"Hoàng đế, ai gia có lẽ là đã già, qua năm mới, ai gia lại vẫn cảm thấy rất quạnh quẽ." Tết Nguyên Tiêu qua đi, khi Gia Nguyên đế đến Thọ Khang cung thỉnh an, thái hậu liền thổn thức nói.

Chu Anh đang cùng chúng phi đang thỉnh an theo thông lệ, vừa nghe lời này liền nhanh đứng dậy thỉnh tội: "Nô tì (tần thiếp) hầu hạ không chu toàn, kính xin thái hậu nương nương thứ tội."

Người đang ngồi đây lại có chỗ nào không hiểu, thái hậu đây là dụng tâm kín đáo. Lúc Đức phi gặp chuyện không may, thái hậu vì bảo vệ quý phi, mượn cớ đem quý phi cấm chừng trong Ninh Tú cung, hiện nay nói ra thâm ý này, không cần nói cũng biết.

Thái hậu ngẩng đầu kêu các nàng đứng dậy: "Ai gia không phải ý tứ này, nhưng trong cung tóm lại là quá mức quạnh quẽ, hoàng tự của hoàng đế ít, giờ ai gia đi, cũng không còn mặt gặp tiên đế dưới cửu tuyền."

"Mẫu hậu như vậy làm lòng trẫm sinh áy náy." Gia Nguyên đế nói, "Trẫm nghĩ Trương quý phi tuy có sai, nhưng cũng phạt rất lâu rồi. Trong ngày thường có nàng cùng mẫu hậu, mẫu hậu cũng ít miên man suy nghĩ, đại công chúa cùng nhị công chúa xưa nay cũng làm mẫu hậu vui vẻ, cũng có thể an ủi mẫu hậu."

Thái hậu vui mừng gật gật đầu: "Hoàng Thượng có thể vì ai gia lo lắng như vậy, trong lòng ai gia liền cao hứng. Trương quý phi hầu hạ hoàng đế cũng lâu lắm rồi, cũng sinh hai công chúa cho hoàng đế, ai gia biết trong lòng hoàng đế cũng nhớ. Những sự tình kia của nàng ai gia cũng biết, chỉ là nhất thời hồ đồ thôi, hoàng đế trừng phạt một chút liền được rồi, nếu là quá mức, ngược lại như vậy làm quý phi, lão nhân hầu hạ trong cung đều rét lạnh tâm."

"Mẫu hậu giáo huấn phải." Gia Nguyên đế gật đầu, "Là trẫm hồ đồ. Thôi Vĩnh Minh, tự mình đi thỉnh quý phi đến Thọ Khang cung, trẫm đã lâu không dùng bữa cùng mẫu hậu và quý phi."

Chúng phi mỗi người đều khéo hiểu lòng người, vội đứng dậy cáo lui.

Chu Anh cùng mọi người đi ra, trên người có chút mệt mỏi, cùng Tô uyển nghi chậm rãi đi về cung. Tô uyển nghi xuất thân từ gia tộc lớn, bất cứ lúc nào trong tính tình đều thấy thanh quý, cũng không hống hách chọc người chán ghét.

"Lúc này Quý phi đã trở lại, muội phải phá lệ để ý hơn." Chu Anh nhìn nàng một cái, "Trong lòng Quý phi còn có hiểu lầm, có lẽ sẽ chọn người bên cạnh ta xuống tay"

"Tần thiếp đa tạ chiêu dung nương nương nhắc nhở." Tô uyển nghi gật đầu, "Tần thiếp sẽ cẩn thận."

"Ừ." Chu Anh không nói thêm nữa, nàng thấy Tô uyển nghi là người linh mẫn, thông minh, sẽ không ngốc đến nỗi dễ dàng bị người hãm hại.

Bên hồ có mấy đám hoa nghênh xuân vàng nhạt đang nở rộ, mang theo chút hơi thở mùa xuân, Chu Anh nhìn thấy cũng thấy trong lòng xuân ý rất đậm: "Muội hồi cung trước đi, bổn cung muốn hái ít hoa nghênh xuân trở về."

Tô uyển nghi phúc thân vừa ly khai chưa được hai bước, phía sau liền truyền đến ý cười réo rắt: "Ơ, bổn cung cho là ai, nguyên lai là Tô uyển nghi muội muội a."

Chu Anh rời đi không xa, cũng không cách nào nhìn như không thấy, đành phải trở lại cùng Tô uyển nghi thỉnh an.

