Cố gắng tiêu hóa xong tin tức này trong nháy mắt, Chu Anh cảm giác trong lòng mình như là mưa to buông xuống, ẩm ướt đến lên men. Người chung quanh ôn tồn, nàng không muốn chấp nhận chuyện này.
"Nói rõ ràng, là chuyện gì xảy ra?" Gia Nguyên đế thấy thân hình Thư chiêu dung lung lay sắp đổ, một tay nhanh chóng đỡ lấy nàng, thần sắc nghiêm nghị nói, "Rừng hoa đào xa như vậy, Lục La sao sẽ đi rừng hoa đào?!"
Lan Tương cũng rơi lệ không ngừng, giọng nói đều có chút nghẹn ngào, lời nói cũng không ăn khớp nửa điểm: "Nô tỳ gần đây phát hiện Lục La cô nương vẫn rất thần thần bí bí... Tâm tư nàng luôn luôn linh hoạt, nô tỳ cũng đoán không ra vì sao nàng xuất hiện ở rừng hoa đào."
Cảnh Dương cung ở địa giới Đông Lục cung, mà rừng hoa đào ở lục tây cung gần Ninh Tú cung và Dực Khôn cung, nàng xuất hiện ở nơi đó quả nhiên là chuyện rất không bình thường.
Gia Nguyên đế ninh lông mày, mắt nhìn trên mặt Thư chiêu dung không có huyết sắc, cuối cùng không muốn kích thích nàng nữa, còn dặn: "Hầu hạ chủ tử nhà ngươi, việc này trẫm sẽ cho nha đầu Lục La kia một cái công đạo."
Đợi Gia Nguyên đế rời đi, nước mắt trong mắt Chu Anh rốt cục không tiếng động mà rơi, nàng kéo cánh tay Lan Tương, trong giọng nói mang theo bi lãnh (đau khổ+lạnh lùng): "Dẫn Bổn cung đi nhìn nàng một lần cuối cùng."
Nàng nửa điểm cũng sẽ không tin cái chết của Lục La là ngoài ý muốn, đầu tiên mấy ngày nay Lục La thần bí hề hề là vì chuẩn bị lễ vật sinh thần cho tiểu công chúa, cho nên sẽ không bỗng nhiên luẩn quẩn trong lòng, tiếp theo, tính cách Lục La linh hoạt, có việc sẽ báo, cũng sẽ không bởi vì ngoài ý muốn mà bỏ mình, vậy giải thích duy nhất, đó là có người có ý định đẩy nàng vào chỗ chết.
Nàng bắt buộc chính mình tỉnh táo lại phân tích mọi chuyện, nhưng Lục La một người trong cung, cũng không oán không thù, động cơ người nọ đơn giản chính là muốn nhằm vào nàng trả thù, hoặc là Lục La phát hiện cái gì không nên biết.
Người thứ nhất nhảy vào trong đầu tất nhiên là Trương quý phi trong Ninh Tú cung cách rừng hoa đào không xa, vốn ngày xưa nàng còn có vài phần suy nghĩ, cảm thấy Trương quý phi không phải người tâm ngoan thủ lạt, nhưng sau việc đại công chúa, nàng liền không bao giờ... tin nữa. Nếu là việc này tra ra manh mối thật liên quan tới ả... Sắc mặt Chu Anh rét run, nắm chặt tay, nàng sẽ không để cho Lục La uổng mạng!
Khi muốn bước vào lại bị cung nhân ngăn cản: "Chúng nô tỳ biết chủ tử đối đãi hạ nhân chúng tôi có tình có nghĩa, nhưng hôm nay Lục La chết là điềm xấu, chủ tử vẫn là ở xa xa nhìn liền rời đi đi."
Chu Anh lại dường như không nghe thấy, lập tức đi vào bên trong.
Lúc xốc lên vải trắng, hô hấp Chu Anh lại bị kiềm hãm. Từ sau khi xuyên qua là Lục La cùng Bách Hợp bồi tại bên người, vào cung lại hung hiểm dị thường, trong lòng vẫn tín nhiệm thì chỉ có mấy nha đầu theo bên người. Đối với thế giới vô thân vô cố này, các nàng không chỉ là cung nữ bên người của nàng, càng giống như là em gái của nàng. Hiện giờ nàng làm chị gái bảo hộ em gái không chu toàn, làm em gái chết thảm trong thâm cung này, trong nội tâm nàng trừ bỏ khổ sở, còn có áy náy như thủy triều lên.
