Chương 124:
Bọn họ thoát ra đường bằng con sông dưới lòng đất. Ông già nói không sai, dưới đất quả nhiên có nguồn nước. Đi từ động hạc tiên sẽ tiến vào một đường hầm vừa dài vừa hẹp vừa tối tăm vô hạn, sau đó xuyên đến một hang động tự nhiên, men theo hang động đó mà ra, đi vào con sông, dòng sông có một đoạn nước chảy rất xiết, Chu Sa không biết bơi, hai đàn anh không màng an nguy mạnh mẽ kéo theo cô, cô mới có thể bơi qua. Lúc lên bờ ánh trời đã vào hoàng hôn, đám mây chân trời đã đỏ rực đẹp đẽ, ngẩn người trong đám mây mỏng trời xanh, bọn họ đều có cảm giác như cách biệt với thế giới. Mọi người hít thở sâu, bầu trời thật xanh, đám mây thật đẹp, ngay cả không khí cũng quá đỗi ngọt ngào. Mọi người quên những khó khăn, hoảng sợ, uất ức, căng thẳng cùng không cam chịu trong ngôi mộ kia, Giang Viễn Lâu và Béo như binh sĩ cưỡi ngựa thắng lợi trở về, thích thú hò reo, ngay cả A Thanh, cơ thể còn run rẩy cũng khẽ cười, nước dưới lòng đất quá lạnh, lạnh khiến nó run rẩy, may mà thời tiết bên ngoài còn tốt, giảm bớt đi lạnh lẽo trên cơ thể của nó. Chu Tú Mẫn làm động tác cầu xin "Thánh mẫu Maria" để cảm ơn, chỉ có Chu Sa không động đậy, Giang Viễn Lâu vui mừng xong hỏi: "Chu Sa em sao thế? Sao em lại chảy máu?" Ngay lúc đó cảm giác không đúng, âm thanh cũng biến đổi, sắc mặt Chu Sa trắng bệch như người chết, cánh tay chảy đầy máu, giống như con sông dưới kia ào ào chảy ra không ngừng. Khuôn mặt vui vẻ của Chu Tú Mẫn nhất thời biến sắc, hoang mang kéo ấy ống tay áo của cô lên nhìn cổ tay, chỉ thấy hai vết rạch trên làn da trắng bóc kia, ào ào chảy ra như thể rất vui vẻ. Hai đàn anh không hiểu, chỉ nghĩ là lúc bơi bị đá cứa vào, hoảng hốt kêu lên, Chu Tú Mẫn lại rõ ràng, chỉ sợ dưới động kia có thứ gì kì quái, cô phải dùng máu mở đường, rồi lại hận bản thân không phát hiện ra. Tay áo vẫn còn hoàn hảo không khuyết thiếu, sao có khả năng bị đá rạch phải chứ? Sắc mặt Chu Tú Mẫn còn khó coi hơn cả người chết, không nói gì cởi đồ của mình ra, lấy dao rạch mấy rạch, im lặng băng bó cho cô, băng bó xong buồn rầu nói: "Cổ tay xinh đẹp như thế... không cho phép bị thương nữa. Xấu rồi không thèm cậu nữa." Hai đàn anh lúc này lúng túng vô hạn, một người nhìn trời, bầu trời thật xanh, một người nhìn về phía xa, núi non bát ngát. Chỉ có A Thanh ngu ngơ nhìn cái này nhìn cái kia, chỉ cảm thấy sao hai chị gái xinh đẹp nói chuyện lại kì quái đến thế. Đi đêm trong núi không phải là lựa chọn thông minh, nhưng bọn họ cũng không biết bản thân đang ở nơi nào, còn bao nhiêu đường phải đi, bọn họ rất vội, tuy mệt mỏi chỉ muốn nhắm mắt, chỉ muốn ngủ một giấc, nhưng bọn họ không dám thong