dễ thương thật đấy nhưng mà ánh mắt không tốt lắm.” Hà Miểu Miểu nói.

Tần Lộc không nói gì, trước giờ anh không cảm thấy hứng thú lắm với những chuyện như này.

Khi Hà Miểu Miểu cho rằng cô gái và chàng trai bàn bên cạnh sẽ ôm hôn làm hòa rồi cùng nhau rời khỏi đây thì chợt vang lên tiếng chàng trai hổn hển gào thét, “Lâm Diêu Chi, cô làm cái mẹ gì vậy?!”

Hà Miểu Miểu quay đầu lại nhìn nhưng phát hiện chàng trai kia nhếch nhác đứng dậy, trên đầu đầy nước rơi xuống, mà vừa rồi cô gái tên Lâm Diêu Chi gần như muốn khóc, lúc này trong tay lại cầm cốc bia rỗng… Mọi người xung quanh đều cố gắng tìm hiểu xem đã có chuyện gì xảy ra.

Hà Miểu Miểu ồ một tiếng, bắt đầu có hứng thú với cô gái này.

“Cút đi.” Vẻ điềm đạm đáng yêu lúc trước của Lâm Diêu Chi hoàn toàn không biến mất, cô cũng đứng dậy, lúc này gương mặt không cảm xúc nhìn chàng trai đối diện mình đang gào thét, hơi hoảng hốt, Hà Miểu Miểu cảm thấy ánh mắt của cô gái kia rất giống bản thân khi đối diện với Tần Lộc.

“Cô nói cái gì? Cô dám bảo tôi cút?” Hình như chàng trai kia không thể chấp nhận vừa rồi cô bạn gái còn là một bé thỏ trắng giờ đã đột nhiên thay đổi sắc mặt, anh ta cũng chú ý đến mọi người xung quanh đang nhìn với ánh mắt khác thường và xì xào bàn tán, nhất thời anh ta thẹn quá hóa giận, tức đến run người.

“Đúng.” Giọng nói của Lâm Diêu Chi vẫn mềm mại như cũ, cô lặp lại một lần nữa, “Lần đầu tiên chỉ là trò chuyện cợt nhả, nhờ vào gương mặt này của anh tôi mới chịu đựng, sau đó lại thêm lần nữa, đây là lần thứ ba rồi, anh coi lời nói của tôi là rác rưởi à? Anh có thể cút rồi.”

Sắc mặt người kia lập tức tái mét, anh ta giơ tay ra giữ lấy mặt Lâm Diêu Chi, giọng nói trở nên run rẩy, “Lâm Diêu Chi, mẹ nó, cô đừng có mà không biết xấu hổ.”

Lâm Diêu Chi cười khẩy, không chút khách khí hỏi, “Sao nào, một cốc bia không đủ cho anh rửa mặt à, muốn cốc nữa sao?”

Cô vừa nói câu này xong, tên kia lập tức khó chịu, bàn tay giơ lên vung về phía mặt Lâm Diêu Chi.

Hành động này hết sức bất ngờ, mọi người xung quanh gần như không kịp phản ứng, tên này đột nhiên lại ra tay đánh bạn gái của mình, mặc dù anh ta không được coi là quá cường tráng nhưng cũng là người đàn ông trưởng thành cao 1m80, Lâm Diêu Chi mà ăn trọn cái tát này thì chỉ sợ cô gái bé nhỏ xinh xắn sẽ ngã xuống.

Hà Miểu Miểu hoảng sợ hét lên một tiếng, Tần Lộc ngồi trước mặt cô ấy cũng đứng lên, hình như là muốn ngăn cản hành động của tên kia, có điều khoảng cách của hai người đến chỗ đôi tình nhân kia không ngắn, dù phản ứng của Tần Lộc rất nhanh nhưng cuối cùng vẫn không kịp.

Hà Miểu Miểu bất giác quay mặt đi, không muốn nhìn, vào lúc cô ấy nghĩ sẽ nghe thấy tiếng kêu của cô gái kia, nhưng bên tai lại vang lên tiếng vật nặng rơi xuống đất và tiếng kêu thảm thiết của chàng trai.

“Á!!!” Hà Miểu Miểu ngạc nhiên quay đầu lại, chứng kiến Lâm Diêu Chi đứng yên tại chỗ, trước mặt cô là cái bàn và đồ đạc rơi đầy đất, hình như bị Lâm Diêu Chi lật tung. Khắp người tên kia là đồ ăn thừa, còn bàn tay muốn tát vào mặt Lâm Diêu Chi lại bị cô nàng giữ chặt trong tay.

