Chương 123:

Chu Tú Mẫn nhìn biểu cảm của cô, cũng vui mừng, "Nghĩ ra rồi à?" Chu Sa cũng không trả lời cô ấy, chỉ vội vàng lấy giấy bút, đột nhiên nhớ ra không mang theo những thứ này, thế là đổi thành vẽ xuống đất, Chu Tú Mẫn ngồi xổm bên cô nhìn, chỉ nhìn thấy cô vẽ gì đó giống như một kết cấu kiến trúc. Tay cô vẽ quá nhanh, lớp bụi trên mặt đất lại quá mỏng, không đủ để hình thành một bức vẽ rõ ràng, Chu Tú Mẫn không nhìn rõ. Chu Sa nhíu mày, vẽ lên kí hiệu ở những chỗ không rõ ràng trên bức vẽ kia, hiển nhiên đang tìm ra đáp án chính xác, sau đó nắm lấy la bàn rơi vào trầm tư, sau đó lại vẽ thật nhanh lên bức vẽ ban nãy, rồi mím môi, hỏi một câu, "Tú Mẫn, lúc trước cậu nói chúng ta đang trong trạng thái 'lên núi' đúng không?"

"Không! Nếu dựa theo người công nhân kia nói 'bên ngoài là sườn núi', có lẽ bây giờ chúng ta sẽ ở đáy vực."

"Ừm!" Chu Sa mơ hồ đáp lại, lộ ra biểu cảm bối rối lại giống như trầm tư, sau đó đứng lên, "Chúng ta đi thôi!"

Chu Tú Mẫn nhanh chóng xách ba-lô lên, Béo không do dự ngồi xổm xuống để Giang Viễn Lâu nâng ông già lên lưng hắn, tất cả những động tác này nhanh chóng hoàn thành, chỉ có A Thanh còn đang mơ màng không hiểu, không biết làm thế nào, nhìn bọn họ. Giang Viễn Lâu nhận lấy ba-lô từ tay Chu Tú Mẫn, kéo tay A Thanh đưa cho Chu Tú Mẫn, "Đi theo chị này."

Nhóm người cẩn thận ra khỏi kho lương thực, Chu Tú Mẫn đi sau Chu Sa, Chu Tú Mẫn dắt tay A Thanh, Béo cõng ông già, Giang Viễn Lâu đi cuối. Ai nấy tim đập chân run như đi trên lớp băng mỏng, mà không biết mặt sẹo đã bỏ mạng xuống hoàng tuyền, tên Jack còn sống sót, lại càng sợ bọn họ.

Một đường bình an vô sự, bọn họ ngạc nhiên nhưng cũng không dám thả lỏng, khi đi đến một đường hầm, Chu Tú Mẫn và Chu Sa rất quen thuộc đường hầm như thế này: Khi hai người tham gia khai quật ngôi mộ nghi là mộ Tần Vương cũng có kiểu đường hầm y hệt như thế, nhưng đường hầm trước mặt sâu hơn không biết bao nhiêu lần so với ngôi mộ nghi ngờ kia. Trong cung điện ngầm rộng lớn như thế, nếu không phải Chu Sa, liệu bọn họ có thể tìm thấy không? Chu Tú Mẫn lại lần nữa cảm thấy được "khoảng cách", cho dù đây không phải là lúc thích hợp để thương tâm cảm thán, Chu Tú Mẫn vẫn tan vỡ.

Trong đường hầm, Chu Sa đi rất chậm. Các bức điêu khắc đá ở hai bên đường hầm trải qua thời gian bào mòn vẫn tinh xảo rung động lòng người, yên lặng bảo vệ hai bên đường hầm từ hạ sang thu, từ ngày sang đêm, hạc tiên quay đầu rỉa cánh, đàn ngựa cúi đầu uống nước, rùa thọ ngậm linh chi cỏ tiên trong miệng... bọn chúng không có sinh mạng, nhưng càng quan trọng và cát tường hơn so với sinh mạng. Nếu không phải tình huống khẩn cấp, mọi người hoặc sẽ sửng sốt sẽ reo hò hoặc cũng có thể nghe được tiếng cảm thán đẹp đẽ từ giáo sư kính yêu: Đẹp biết bao! Thật đẹp quá! Nhưng lúc này, bọn họ không có tâm tình ấy, có quá nhiều cảm giác "không giống bình thường" giày vò sự yêu thích, bây giờ, bọn họ chỉ muốn ra ngoài. Nhanh chóng!