thả. Giang Viễn Lâu và Béo tìm một đống lá khô cành khô đốt lửa hong quần áo, quần áo của bọn họ đều nhanh khô, cho dù không có lửa, gió cũng nhanh chóng thổi khô, nhưng còn có một đứa trẻ, vừa nãy bơi qua con sông chỉ sợ người đông cứng lại rồi, không bị bệnh mới tốt, hơn nữa, cảm giác cơ thể dính dính cũng không thoải mái, nhóm lửa, còn có thể nghỉ ngơi một lát. Giang Viễn Lâu tìm một ít nhựa thông, đốt mấy bó đuốc quanh Chu Tú Mẫn, lúc này quần áo đã rách, Chu Tú Mẫn mặc chiếc quần dài nhàn hạ, bộ đồ bơi ôm sát màu đen, xinh đẹp kiêu ngạo như con báo đốm, A Thanh nhìn đỏ mặt, Béo thầm huých nó mấy cái: Tí tuổi học cái gì trộm sắc, chết đi. Hổ mẹ này mà em không nhìn ra à? Em không thấy Giang văn nghệ của chúng tôi yêu thích nữ sắc mà đến liếc cũng không thèm liếc một cái à? Bỏ ý định của em đi. Hắn nhéo A Thanh khiến nó rú lên, vô cùng kì quái, sau đó bọn hắn nhìn trộm Chu Tú Mẫn bị Chu Tú Mẫn phát hiện híp mắt nguy hiểm nhìn bọn hắn, sau đó bọn hắn cũng không dám nhìn nữa. Trời càng ngày càng tối, bọn họ đi đường càng vội. Đợi lúc trời tối hẳn, mới đi ra khỏi dãy núi kia, quay lại con đường lúc đến, lại có cảm giác "không có cách nào quay lại". Đến khi trời sáng, bọn họ tìm được một thôn gần đó, nói dối là du khách lạc đường cần giúp đỡ, cho người ta ít tiền để làm cơm canh ăn no bụng, nằm ngang nằm dọc ngủ ba năm tiếng, sau đó cho tiền để nhờ người ở đó lấy xe ba bánh chở bọn họ vào thị trấn. Bọn họ tròng trành trên chiếc xe ba bánh, vừa đến nơi có tín hiệu, Chu Tú Mẫn, Chu Sa, Béo lần lượt gọi điện thoại cho Chu Kính Nhân, giáo sư Liêu, cô Trịnh báo bình an, rất nhanh có thể thắng lợi trở về, chỉ có Giang Viễn Lâu nghĩ đến chiếc điện thoại yêu dấu của mình, vô hạn chua xót. Những người ở nhà vui mừng đến ngây ngốc, đặc biệt là Chu Kính Nhân, nghe thấy em gái mình bình an, nhất định phải mở hội tẩy trần cho cô ấy, bảo cô ấy mời mọi người đến ăn uống, Chu Tú Mẫn vui vẻ tuyên bố: Anh trai mình mời chúng ta ăn cơm, ăn thỏa thích ở khách sạn năm sao hoành tráng nhất. Hai đàn anh vui vẻ khoa chân múa tay, cơm bá vương quả thật ai cũng yêu thích, không có một trong những. Sau đó sôi nổi thương lượng lúc về phải ngủ ba ngày hay bốn ngày mới được, chỉ có A Thanh im lặng không lên tiếng, nó không còn thầy, cũng không biết đi đâu, nhìn mấy anh chị vui vẻ như thế, ở nhà còn có người chờ bọn họ về, vô thức buồn bã. Béo chú ý đến, nhìn sang ba người bạn họ, bọn họ đều có chút khó xử, theo lí mà nói, đưa người ra rồi bọn họ không có nghĩa vụ gì nữa, nhưng dù sao A Thanh vẫn còn là một đứa trẻ, còn là học trò của người đã cứu mạng Chu Sa, đương nhiên phải có