Lục La im lặng nằm ở nơi này, ngày xưa sắc mặt hồng nhuận giờ đã đen, trên cổ có vệt dây rõ ràng, không chút nào tổn hao dung nhan xinh đẹp của nàng. Chu Anh lại nhịn không được rơi lệ, không giống với nàng đời trước sống ba mươi năm, đời này sống hai năm, Lục La chỉ là thiếu nữ mười tám tuổi, nếu ở hiện đại, cũng chỉ là học sinh cấp ba đang phát sầu vì thi vào trường cao đẳng mà thôi.
"Chủ tử người xem." Lan Tương lau lệ, phát hiện trong tay Lục La tựa hồ nắm chặt cái gì vậy, vội đẩy ra, "Tay Lục La cô nương nắm chặt như vậy, nhất định là muốn giữ kỹ gì đó."
Đó là một đầu gỗ sơn thuốc màu, hình dạng tựa hồ là cái bánh xe ngựa, Lục La vì sao sắp chết phải gắt gao nắm trong lòng bàn tay? Chu Anh cầm bánh xe khắc gỗ kia qua, đưa cho Lan Tương: "Phân phó Bách Hợp thay Bổn cung tra rõ ràng, bánh xe này có chỗ gì khả nghi, từ nơi lấy gỗ đến thuốc màu, nửa điểm không thể bỏ qua!"
Lan Tương lĩnh mệnh liền lui xuống, Chu Anh phất tay cung nhân, chỉ một mình bồi ở bên cạnh Lục La, tinh tế kiểm tra còn có điểm đáng ngờ nào không. Trong cung cung mạng người như cỏ rác, chết một người có ngàn vạn người đã chết trước, quan khám nghiệm tử thi chỉ là người đi ngang qua sân khấu có lệ thôi. Nàng muốn lấy thân phận một chị gái của Lục La, nghe nàng trước khi chết, nhắn lại lời nói cuối cùng.
Gần đây hoa đào nở rộ, một trận gió thổi qua liền hoa rụng đầy đất, trong móng tay chỉ có đất sét nhưng không có một chút cánh hoa đào. Hơn nữa bởi vì gần đây trời vẫn chưa mưa, đất trong rừng đào là có chút khô ráo cứng rắn, trong móng tay nàng toàn bùn đất lại thập phần rời rạc ướt át, như là đất mới vừa giội qua nước.
Càng kỳ quái chính là, đôi hài của Lục La cũng không thấy bóng dáng, trên tất tuyết trắng lại chỉ nhiễm một chút bụi đất.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy, rừng hoa đào thực sự không phải là nơi xảy ra án mạng.
"Có người ở gần rừng hoa đào phát hiện dị thường?" Chu Anh cầm bút chấm mực nước, "Ngươi đem một chữ không lọt nghe được nói cho Bổn cung!"
Hai ngày nay, An Thanh Bình và Lan Tương, Bách Hợp cơ hồ là loay hoay chổng vó, chỉ bởi vì trong lòng mang một phần tình nghĩa với Lục La, cho nên lúc nào cũng càng tận tâm lưu ý một ít, tiến triển thì nhanh rất nhiều.
"Hồi chủ tử, nô tài nghe được trước đêm Lục La cô nương được phát hiện, có mấy thái giám lén lút khiêng một cái bao tải lui tới gần rừng hoa đào, chỉ là bởi vì sắc trời đã tối, vẫn chưa thấy rõ bộ dáng mấy người kia." An Thanh Bình mở miệng trước, "Nhưng thời điểm nô tài tìm kiếm gần rừng hoa đào lại phát hiện vài miếng gỗ khắc, tựa hồ giống miếng trong tay Lục La cô nương trước khi chết."
Chu Anh ninh lông mày: "Gần, gần chỗ nào?"
Bộ dạng An Thanh Bình phục tùng liễm mắt: "Hồi chủ tử, là ở gần thành cung Ninh Tú cung."
Đang tự mình ghi chép, bút trong tay Chu Anh dừng một chút, ở một tờ giấy Tuyên Thành khác viết vài chữ, mới mở miệng: "Tiếp tục."
Lan Tương nói tiếp: "Nô tỳ tra hỏi những người đã tiếp xúc với Lục La cô nương nhiều ngày qua, có cung nữ Lan Đinh, Chu sư phó cung nhân điêu khắc nội vụ phủ, còn có Tiểu Doãn Tử cung nhân ngự dược phòng. Chu sư phó nói Lục La cô nương gần đây đi theo hắn học điêu khắc gỗ, hình như muốn điêu khắc một cái xe ngựa to màu sắc rực rỡ. Tiểu Doãn Tử nói Lục La cô nương hỏi hắn muốn ít dược liệu hữu ích cho trẻ mới sinh. Mà Lan Đinh là người cuối cùng gặp Lục La, nàng nói trước khi Lục La cô nương đi ra Cảnh Dương cung từng nói còn thiếu cái gì đó trọng yếu."