Chu Sa dừng lại, những người khác căng thẳng nhìn cô. Sau này Chu Tú Mẫn nhớ lại cảm giác khi đó, nói bọn họ giống như những kẻ chạy loạn, mắt lung linh đợi cô đút đồ ăn vào miệng. Chu Sa đang quan sát con hạc tiên trước mặt, tạo hình hạc tiên đẹp đẽ, tư thế tuấn mĩ, một chân đứng vững, vô cùng đẹp đẽ, khẽ ngẩng đầu, tinh thần phấn chấn, cái mỏ dài đang ngậm con rắn xanh? Không thể trách nhóm Chu Tú Mẫn, bọn họ đã phát điên với đám sinh vật trơn bóng bò qua bò lại kia rồi, nhìn thấy thứ dài dài đó trực giác liền phản ứng nó là rắn.

Chu Sa đi đến.

Chu Tú Mẫn hỏi: "Cậu tìm gì thế?"

"Tìm một con hạc tiên không có mắt. Hoặc cái khác."

"Không có mắt?" Chu Tú Mẫn nghi hoặc hỏi một câu, "Mình tìm giúp cậu."

"Cẩn thận, đừng đụng vào. Chỉ sợ có cơ quan."

"Ừm!" Chu Tú Mẫn đáp. Giang Viễn Lâu cũng tham gia tìm kiếm, A Thanh ấp úng cũng muốn giúp, Béo kéo nó lại, "Đừng chạm linh tinh." Hắn sợ đứa bé này không cẩn thận lại gây ra chuyện.

A Thanh không động, mắt rưng rưng nhìn thầy nó, khẽ hỏi: "Thầy... thầy sẽ chết sao ạ? Thầy sẽ không có chuyện gì đúng không ạ?"

Béo đột nhiên nhớ ra, ban nãy trong cũng điện ngầm, bọn hắn rẽ trái tìm phải đi cả một con đường dài, không biết ông già thế nào rồi. Hắn đặt ông già xuống, kiểm tra mũi... hắn thở hắt một hơi, tắt thở rồi, ban nãy vội vã đi đường, không biết ông già đã qua đời từ lúc nào.

A Thanh nhìn hắn, mặt biến sắc, hoảng hốt hỏi, "Thầy em thế nào rồi ạ?" Lắc lắc ông già lêu lên, "Thầy ơi, thầy, thầy tỉnh lại đi."

Béo ngăn lại động tác như sắp phát điên của nó, "Thầy em chết rồi."

A Thanh cũng có dự cảm, nhưng khi Béo nói ra, lại đau khổ "A" hét lên, bị Béo che mồm lại, "Đừng kêu. Chúng ta sẽ chết."

Nước mắt A Thanh ào ào chảy xuống như mưa, lăn lên cả tay Béo, Béo buồn bã, trong lòng cũng khó chịu. Chu Tú Mẫn và Giang Viễn Lâu nghe thấy bên này có động tĩnh, Chu Tú Mẫn không động đậy, Giang Viễn Lâu đi đến khẽ hỏi: Sao thế? Béo khẽ nói với hắn. Chỉ có Chu Sa đang miệt mài tìm kiếm, không phát giác. Chu Tú Mẫn đi đến kéo kéo lấy tay áo cô, Chu Sa không hiểu ngẩng đầu, nghe Chu Tú Mẫn nói, lộ ra biểu cảm hoang mang, cô cũng không có tình cảm gì với ông già, nhưng dù sao một người xa lạ chết trước mắt mình cũng khiến người ta buồn bã, huống hồ ông già đã từng cứu cô. Cảm giác trong cô lúc này rất phức tạp, rất phức tạp nhưng cũng không biết diễn tả làm sao, giống như quá đau mà quên mất rơi lệ. Cô nhỏ giọng "ừ" một tiếng, lộ ra biểu cảm không biết làm sao, Chu Tú Mẫn biết cô buồn, khẽ miết lấy lòng bàn tay cô, "Ngoan, không sao, đừng buồn."

Chu Sa hoang mang nhìn cô ấy, giọng nói có chút yếu ớt, "Tú Mẫn..."

"Đừng nghĩ gì cả. Chỉ cần nghĩ cách rời khỏi đây là được. Đó không phải lỗi của cậu, biết không? Đừng tự trách mình."

Chu Sa ngây người lúc lâu, sau đó khẽ gật đầu, "Ừm!"