trách nhiệm chăm sóc, nhưng chăm sóc thế nào? Cho tiền? Vậy thì dễ rồi, tóm lại ngoài Chu Sa... ba bạn học đều nghĩ như thế... đều không phải người thiếu tiền, nhưng... Khó xử quá, khó xử! Ngược lại Chu Sa lên tiếng, "Em có muốn về Chu Thành cùng tôi không?" Cô nói là "tôi", mà không phải "chúng tôi", lúc đó ba bạn học cảm giác cần phải rạch nhát dao ở nách... không phải, vui chết rồi, là đâm thẳng vào hai mạn sườn. Béo nói, "Mẹ anh có một quỹ giáo dục, có thể giúp em đi học, chầm chậm suy nghĩ xem sau này muốn làm gì." "Nếu em đồng ý, có thể đến nhà họ hàng anh làm con nuôi. Thím anh hơn năm mươi tuổi, tính tình tốt, thích trẻ con, lúc nào cũng muốn nuôi một đứa. Đương nhiên, anh có thể cùng em đến đó, xem em có thích bà ấy hay không. Chắc chắn bà ấy sẽ thích em." Giang Viễn Lâu tương đối tận tâm, vừa rồi nghĩ đến hoàn cảnh của A Thanh, hắn liền nghĩ ra ý kiến này. "Không muốn đi học, tôi thấy em cũng nhanh nhẹn, có thể đến chỗ anh tôi học làm ăn." Chu Tú Mẫn cũng tỏ thái độ. A Thanh bối rối nhìn bọn họ, không dám tin. Rất lâu sau, mới lẩm bẩm hỏi: "Thật... thật sự có thể sao ạ?" "Đương nhiên!" "Vậy giải quyết như thế nhé, trước tiên em về Chu Thành cùng chúng tôi đã." Béo xua tay, thay nó quyết định. Cả đường bọn họ không dừng, lên chuyến xe tiếp theo đến Quế Lâm, vì A Thanh không có chứng minh thư, không đi máy bay được, Giang Viễn Lâu lại muốn thăm thú Quế Lâm, sau khi thương lượng quyết định để Chu Sa và Chu Tú Mẫn đi máy bay về Chu Thành trước, Béo và Giang Viễn Lâu ở Quế Lâm hai ngày sẽ quay về bằng đường bộ. Kết quả cô Trịnh gọi điện thoại giết dự định, hạ lệnh lập tức quay về: Ông thầy Chu ngày nào cũng hỏi tôi đòi người, phiền chết mất. Về ngay lập tức! "Cạch!" Nói xong, lại nhanh chóng cúp điện thoại. Giáo sư, thật sự không cần quá yêu bọn em đâu. Giang Viễn Lâu và Béo lệ rơi đầy mặt, ngoan ngoãn đặt vé quay về. Giang Viễn Lâu và Béo về muộn hơn hai người Chu Sa một tối. Sau khi xuống xe, Giang Viễn Lâu đưa A Thanh về nhà, hắn đã gọi điện thoại đánh tiếng với mẹ, mẹ hắn trong lòng có chuẩn bị, sắm sửa lại cho A Thanh, khiến thằng bé sáng sủa sạch sẽ hẳn lên. Mấy ngày này ở nhà bà, thấy A Thanh ngoan ngoãn nghe lời, lại không nỡ đem cho người thân, thế là thương lượng với bố Giang Viễn Lâu: Giang Viễn Lâu lớn rồi, lông cánh cứng cáp rồi, không biết thằng nhóc thối đó có kết hôn hay không, không bằng chúng ta nuôi thêm một đứa, vứt thằng nhóc thối kia đi nhé? Thế là Giang Viễn Lâu có thêm một đứa em trai. Giang Viễn Lâu giật mình, nếu theo họ nhà hắn, chẳng phải sẽ gọi là... Giang Thanh? Nếu không là Giang X Thanh? Sau này đứa trẻ này sẽ không bị