Trương quý phi bẩm sinh cả vú lấp miệng em không vì một trận cấm đoán này mà yếu hơn nửa phần, ngồi ở trên liễn từ cao nhìn xuống nhìn Thư chiêu dung: “Bổn cung thật coi thường Thư chiêu dung, một chiêu giả chết này đều đem ra dùng."

"Nô tì chỉ là y theo ý chỉ hoàng thượng làm việc thôi." Chu Anh chậm rãi nói, "Hoàng Thượng và thái hậu nương nương còn tại Thọ Khang cung chờ nương nương tới dùng cơm trưa."

"..." Lúc này Trương quý phi nhớ tới Hoàng Thượng cùng thái hậu, cũng không phí võ mồm với nàng, liếc hai nàng một cái liền phất tay đi trước.

Chu Anh nhìn theo nàng rời đi, trong lòng nhất thời cũng không biết tư vị. Vào cung đã hai năm, nàng và Gia Nguyên đế không thân thiết bằng Trương quý phi, nếu không phải bởi vì lập trường đối địch, nàng thực nguyện ý có một người bạn như vậy.

Có lẽ là thái hậu có cách dạy, sau khi Trương quý phi đi ra thu liễm rất nhiều, mà ngay cả khi đến sinh thần sáu tuổi của đại công chúa, đều làm rất khiêm tốn. Gia Nguyên đế tựa hồ vui vẻ, đối với trường hợp hiện giờ không người độc đại ở hậu cung này hết sức hài lòng.

Chu Anh gần đây chỉ ứng phó một mình Gia Nguyên đế, nên thoải mái rất nhiều, đối với loại cục diện bình an vô sự này cũng thích nghe ngóng, như vậy vừa lúc có thể dư ra càng nhiều thời gian ở cùng tiểu công chúa.

"Để mẫu phi ôm một cái." Chu Anh từ trong tay nhũ mẫu tiếp nhận tiểu công chúa, cảm thấy trong tay nặng trĩu, không khỏi cười nói, "Chỉ hai ngày không ôm, lại nặng thêm rồi."

"Cũng không phải là có Hoàng Thượng và nương nương sủng ái, trong mỗi ngày tiểu công chúa ăn ngon uống tốt, làm sao có thể không tăng ký thêm." Nhũ mẫu cũng cười, "Hơn nữa tiểu công chúa ăn uống tốt, gần đây ăn nhiều hơn."

Chu Anh gật đầu: "Nhưng cũng không thể ăn quá nhiều, nếu làm cho thân thể không khoẻ ngược lại không tốt."

Nàng thật lo lắng tiểu gia hỏa này về sau ăn thành con heo con.

"Chủ tử, tiểu công chúa sắp một tuổi, chủ tử dự bị chúc mừng cho tiểu công chúa như thế nào?" Lục La đùa với tiểu công chúa, hưng trí dâng trào hỏi, "Hoàng Thượng yêu thương tiểu công chúa như vậy, chắc chắn sẽ làm thịnh yến long trọng."

Chu Anh lắc đầu: "Bé con hiện giờ còn nhỏ tuổi, không cần đại phí chu chương (tốn công tốn sức), chỉ chúc mừng có lệ là được rồi. Nhưng Lục La, em muốn chuẩn bị lễ vật nổi bật cho tiểu công chúa sao?"

Lục La giảo hoạt nháy mắt mấy cái: "Đợi tới chúa sinh thần tiểu công, chủ tử liền biết."

Nàng gật gật đầu, nhìn bé con trong ngực, nhịn không được cúi đầu hôn một cái. Trong hậu cung thay đổi thất thường, bé con này có nhiều người thiệt tình thành ý yêu thương như vậy, cũng làm trong lòng nàng an ủi rất nhiều.

"Thỉnh an Hoàng Thượng, thỉnh an quý phi nương nương." Chu Anh phụng chỉ vào Dưỡng Tâm điện liền quy củ thỉnh an, khi nàng đang ở trong cung của mình làm nước hoa đào, Thôi Vĩnh Minh tự mình đến truyền lời nói nàng đi Dưỡng Tâm điện trước, nàng liền biết Trương quý phi sớm đã ở trong này.

"Muội muội mau đứng dậy." Trương quý phi tự mình lại đây đem nàng nâng dậy, "Trời đã tối như vậy nhưng đem muội muội gọi tới, là bởi vì bổn cung nghĩ sắp tới sinh thần tiểu công chúa, muốn làm yến hội náo nhiệt nên mới muốn cùng Hoàng Thượng, muội muội thương lượng một chút, nhìn xem có ý tưởng gì mới không."