Cũng không quay lại, mà tiếp tục tìm kiếm bức chạm khắc "chân chạm đất, không thấy trời".

"Tẩu âm dương, qua đông nam, bạc nhật xuất, sinh thủy nguyên, thực thi cốt, xích túc li, bất kiến thiên, sinh tử lộ." (Đi đường âm dương, qua phía tây nam, mặt trời mọc, mạch nước sống, ăn xương cốt, chân chạm đất, không thấy trời, đường sống chết)

Đây là những câu viết trong một tấm bản đồ cũ kĩ, sau đó tấm bản đồ này không thấy đâu nữa, mấy năm sau bố cô mới vẽ lại một bức, chính là một trong hai bức vẽ giấu trong quai nồi, chỉ là sau này vẽ lại, cũng không viết lại hai câu này. Lúc đó cô còn nhỏ, không hiểu cái gì gọi là "đường âm dương", bố cô dùng "đường cho quỷ đi" để trả lời cô. Bố cô nói, "Hai bức vẽ này, một bức chưa hoàn hảo, một bức vẽ chưa xong. Có cơ hội, con đi xem xem, thay bố hoàn thành tâm nguyện còn dang dở." Lúc cô tiến vào cung ngầm rộng lớn này, luôn có cảm giác như quen thuộc như không, nhưng hai bức bản đồ kia, đã khắc sâu trong trí nhớ của cô, không thể nào sai được. Nhưng kết cấu của nó không giống như trong này, cho nên cô chỉ nghi ngờ, không dám khẳng định, mãi đến khi ông già nói ngửi được mùi ẩm...

Cung điện ngầm gió lùa khô ráo, ẩm ướt từ đâu mà có?

Sau đó cô hiểu ra: Tuyến đường bố cô đi, không giống bọn họ, cho nên những gì cô biết trong bản đồ mới không giống cung điện ngầm trước mặt này, nên mới có cảm giác quen thuộc như có như không, cho nên bố cô nói: Chưa vẽ xong. Là vì đó chỉ là một tấm bản đồ giản lược, không phải toàn bộ cung điện ngầm. Lúc đó bố cô vào cung điện ngầm có lẽ đi theo đường của bọn họ, muốn lấy da rắn ngàn năm cứu người (chiếc trống đã đã vỡ vụn ở lối vào mộ chính) hoặc cũng có thể vì nguyên nhân khác, vì vội vàng, ông cũng như bọn họ, không kịp thưởng thức cung điện ngầm hùng vĩ rung động lòng người này. Ông lấy được da rắn, tiến vào mộ chính đặt quan tài, có lẽ mang đi thứ gì đó bên trong, cũng có thể không, sau đó mang đi hai viên trân châu trong bốn viên trân châu để khởi động cơ quan trên cửa. Hai viên "mắt cá" trắng của con cá âm dương đen đang ở trong tay cô, đặt trong cán dao làm bếp. Cũng đến khi nhìn thấy hai đôi mắt cá trống rỗng, cô mới khẳng định, bố cô là cậu ba Lâm, quả thật năm đó đã từng đến đây. Mà rất nhiều câu chuyện không thể tượng tượng được, có lẽ, là mang từ bên trong đây ra ngoài.

Còn về tin tức biểu thị trên tấm bản đồ đó, rốt cuộc là trước khi đi vào cung điện ngầm bố cô đã biết được từ trong sách cổ, hay là sau khi vào mới biết, thì đã không cách nào biết được. Chu Sa suy đoán, chắc chắn là trước khi vào đây đã biết, nhưng sau khi bố cô vào cung điện ngầm (mộ chính) bất ngờ tìm được một con đường rời đi nhanh chóng nào đó, con đường đó không được thể hiện, nên sau khi vẽ ra tấm bản đề mới để lại dòng chữ kia làm tin tức.

Sau đó, cô nhìn thấy một con hạc tiên một chân, ngậm rắn, nhắm mắt. Cô đưa tay chạm vào, Chu Tú Mẫn hét lên, "Đừng động!"

Anh cô ấy nói đường hầm có cơ quan, giả dụ là vậy sẽ rất nguy hiểm, huống hồ là có thật. Chu Sa quay đầu nhìn cô ấy, trong ánh mắt mang theo hàm ý không nói thành lời, Chu Tú Mẫn sửng sốt, Chu Sa vẫn ấn xuống, Chu Tú Mẫn dùng hết sức gọi cô ấy: "Chu Sa!"