bạn học cười chết vì cái tên này chứ? Nhưng bố mẹ hắn không đổi tên cho A Thanh, cứ thế nuôi như con nhà mình, A Thanh cũng vẫn dùng họ cũ. Giang Viễn Lâu nhẹ nhõm không ít. Chuyện này để nói sau. (Giang Thanh có âm đọc gần giống jj, jj trong tiếng Trung là "cậu nhỏ" ) Ngày Chu Sa và Chu Tú Mẫn trở về, cô Trịnh dẫn Oa Oa đến đón bọn họ. Tâm trạng cô Trịnh rất tốt, cuối cùng tâm trạng thấp thỏm lo lắng trong lòng mấy ngày này cũng có thể buông xuống, bốn học trò trở bình an vô sự, còn lấy được da rắn ngàn năm, coi như song hỉ lâm môn, nụ cười hiếm thấy lại rạng ngời trên mặt. Oa Oa không biết vì sao cô Trịnh vui vẻ, nhưng cũng vô thức cười lên cùng cô Trịnh, tuy mấy ngày trước cô Trịnh thỉnh thoảng sẽ mỉm cười, nhưng lúc nào cũng mang theo tâm tư nặng nề, hôm nay lại thật sự vui vẻ. Cô Trịnh nhìn thấy dáng vẻ Oa Oa như thế, vô thức đưa tay ra xoa mặt Oa Oa, cười nói: "Bọn họ về rồi. Em sẽ không sao." Khuôn mặt trắng bệch của Oa Oa nở nụ cười, có chút không hiểu nhìn cô Trịnh, cô Trịnh cũng không giải thích nhiều. Chuyến bay của Tú Mẫn và Chu Sa hạ cánh đúng giờ. Cô Trịnh nhìn hai cô học trò yêu quý, hiếm khi lộ ra cảm xúc, "Quay về là tốt rồi, vất vả rồi!" Trong lời nói rất cảm khái, cũng có thể thấy được bất an mấy ngày này. Sau đó nhăn mày, "Sao em lại giống Uyển Uyển vậy chứ." Cô Trịnh nói sắc mặt của Chu Sa, Chu Sa miễn cưỡng cười cười, "Em không sao ạ, chỉ là hơi mệt chút thôi." Lên xe, Chu Sa đem da rắn ngàn năm cùng phương thuốc đã viết lúc còn ở trên máy bay đưa cho Oa Oa, "Đây là da rắn ngàn năm, sắc thuốc theo liều lượng bên trên, uống ba mươi liều, chất độc trong cơ thể cô sẽ tiêu tan, sau đó dần dần tĩnh dưỡng, cô sẽ khỏe lại." Oa Oa không biết làm sao nhìn cô, trước giờ cô ấy chưa từng nghĩ Chu Sa nói thật, nhưng thật sự làm được, khiến Oa Oa không dám tin tưởng, chân tay cô ấy có chút lúng túng, nước mắt thiếu chút nữa rơi ra. Cô Trịnh liếc nhìn Oa Oa, "Còn không cảm hơn bọn họ, bọn họ vất vả lắm mới tìm về được cho em, phải cảm ơn người ta cho tốt." "Vâng!" Oa Oa lấy tay lau nước mắt đã trào ra, cúi đầu, âm thanh mang theo tiếng nức nở, ngay cả Chu Tú Mẫn ghét nhất người ta hở tí là khóc cũng muốn khóc... khó khăn lắm mới lấy được, lại cho người ta rồi (tuy vốn là lấy cho Oa Oa) có thể không khóc sao? Chu Tú Mẫn xin chỉ thị: Giáo sư, em và Chu Sa về nghỉ ngơi trước. Nghỉ ngơi xong sẽ đến báo cáo với cô. Cô Trịnh bất đắc dĩ cười: "Được! Cho hai đứa một ngày. Tôi gọi ông già Liêu mời mấy đứa ăn cơm." Bởi vì đã về nơi quen thuộc, Chu Tú Mẫn thả lỏng hơn, níu lấy Chu Sa cười hi hi hỏi: "Giáo sư, mời ăn cơm thôi ạ?" Cô Trịnh liếc hai người qua