Theo bản năng, tên kia muốn giãy giụa thì lại bị bàn tay trắng nõn mảnh khảnh của Lâm Diêu Chi như đúc bằng sắt giữ chặt, mạnh mẽ tóm lấy cổ tay anh ta khiến anh ta không thể cử động được, ánh mắt tràn ngập sợ hãi, cũng không hiểu bình thường đến chai coca mà Lâm Diêu Chi còn không thể mở được, tại sao bây giờ lại có sức lực lớn như vậy.

“Bình thường tôi cho anh đi tập gym để rèn luyện, thế mà giờ đây anh còn không đánh lại tôi.” Lâm Diêu Chi chế giễu, trên gương mặt búp bê rạng rỡ để lộ vẻ trào phúng, mọi người xung quanh đang xem náo nhiệt đều bật cười, có thể nghe được đủ loại lời đàm tiếu.

Đâu có tên con trai nào chịu được kích thích như này, anh ta hét lên một tiếng rồi lao tới chỗ Lâm Diêu Chi, kết quả lại bị Lâm Diêu Chi giữ cổ tay vật xuống đất, lúc anh ta ngã xuống đất còn mờ mịt nhìn cô, giống như không hiểu Lâm Diêu Chi vừa làm gì với mình, ngay cả sức phản kháng cũng không có.

Hà Miểu Miểu thấy thế thì lập tức vỗ tay khen hay, còn bật cười theo đám đông, cô ấy tranh thủ nhìn sang Tần Lộc, phát hiện hình như anh bắt đầu hứng thú với cô gái này, sau khi cảm nhận được ánh mắt của Hà Miểu Miểu, anh thản nhiên nói một câu, “Có lẽ cô ấy từng tập võ.”

Hà Miểu Miểu, “Em cũng sẽ dành thời gian đi tập võ!” Để tránh sau này gặp phải tên cặn bã lại không có sức phản kháng.

Tần Lộc lại lắc đầu, “Em không tập được đâu.”

Hà Miểu Miểu: “Tại sao lại không được?”

Tần Lộc nói, “Bình thường con gái khó có sức lực như vậy lắm.”

Hà Miểu Miểu còn muốn nói gì đó, chợt nghe thấy tiếng của kẻ vừa bị cô gái vật ra đất đang khóc thê thảm ở sau lưng, vừa khóc vừa la hét, “Lâm Diêu Chi, cô lại dám đánh tôi, tôi muốn báo cảnh sát, tôi muốn bảo cảnh sát!!”

Hà Miểu Miểu: “…”

Quần chúng xung quanh: “…”

Lâm Diêu Chi rất không khách khí hừ một tiếng đầy khinh miệt, nói: “Anh cứ báo đi, báo cho cảnh sát là tôi vừa đánh anh, anh xem cảnh sát sẽ tin ai.”

Rõ ràng tên kia vẫn móc điện thoại ra, ngón tay run rẩy bấm 110, sau đó nước mắt nước mũi chảy xuống báo nhân viên cảnh sát nói mình bị đánh, đương nhiên anh ta cũng không phải không biết xấu hổ mà nói mình bị bạn gái đánh.

Mọi người xung quanh đều kinh ngạc trước tên đàn ông không biết xấu hổ này, Hà Miểu Miểu cũng không ngoại lệ.

“Tên này đúng là không biết xấu hổ.” Hà Miểu Miểu chậc lưỡi lấy làm lạ.

Tần Lộc gật đầu đồng ý.

Mà Lâm Diêu Chi sau khi bị bạn trai gọi điện báo cảnh sát cũng không định ý rời đi, cô vuốt lại chiếc váy trắng trên người, nhàn nhã ngồi xuống ghế nhựa, để lại tên đàn ông vô liêm sỉ co quắp ngồi dưới đất.

Tốc độ của cảnh sát rất nhanh, sau khi đến hiện trường bừa bộn và thấy người đàn ông ngồi trên mặt đất thì bắt đầu hỏi thăm tình hình, chẳng qua lúc anh ta chỉ vào Lâm Diêu Chi với vẻ mặt vô tội đang ngồi trên ghế, nói rằng cô ấy đánh mình, biểu cảm của đồng chí cảnh sát trở nên kỳ lạ, khẽ hỏi, “Anh bị cô ấy đánh á?”

Tên kia gật đầu.

Cảnh sát hỏi, “Quan hệ của hai người là gì?”

Tên kia trung thực trả lời: “Cô ta là bạn gái của tôi.”

Cảnh sát hỏi tiếp: “Tại sao cô ấy lại đánh anh?”

Tên kia đáp: “Bởi vì tôi ăn vụng bên ngoài…”

Cảnh sát: “…”

Mọi người xung quanh còn không sợ lớn chuyện, nói: “Bởi vì anh ta muốn đánh cô gái kia, cô ấy phòng vệ chính đáng! Tên này mặt dày không biết xấu hổ, đánh là đúng!”

Tất cả mọi người ở đây đều bật cười.