Hiểu lầm được tạo ra như thế nào?
Đoan Mộc Giác điều tức xong tỉnh lại, đầu tiên là kiểm tra tình huống thân thể mình một phen, nội thương lúc trước đã tốt lên một chút, nhưng nội thương cũng không thể sau một lần điều tức là có thể khỏi, hắn đối với loại tình huống này đã có chuẩn bị, cho nên cũng không cảm thấy sầu lo gì. Rất nhanh hắn liền nhớ tới vị thượng tiên Côn Luân bộ dáng cực kì trẻ tuổi kia, nhớ tới chính mình bởi vì bị thương thật sự không nhẫn nỗi, ở lúc đem gà đã được vặt lông sạch sẽ giao cho thượng tiên, hắn liền chạy nhanh sang một bên ngồi điều tức. Hiện tại nghĩ tới, hành vi này thật sự rất mạo phạm. Hi vọng thượng tiên bỏ qua cho. "Côn Luân thượng tiên" Đằng chủ bá đương nhiên sẽ không để ý, cậu còn đang bận rộn làm bữa tối cho chính mình đây, làm sao có công phu đi để ý. Từ sau khi cha mẹ qua đời, Đằng Đông đừng nói được người chiếu cố, cậu còn phải học chiếu cố người khác, bởi vậy tuổi trẻ đã có một thân hảo Công phu. Vô luận làm việc nhà hay là may vá sữa chữa đồ đạc, hoặc là xuống nhà bếp, đối với cậu đều là dễ như trở bàn tay, việc này đối với cậu chỉ là việc nhỏ như con kiến. Khi Đoan Mộc Giác ngồi xuống, tiêu đề trực tiếp của Đằng Đông lại thay đổi, biến thành "Theo chủ bá trải nghiệm ăn dã ngoại trong phong cảnh xã hội phong kiến" "Hôm nay chúng ta làm một món trên địa cầu tên là khiếu hoa kê (món này còn gọi là gà ăn mày đặc sản của Triết Giang – TQ, gà được bọc trong đất sét và lá sen nướng từ từ ở nhiệt độ thấp) " Đằng Đông một bên bận việc, một bên hướng khán giả đang xem trực tiếp giải thích, nghiễm nhiên từ Đằng chủ bá biến thân trở thành Đằng đầu bếp. Tuy rằng bên người không có lá sen, nhưng Đằng Đông có mua được giấy thiết ở thương thành, cậu đem giấy thiếc bọc lại con gà đã được làm sạch và tẩm gia vị, sau đó đắp một lớp đất lên bên ngoài, vừa lúc bên cạnh là dòng suối, cậu tùy tiện lấy đại khối đất và nước đắp lên toàn bộ giấy thiếc. "Đừng nhìn quá trình đặc biệt thô sơ, nhưng nó có thể làm ra được món gà cực kì mĩ vị đó." Đằng Đông nói, "Cùng Thoại tháo lý bất tháo (hình như là chỉ cái gì đó tuy thô sơ không hiện đại, nhưng chính xác và đúng) như khúc cùng công chi diệu (phối hợp hoàn hảo)" "Thực ra, muốn làm ra món khiếu hoa kê ngon chính tông, cần có nhiều bước hơn, dùng nguyên liệu cũng cần lựa chọn kỹ càng hơn, nhưng hiện tại chúng ta đang ăn cơm dã ngoại, nên không cần chú ý nhiều chi tiết như vậy." Lại cảm tạ thương thành của đại vũ trụ, Đằng Đông nhìn cái bật lửa trong tay bắt đầu nướng thịt. Quá trình chờ đợi càng gian nan, Đằng Đông cũng không thể để khán giả cùng cậu nhìn chằm chằm đống lửa, vì vậy liền đem màn hình trực tiếp đi dạo phụ cận một vòng, lại dùng cái tên cực kỳ mĩ để đặt tiêu đề Thể nghiệm phong cảnh nguyên