gương chiếu hậu, "Vậy em còn muốn thế nào nữa?" Chu Tú Mẫn giả vờ trầm tư, "Cũng phải có chút khen thưởng chứ ạ." Cô Trịnh khinh bỉ, sau đó lười nói, thả lỏng người, cũng không có dấu hiệu không vui: "Xem đã!" Chu Tú Mẫn nằm trên vai Chu Sa cười "hi", tuy cô Trịnh nói như thế, nhưng thật ra đồng ý rồi. Được nghỉ phải đi chơi đâu với giày quân đội đây? Chu Tú Mẫn có kinh nghiệm bị anh cả nhiều lần truy sát vì về không báo, lần này ngoan ngoãn gọi điện cho anh cả rồi thong thả về nhà riêng, hai người đứng đắn "tắm gội ngủ". Mệt mỏi mấy ngày này vừa thả lỏng liền không thể thu về, Chu Tú Mẫn tỉnh lại mềm nhũn thành con nhộng, kêu chỗ này đau chỗ kia đau, bảo Chu Sa đang viết gì đó, như phục dựng bản đồ, đến mát xa cho cô ấy. Kết quả mát-xa mát-xa rồi biến thành lăn giường, một trận ân ái khiến Chu Tú Mẫn đói không chịu nổi, may mà buổi sáng lúc tỉnh dậy, Chu Sa đã chuẩn bị, lập tức dâng đồ ăn đến. Ngày hôm sau, cô Trịnh gọi điện thoại tới, "Tỉnh chưa? Tỉnh rồi thì qua đây... được rồi, không gọi em. Gọi Chu Sa. Em ngủ của em đi." Sau đó, lại, nhanh chóng cúp máy. Chu Tú Mẫn buồn bực, không gọi em thì gọi vào số em làm gì? Phù thủy! Cô ấy đoán gọi Chu Sa đến để xem cách kết hợp thuốc, liền gọi Chu Sa tỉnh dậy, Chu Sa mơ mơ màng màng, nũng nịu dụi đầu vào trong lòng Chu Tú Mẫn, khiến Chu Tú Mẫn vui vẻ cười cười. Chu Tú Mẫn vỗ mặt cô, "Mụ phù thủy gọi cậu qua đó. Chắc là để cậu xem cô Chương. Cậu mau dậy đi." Chu Sa ngây ra một lúc lâu, bò dậy, đánh răng rửa mặt thay quần áo ra cửa. Chu Tú Mẫn cũng đi theo. Chu Sa hỏi, không phải giáo sư nói không cần cậu đến sao, không ngủ thêm à? Chu Tú Mẫn nói, dù sao cũng tỉnh rồi, cùng đi xem, nghe Oa Oa nói, mình còn tưởng phải chữa trị phức tạp lắm, không ngờ sắc thuốc uống đơn giản như thế. Chu Sa cười cười, "Da rắn ngàn năm là vật cực âm cực lạnh, dược tính rất mạnh. Phải lặp đi lặp nhiều lần giống như lúc chữa trị cho anh trai cậu, cũng chẳng qua là vì dược tính của cô Chương... không đủ." Chu Tú Mẫn nhỏ giọng hỏi, "Cậu thì sao?" Chu Sa ngây ra, "Mình?" Chu Tú Mẫn chuyển chủ đề, nhìn vết thương trên tay Chu Sa, "Đau không, sau này không được rạch nữa đấy. Cậu không đau nhưng mình đau lòng." Chu Sa mặt đỏ tía tai bởi những lời ngọt ngào ấy, ấp a ấp úng, "Không... không... không đâu." Chu Tú Mẫn lại hỏi: "Chuyện ông già kia nói, vậy... cậu... cậu có muốn thông báo cho đàn anh, bảo họ đừng nói ra không?" "Cậu nghĩ thế nào?" Chu Sa có chút không biết giải quyết vấn đề này thế nào, Chu Tú Mẫn nói: "Tuy không có gì, nhưng cũng không nhất thiết phải nói với mọi người." "Ừm! Vậy bảo đàn anh bọn họ đừng nhắc tới." Chu Tú Mẫn