Giang Viễn Lâu và Béo nghe thấy âm thanh quay đầu, tay Chu Sa đã ấn lên đầu hạc tiên, vừa ấn, chiếc đầu đó, chuyển động nửa vòng. Âm thanh cơ quan cực kì nhẹ vang lên, Chu Tú Mẫn vội vàng xông lên kéo cô chạy đi, Giang Viễn Lâu và Béo ngây người, cũng vội vàng kéo A Thanh chạy sang một bên. Chạy khoảng mười mét, Chu Sa ấn tay Chu Tú Mẫn lại, không có mũi tên bắn ra, không có những cơ quan giết người nào được khởi động. Nơi con hạc tiên kia, lộ ra một chiếc động.

Chu Sa kéo Chu Tú Mẫn quay lại. Giang Viễn Lâu và Béo cũng kéo A Thanh qua đó.

Chu Sa nhìn chiếc động đen ngòm, "Đàn anh, chúng ta đi thôi."

Giang Viễn Lâu và Béo đều nghi vấn, nhưng không hỏi ra miệng, chỉ gật gật đầu.

A Thanh vừa được Béo và Giang Viễn Lâu an ủi, cũng tiếp nhận sự thật ông già đã chết, lúc này nghe nói phải rời đi, khẽ nghẹn ngào hỏi: "Thầy... thầy em thì sao ạ?"

Giang Viễn Lâu thở dài, kiên nhẫn: "Chúng tôi không thể mang thầy em theo được. Để ông ấy an nghỉ ở đây đi."

A Thanh cắn môi, "Đừng!" Nó cũng biết bản thân không đủ sức lực, chỉ có thế cố chấp phản ứng nói đừng.

"Chúng tôi không biết phải đi bao lâu, mang thầy em theo, không tiện."

Chu Tú Mẫn bực bội, còn muốn giày vò đến lúc nào nữa? Vừa muốn đi lên nói mấy câu, bị Chu Sa kéo lại, cô đứng trước mặt A Thanh, "Bên dưới có lẽ có rắn, em muốn thầy em bị bầy rắn kia ăn sạch sao?"

Trong giây lát mặt mọi người biến sắc, Chu Tú Mẫn nghĩ đến ban nãy Chu Sa hỏi lên núi xuống núi, lẽ nào đường hầm này thông với chân núi sao? Một chân núi đầy rắn, lẽ nào muốn chết người? Chu Sa lấy chiếc túi đeo trên cổ Chu Tú Mẫn xuống, đem thuốc viên ở trong đó đổ ra, bên trong có cả thuốc viên Béo vứt lại, tổng cộng có bốn viên, Chu Sa hỏi Giang Viễn Lâu: "Đàn anh, thuốc viên của anh còn không?" Giang Viễn Lâu gật đầu, hắn vẫn còn một viên "bảo hiểm", Chu Sa đem ba viên thuốc cho Chu Tú Mẫn, Béo và A Thanh uống, sau đó đem một viên còn lại giã ra khuấy vào nước, nói với Béo, "Đàn anh, cởi quần áo ra, lấy nước bôi lên, mọi người cũng kiểm tra một chút, lau sạch những vết máu dính trên đồ đạc quần áo, đề phòng ngộ nhỡ."

Mọi người làm theo.

Chu Sa kéo tay A Thanh đến trước mặt ông già. Dùng dao cắt một nhúm tóc của ông già đặt vào trong túi, sau đó đeo lên cổ cho nó, "Dập đầu lạy thầy em đi rồi chúng ta đi."

A Thanh nhát gan nhìn cô một cái, "Không thể mang thầy đi sao?"

Chu Sa không nói, xoa đầu thằng bé, A Thanh biết không thể, buồn bã cúi đầu, sau đó quỳ xuống cung kính dập đầu trước ông già, "Thầy, con đi đây. Học trò có lỗi với thầy, không thể an táng thầy tử tế. Con xin lỗi!"

Tâm trạng Chu Sa phức tạp nhìn nó, nhìn hai người. Đợi A Thanh đứng lên, cô nghĩ nghĩ, cũng quỳ xuống dập đầu, "Cảm ơn ông!" Cô nói trong lòng, rồi kéo A Thanh quay lại. Bên này cũng đã chuẩn bị xong.

Chu Sa nói em đi trước, hai đàn anh thân là đàn ông, nhất quyết không để đàn em nguy hiểm, bị Chu Sa kiên quyết mạnh mẽ từ chối: "Đi theo em!"