Bách Hợp cuối cùng nói: "Nếu Lục La giống như lời cuối cùng này, chính là trần xe ngựa gỗ này thiếu một viên trân châu. Nô tỳ đi trong phòng Lục La xem qua, trong phòng thập phần chỉnh tề, nhưng bạc tiêu hàng tháng và mấy thứ chủ tử thưởng đều không thấy, mà Trình công công phụ trách thu mua nội vụ phủ cũng nói, Lục La mấy ngày trước đây từng đem tất cả gia sản đều giao cho hắn, thỉnh hắn cầm dùm, đổi một viên trân châu lớn như trứng chim cút. Mà ngày Lục La gặp chuyện không may, đó là cùng Trình công công hẹn lấy trân châu."
Dừng một chút, Bách Hợp mới nghẹn ngào tiếp tục: "Việc này Trình công công và Lục La đều không dám lộ ra, liền hẹn gặp nơi có chút bí ẩn. Nhưng Trình công công cũng không đợi được Lục La đến... "
"Có phải hay không đi gặp Trình công công, thì phải đi qua Ninh Tú cung?" Chu Anh đem rất nhiều manh mối này đều xâu chuỗi, đứng lên mở miệng hỏi.
Lan Tương nghĩ nàng muốn đi tính sổ, vội lên tiếng ngăn cản: "Chủ tử đừng xúc động, Trương quý phi quyền cao chức trọng, còn có thái hậu làm chỗ dựa, nếu là đánh bừa, chủ tử tất nhiên chiếm không được thượng phong."
Chu Anh làm sao không biết lời nói của nàng có đạo lý, nhưng Lục La là vì nàng cùng tiểu công chúa mới gặp tai họa bất ngờ này, mặc dù đối phương là quý phi cao hơn nàng vài phân vị, đại thù này, nàng cũng không thể không báo.
"Các em yên tâm, ta sẽ không để Lục La hi sinh vô ích." Trong mắt Chu Anh hiện lên một tia sáng khác thường.
Gia Nguyên đế hạ lệnh đem thi thể Lục La tống xuất cung giao cho Chu phủ hậu táng, Chu Anh phúc thân tạ ân: "Hoàng Thượng, nô tì có một yêu cầu quá đáng... "
"Trẫm biết nàng nghĩ muốn như thế nào, việc này trẫm không có khả năng đáp ứng nàng." Gia Nguyên đế nhìn người phụ nữ chỉ trong vòng hai ngày liền gầy một vòng, "Trẫm biết Lục La xưa nay thân cận với nàng, nhưng nàng chung quy là nha hoàn, trẫm làm như vậy đó là cho nàng ngoại lệ, nhiều hơn nữa là không thể nào."
"Nô tì chỉ là muốn xin Hoàng Thượng từ nay trở đi đến bồi tiểu công chúa thôi, sắp tới sinh thần tiểu công chúa, nô tì đại diện cho tiểu công chúa xin Hoàng Thượng cũng không được sao?" Chu Anh sẳng giọng.
Gia Nguyên đế sửng sốt, hắn nghĩ đến nàng muốn xin chính là chuyện Lục La, mấy ngày nay bởi vì chuyện Lục La đúng là đem sinh thần tiểu công chúa thiếu chút nữa đã quên rồi.
"Tâm can bảo bối của trẫm, trẫm tất nhiên là sẽ." Thấy nàng làm như rốt cục buông xuống chuyện Lục La, Khuyết Tĩnh Hàn cũng hơi hơi nhẹ nhàng thở ra. Hắn làm sao không biết đây là người nào gây nên, nhưng dù sủng ái nàng như thế nào, Lục La rốt cuộc cũng chỉ là cung nữ thôi, nếu là bởi vì một cung nữ chết giận lây sang phi tần, vậy sợ là tiền triều hậu cung đều phải kinh động.
"Hôm nay chính sự cũng không nhiều, trẫm liền dùng bữa tối cùng ái phi đi." Gia Nguyên đế cười dắt nàng qua, "Trẫm sai ngự thiện phòng thêm vài món ăn, tối nay nàng bồi trẫm nâng ly một phen được không?"
Trong lòng Chu Anh rất buồn, tất nhiên là nguyện ý nhất túy giải thiên sầu. Nàng cũng biết Gia Nguyên đế đã điều tra rõ chân tướng, mà chậm chạp không mở miệng với nàng đó là bởi vì thế khó xử, dù sao ở thời đại này, trong mắt mọi người, thực sự không phải mỗi người sinh ra đều ngang hàng.
Gia Nguyên đế đã lựa chọn làm như không thấy, vậy con đường nàng thay Lục La báo thù liền lại khó đi.