gọi điện thoại đánh tiếng cho Giang Viễn Lâu, Chu Sa rơi vào trầm tư. Buổi tối cô Trịnh mời ăn cơm, mọi người vui vẻ rộn ràng, giáo sư Liêu nhìn "Đàm Thi" đã "tâm niệm" trong lòng từ rất lâu, mới đầu ông còn không phản ứng kịp, lúc phản ứng xong liền mừng rỡ vội vàng muốn nhìn (nghiên cứu) tỉ mỉ. Cô Trịnh hung hăng ngăn lại bàn tay muốn bắt lấy Uyển Uyển của giáo sư Liêu, "Làm gì thế? Động chân động tay, biến thái à? Đi sang một bên, đi sang một bên!" Ánh mắt khinh bỉ phòng bị lão dê già khiến giáo sư Liêu đức cao vọng trọng đáng thương hoảng hốt, mặt ngây ra, những người khác được dịp vui đến... Chuyện này đã giải quyết xong, không khí trong phòng ăn càng vui vẻ. Oa Oa trịnh trọng cảm ơn nhóm Chu Sa xong, yên lặng ngại ngùng ngồi cạnh cô Trịnh nghe bọn họ nói chuyện, Béo và Chu Sa không để ý tới phương diện này, giáo sư Liêu quang minh lỗi lạc càng không cần nói, chỉ có Giang Viễn Lâu và Chu Tú Mẫn cẩn thận, ánh mắt sắc bén, nhìn Trịnh quá quắt cẩn thận bảo vệ Oa Oa như thế, trong lòng vô cùng nghi hoặc. Hai người mong tìm được "trung nhân đồng đạo" (người đi chung đường) từ người kế bên, kết quả "trung nhân" lại không "đồng đạo", quá thất vọng rồi, cuối cùng tìm được trên người đối phương sự thấu hiểu an ủi. Bọn họ tỉ mỉ kể lại một lượt quá trình tiến vào mộ, cùng những sự việc sau đó, trừ việc ông già kể về quá khứ của Chu Sa. Giáo sư Liêu vừa nghe thấy bọn trộm mộ xâm nhập vào cung điện ngầm của Tần Vương, sửng sốt thiếu chút đập bàn, muốn liên lạc ngay với cấp trên, cô Trịnh ngăn ông: "Được rồi. Nghe mấy đứa hình dung, đám người kia cũng khó mà ra được, có thể ra được, bây giờ cũng chạy rồi. Thầy yên tâm ăn cơm, nghe mấy đứa kể đi." Béo và Giang Viễn Lâu rất bất mãn với mặt sẹo, nếu không phải đám người đó, bọn họ tuyệt đối có thời gian rảnh rỗi đi thăm quan cung điện ngầm một chuyến, cung điện ngầm hùng vĩ tráng lệ ấy còn chưa tham quan hết, thật là chết không nhắm mắt, thế là mắng chửi thêm đám người đó thêm mấy lần, rồi an ủi giáo sư Liêu các kiểu mới kìm lại được cảm xúc kích động của giáo sư Liêu. Sau đó học trò ruột lấy ra hai phần tài liệu ân cần như chăn bông, "Giáo sư, em vẽ lại bản đồ cung điện ngầm rồi, hình dáng bên trong tuyệt đối là có một không hai, thầy xem đi..." Sau đó đưa cho cô Trịnh một phần. Trong lòng Giáo sư Liêu được an ủi: Vẫn là bạn học Tiểu Chu tốt nhất. Cũng đắc ý không thôi với ánh mắt liệu việc như thần của mình. Những bạn học khác vô cùng xấu hổ, nhìn khoảng cách này, nhìn giác ngộ này... Chu Tú Mẫn mới biết thì ra Chu Sa vẽ lại những thứ này, vô thức lắc đầu, thế giới của học bá thật là đáng sợ. Sau đó hai thầy trò bắt