"Nô tì thay tiểu công chúa tạ ơn quý phi nương nương." Chu Anh mỉm cười, nhìn phía Gia Nguyên đế, "Nhưng hoàng thượng so với ai khác đều hiểu tính tình tiểu công chúa, khi gặp trường hợp có nhiều người ngược lại hay e sợ. Huống chi khi sinh thần đại công chúa trước đó đều làm mộc mạc như vậy, tiểu công chúa tất nhiên là phải học theo trưởng tỷ."

Gia Nguyên đế cũng gật gật đầu: "Quý phi muốn tổ chức lớn tất nhiên là có đạo lý, tiểu công chúa là bảo vật trong lòng trẫm, làm lớn cũng đều không quá phận, Thư chiêu dung nói cũng là có lý, con gái của trẫm càng phải làm gương cho thiên hạ thần dân, nhưng đơn giản thì đơn giản, lại không thể mất phong phạm Thiên gia ta. Hai vị ái phi đều tự cân nhắc đi."

"Nô tì tuân chỉ." Chu Anh cùng quý phi lĩnh mệnh.

Ra Dưỡng Tâm điện, Trương quý phi liền mở miệng: “Trong cung bổn cung mới có ít trà đầu xuân, chiêu dung muội muội không bằng đi trong cung bổn cung ngồi một chút, phẩm trà, cũng thương lượng sinh thần của tiểu công chúa luôn."

Chu Anh nghĩ muốn chạy cũng chạy không khỏi, liền đồng ý, sai Lan Tương đi cùng mình. Gần đây Lục La luôn thần long thấy đầu không thấy đuôi, nàng đoán rằng nha đầu kia có lẽ là đang cân nhắc chuyện gì, liền để tùy ý, xuất môn chỉ dẫn theo một mình Lan Tương.

Trong Ninh Tú cung vẫn một phen tráng lệ như trước, trên thực tế nàng đã nhìn quen bộ dáng kiêu ngạo quý khí của Trương quý phi, cảm thấy đồ vật này nọ ở mười hai cung chỉ có ở Ninh Tú cung này quý khí bức người mới hợp với tôn Bồ Tát này.

"Muội muội nếm thử một chút trà này." Trương quý phi cười rộ lên giống như mẫu đơn quốc sắc thiên hương, diễm lệ và ung dung cùng tồn tại, "Đây là trà mới ca ca bổn cung mang về từ nam di, hương vị tuy không bằng nước chè xanh, cũng là có một phen tư vị khác."

Chu Anh tất nhiên là đem cả nhà nàng khen một phen mới cúi đầu phẩm hớp trà, thật sự là trà tốt nhất ở phía nam, trà Ô Long chính tông Đài Loan. Kỹ thuật đóng thuyền của Đại Tề cũng không tiên tiến, một hớp trà này rất đáng giá.

“Bổn cung xưa nay biết tiểu công chúa yêu thích náo nhiệt, Hoàng Thượng cũng nói không thể mất phong phạm hoàng gia, bổn cung liền nghĩ mở tiệc chiêu đãi vài vị Vương gia Vương phi cùng trưởng công chúa Phò mã, coi như là người trong nhà họp gặp. Tất nhiên, vài vị tỷ muội huynh đệ của muội muội cũng phải tới, sau khi muội muội tiến cung, không gặp người trong nhà, nói vậy trong lòng tất nhiên là thập phần nhớ thương?"

Gì, đây là đang bất động thanh sắc khoe ra chính mình có huynh trưởng yêu thương mới có trà uống, mà nàng quanh năm suốt tháng không gặp người trong nhà. Chu Anh mỉm cười thỏa mãn phần hư vinh của nàng: "Nô tì thấy quý phi nương nương rất may mắn, lúc nào cũng có thể nhìn thấy người nhà! Vào cung hai năm, trong lòng vẫn nhớ thương tổ mẫu cùng vài vị tỷ tỷ trong nhà, nô tì đa tạ nương nương quan tâm."

Trương quý phi cười: "Chiêu dung muội muội không cần đa lễ, ta và muội đang ở trong cung hầu hạ Hoàng Thượng đó là có duyên phận tỷ muội, thường ngày muội rất yêu thương đại công chúa, bổn cung chỉ là vì đại công chúa trả một phần nhân tình thôi."

Nếu nói lúc trước Chu Anh còn đối với Trương quý phi vẫn chưa có bao nhiêu phòng bị, nhưng bây giờ, nàng không có nửa điểm hảo cảm. Ngay cả khuê nữ ruột của mình đều xuống tay được, làm sao còn có bao nhiêu nhân tính còn sót lại?