Cả đời này bởi vì lúc nào cũng đang diễn trò, Chu Anh vẫn chưa từng thả lỏng, lại không biết tửu lượng sâu cạn của cơ thể này, nhưng một đời trước cả ngày đi tiệc rượu, đối với uống rượu vẫn có chút môn đạo, lúc Gia Nguyên đế đã muốn say, nàng vẫn thanh tỉnh như cũ, thanh tỉnh rơi lệ đầy mặt.
Lúc Gia Nguyên đế nâng mắt liền nhìn thấy người ngồi ở bên cạnh hai mắt đẫm lệ, trong lòng của hắn bỗng dưng tê rần, trong hai năm qua nàng đã khóc rất nhiều lần, nhưng hắn lại rõ ràng có thể cảm giác được, không giống ngày xưa, lúc này đây nàng đang rất thương tâm.
Tuy là say rượu, Gia Nguyên đế lại vẫn sớm tỉnh, hắn vẫn chưa đứng dậy, lẳng lặng nhìn khuôn mặt người phụ nữ dưới ánh sáng nhu hòa của minh châu, im lặng mà bi thương.
Hắn nhớ tới trong đêm qua tựa như giấc mộng ngắn, khi đó hắn tựa hồ bị cảm động bởi khổ sở của nàng, cuối cùng lại cũng chỉ là đem nàng ôm vào trong ngực, làm lệ của nàng ở lại lồng ngực của hắn.
"Vô liêm sỉ!" Trên Kim Loan điện, Gia Nguyên đế tức giận, đem tấu chương ném đến trước mặt Trương Nham - huynh trưởng Trương quý phi, "Ngươi làm thống lĩnh quả nhiên là làm tận chức tận trách! Bảy trăm ngàn lượng bạc ở dưới mí mắt ngươi bị người cướp đi, thật đúng là cho trẫm mở rộng tầm mắt a!"
Chỉ là bảy trăm ngàn lượng bạc thôi, Hoàng Thượng luôn luôn tín nhiệm đối với hắn, Trương Nham không nghĩ tới Hoàng Thượng sẽ tức giận như thế, chẳng lưu mặt mũi, huấn trách như thế. Hắn đoán rằng Hoàng Thượng chỉ là vì phòng miệng người, cũng không phạt nặng, liền chủ động quỳ xuống đất thỉnh tội: "Thần làm việc bất lợi, kính xin Hoàng Thượng trách phạt."
Gia Nguyên đế nhìn người tuy rằng quỳ trên mặt đất nhưng không có ăn năn chút nào, cười lạnh: "Ngươi là nên phạt, trẫm nghĩ ngươi sống địa vị cao không biết dân sinh, vậy đi Quảng Tây làm sâm lĩnh đi."
"Hoàng Thượng!" Trương Nham quá sợ hãi, từ khi hắn đánh bại quân Đột Quyết, mới vừa được nhận mệnh về kinh thành làm tướng quân thống lĩnh, liền có chút đắc ý vênh váo. Bởi vì nghĩ hậu cung có chỗ dựa là quý phi cùng thái hậu, liền không có chút sợ hãi, không thể nghĩ rằng Hoàng Thượng không chỉ có thật sự phạt hắn, còn phạt nặng như vậy!
Sau khi hạ triều, nhị vương gia ở trong Dưỡng Tâm điện vẫn có chút kinh ngạc: "Tâm tình hoàng huynh hôm nay tựa hồ không tốt?"
"Sao thấy được?" Gia Nguyên đế thản nhiên liếc mắt hắn một cái.
Nhị vương gia nói: "Chuyện quan ngân bị cướp này kỳ thật nếu nói là có liên quan tới Trương Nham thì liền có, nếu nói là không có, cũng có thể phủi sạch, Hoàng Thượng cớ gì? Phải phạt nặng như vậy, giáng chức đưa hắn đi nơi nam man? Huống chi thái hậu cùng Trương quý phi nơi đó... "
Gia Nguyên đế chậm rãi uống ngụm trà: "Đã làm sai chuyện nên phạt, đây là việc theo lý thường phải làm, mặc dù hắn là huynh trưởng Trương quý phi, cháu thái hậu, trẫm cũng phải làm theo lẽ công bằng."
"Hoàng Thượng hiểu được đúng mực, là thần đệ quá lo lắng."
Khuyết Tĩnh Hàn phất tay làm cho hắn lui xuống, giờ phút này hắn muốn một người yên lặng một chút, hắn so với ai khác đều rõ ràng, trong sự kiện này, hắn là có nhiều tư tâm hơn, đến cỡ nào không biết đúng mực.
Mà hết thảy này, chỉ là bởi vì người phụ nữ kia, người phụ nữ hắn thấy nàng thương tâm sẽ đau lòng.