đầu thì thầm, thì thầm, thì thầm... sau đó cô Trịnh nghe mà không nhịn nổi, "Hai người xong chưa hả? Ăn cơm!" Lúc này mới cắt đứt hội thảo nghiên cứu điên cuồng của hai thầy trò. Vui vẻ mà rời đi. Trên đường về nhà, Chu Tú Mẫn hỏi Chu Sa: "Cậu có thấy cô Trịnh rất kì lạ không?" Chu Sa: "Hả? Có sao?" Chu Tú Mẫn: "... Cậu không cảm thấy cô ấy rất tốt với Uyển Uyển à? Còn gắp đồ ăn cho cô ấy nữa." "Không phải Oa Oa người ta tay ngắn lại xấu hổ không dám gắp sao, cô Trịnh giúp cô ấy thì sao?" Chu Sa nghi hoặc, trong mắt Chu Sa, Oa Oa chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi, đương nhiên cần người lớn chăm sóc. Chu Tú Mẫn muốn cho cô một cái bạt tai, "Cô ấy thành niên rồi. Tóm lại thái độ của cô Trịnh với cô ấy rất kì lạ." "Có sao?" Chu Sa nghĩ nghĩ, "Rất bình thường mà!" Cô không cảm thấy có gì khác lạ. Chu Tú Mẫn bất lực, ngoài thế giới học vấn, Chu Sa là đầu lợn, lợn còn thông hiểu nhân tình hơn cô. Chu Tú Mẫn quả quyết, "Tóm lại mình cảm thấy có gian tình." Cô ấy lại hỏi: "Cậu cảm thấy cô Trịnh sẽ thích Oa Oa không? Nếu không người dưng nước lã, sao có thể nhiệt tình như thế chứ? Đưa người ta đến mà thần không biết quỷ không hay, còn bắt đại đệ tử của cô ấy, là mình, đi vào chỗ nguy hiểm tính mạng, không có gian tình nói không thông được." "Loại thích nào?" Khóe miệng Chu Tú Mẫn co rút lại, "Có bao nhiêu kiểu thích chứ? Là loại thích giống như cậu thích mình vậy đó." "Nhưng cô Trịnh lớn tuổi vậy mà." Chu Sa không thể tin được, Chu Tú Mẫn cười, "Cô Trịnh còn chưa đến ba mươi lăm, được chưa? Già lắm sao? Đừng nhìn vẻ ngoài của Oa Oa, cô ấy cũng trưởng thành rồi được chứ? Tuổi tác không phải vấn đề được chứ? Có vấn đề, thì lão yêu bà cũng sẽ làm thành không vấn đề, được chứ?" Chu Sa không hiểu tại sao Chu Tú Mẫn lại kích động như thế, nhăn đôi lông mày xinh đẹp của mình nghi hoặc, "Tú Mẫn, cậu nói nhiều như thế, là nhất định muốn chứng minh bọn họ... sao?" Chu Sa không tiện nói "gian tình". Hơn nữa cho dù cô Trịnh có thích Oa Oa thì có liên quan gì đến Tú Mẫn chứ? Tại sao nhìn cậu ấy lại hưng phấn thế chứ? Chu Tú Mẫn cảm thấy như đàn gảy tai trâu, chuyển sang gọi điện thoại cho Giang Viễn Lâu, hai người hợp nhất, bà tám liên thông, liên tưởng phong hoa tuyết nguyệt vô hạn, cuối cùng đưa ra kết luận: Mùa xuân của Lão Trịnh, đến rồi! Chu Sa dội gáo nước lạnh cho bọn họ: Nhưng Oa Oa cũng không nhất định thích giáo sư mà. Chu Tú Mẫn ngây ra, sau đó mạnh mẽ xua tay: Giáo sư thích là được! Ý trong lời nói: Oa Oa không thích cũng phải thích. Chu Sa: ... Chu Sa lặng lẽ nghĩ, có cần ngang ngược như thế không? Tú Mẫn càng ngày càng giống giáo sư rồi!