"Đại công chúa làm người thích, nô tì tự nhiên là thiên vị vài phần." Chu Anh tiếp tục ôn hoà hàn huyên với nàng, mãi cho đến giờ Dậu hai khắc mới hồi cung.

"Lục La đã trở lại?" Hôm nay cả ngày cũng không thấy nàng, Chu Anh nhíu mày hỏi.

"Hôm nay nô tỳ vẫn chưa nhìn thấy Lục La." Bách Hợp lắc đầu, "Tiểu công chúa không chịu bú sữa ma ma, vài vị ma ma cũng thúc thủ vô sách (bó tay không biện pháp), chủ tử đi nhìn một cái đi."

Tiểu công chúa vẫn không chịu an phận bú sữa ma ma, chỉ khi thấy nàng đến đây mới nhu thuận một ít, nàng cùng vài ma ma vừa dụ dỗ vừa lừa để bé con ăn chút, lại chơi cùng con tuyết hồ nhỏ trong cung mới nuôi. Con tuyết hồ nhỏ là khi Gia Nguyên đế đông thú bắt sống được hồ ly con, da lông tinh thuần như tuyết, không có chút tạp chất nào, khi mang về cung vừa mới mở mắt, đến bây giờ giống tiểu công chúa, ngay cả đi đứng cũng không lưu loát. Tiểu công chúa vừa thấy liền thích thú, Chu Anh hỏi qua thái y, dặn Bách Hợp cùng vài ma ma một ít lưu ý, liền không có phản đối nữa. Giờ tiểu công chúa và con tuyết hồ nhỏ này thân thiết hơn so với nàng.

Chu Anh thở dài xoay người trở về tẩm điện chính mình, chuẩn bị viết chữ, đã thấy Gia Nguyên đế đang luyện.

"Hoàng Thượng, đây là nghiên mực các nàng đặc biệt cho thần thiếp, sao Hoàng Thượng dùng trước?" Nàng nửa giận nửa làm nũng nói.

"Trẫm đã dùng, ái phi tính phạt trẫm như thế nào?" Gia Nguyên đế đem nàng kéo qua, khóa trong vòng tay, "Trẫm tự mình mài mực bồi tội cho ái phi, được chứ?"

"Nô tì tất nhiên là cầu còn không được." Chu Anh giả vờ, "Nhưng Hoàng Thượng sợ là chưa bao giờ mài mực, thỏi mực này là đồ tốt nhất, Hoàng Thượng đừng lãng phí nha."

Gia Nguyên đế khiêu mi: "Ái phi đây là đang cười nhạo trẫm sao? Trẫm nếu là có thể mài mực này đậm nhạt vừa phải, độ dày đều đều, ái phi lại làm như thế nào?"

"Vậy nô tì liền dâng lên bức tranh, đem phong tư thần tuấn của hoàng thượng vẽ trên giấy, như thế nào?" Chu Anh dõng dạc nói.

"Nói như vậy là định rồi nha." Gia Nguyên đế vuốt vuốt tay áo, cầm thỏi mực liền hết sức chuyên chú mài mực. Chu Anh nhìn sườn mặt hắn, cảm thấy đời sau có câu hình dung về hắn rất thích hợp — đẹp trai đến nỗi không có bạn bè!

Cuối cùng Gia Nguyên đế khiêu chiến thành công, chọn lông mày nhìn Chu Anh, trong ánh mắt kia tất cả đều là vênh váo tự đắc, chỉ đợi đến khi nàng bị mắc lừa, làm trò cười cho thiên hạ.

Chu Anh cắn răng một cái, cầm bút chuẩn bị liều mạng.

Lan Tương lại mạo phạm xông vào, thở gấp mở miệng: "Hoàng Thượng, chủ tử, việc lớn không tốt..."

Mặc dù không ổn trọng so với Bách Hợp, nhưng tính tình Lan Tương cũng không nôn nóng, Chu Anh ngẩng đầu nhìn phía nàng: "Em thở một ngụm, nói, rốt cuộc có chuyện gì?"

"Chủ tử!" Lan Tương muốn nói, nước mắt lại rơi trước, "Phủ nội vụ mới vừa rồi ở trong rừng hoa đào phát hiện một thi thể, nói là... nói có thể là Lục La cô nương..."

Bút lông trên tay Chu Anh nháy mắt như là nặng ngàn cân, thẳng tắp rơi xuống, bút nện ở trên giấy Tuyên Thành tuyết trắng, mực văng bốn phía...

P/s: các nàng nghĩ ai là người giết Lục La???