sinh của cổ đại. Sau hai giờ chờ đợi, rốt cuộc món khiếu hoa kê cũng ra lò. Đằng Đông gở bùn đất, đem giấy thiếc mở ra, kéo màn hình lại gần, lia từ đầu đến cuối con gà được nướng vàng óng ánh, hương thơm xông vào mũi, hơi nóng bốc lên từ món khiếu hoa kê trông vô cùng hấp dẫn. "Tốt lắm, mọi người học được chưa." Đằng Đông cười tủm tỉm hướng màn hình nói, "Hoan nghênh mọi người làm thử một lần, đem đồ ăn chia sẻ cho người thân cùng bạn bè, mọi người cùng thưởng thức, sẽ càng ngon hơn nha!" Đằng Đông đi đến bên dòng sông rửa tay, bẻ cái đùi gà, cắn một cái, chậc lưỡi đắc ý rung đùi một phen: "Vừa cho vào miệng đã tan, mềm vô cùng, hương vị độc đáo a, làm cho người ta ăn vào miếng thứ nhất lập tức muốn ăn thêm miếng thứ hai!" [Tôi đã muốn tích cốc ba năm, nhưng là hiện tại tôi đột nhiên nghĩ...muốn ăn cái gì đó quá đi!] [Chủ bá còn là người sao aaa? Tôi đặt món này a, ngồi chờ ngồi chờ...] [Chẹp chẹp ăn đồ ăn vặt] [Lục lọi hạt dưa mấy ngày trước giấu trong tủ quần áo, chẹp chẹp chẹp] [Chủ bá không phải người, thật tàn nhẫn vô nhân đạo nha!] ...... Khi Đoan Mộc Giác mở mắt ra nhìn Đằng Đông, người sau (ĐĐ) giống như là như quỷ chết đói đầu thai gặm c ắn thịt gà trong tay, ăn đến trên tay toàn là dầu mỡ. Đoan Mộc Giác sửng sốt trong chốc lát, nghĩ: Không hổ là thượng tiên, ăn gà thôi cũng tiêu soái như vậy. (ta muốn quỳ với thẩm mỹ của thanh niên này) Cũng không biết ngoại trừ chiếm được thân phận thượng tiên, còn tự động bị ấn định Thượng tiên lự kính (kiểu giống như thấy ai đó đẹp nhìn người đó làm gì cũng đẹp, dù không đẹp cũng sẽ tự nhận định đẹp) – Đằng Đông đem một ngụm thịt gà cuối cùng bỏ vào miệng, vừa lòng thở ra một hơi, đứng dậy đi đến bên dòng suối chuẩn bị rửa tay, vừa nhấc đầu, cậu liền thấy Đoan Mộc Giác ngồi ở tàng cây đang dùng ánh mắt kì quái nhìn mình. Đằng Đông nghĩ nghĩ, chuẩn bị chụp tay lên đùi hỏi nguyên nhân Đoan Mộc Giác nhìn mình như vậy, lại nhớ tới dầu mỡ trên tay vẫn chưa được rửa, bật người rút tay trở về, quyết định đi rửa tay trước. Đằng Đông một bên rửa tay một bên ảo não, cậu quên để dành một khối thịt gà cho Đoan Mộc Giác rồi, nói sao thì Đoan Mộc Giác cũng ra một phần lực, cậu thật là không có nhân tính đối với đồng bạn a! Đằng Đông rửa tay xong, vẫy vẫy nước trên tay đi, đứng dậy ho khan hai tiếng, "Vị này..." "Tại hạ Đoan Mộc Giác." Đoan Mộc Giác bật người dậy hành lễ nói. "Đoan Mộc thiếu hiệp, con gà mới nãy..." "Tại hạ đã biết, thượng tiên không cần ưu phiền!" Đoan Mộc Giác hai mắt tỏa sáng nói, vung tay áo quay đầu bước đi. Đằng Đông: "..." Cậu còn chưa có nói xong đâu, Đoan Mộc Giác đã biết cái gì? Nửa giờ sau, Đằng Đông ngồi trước đống xương gà mình ăn khi nãy, nhìn ba con gà rừng nằm tư thế hết sức xinh đẹp đối diện mình hồi lâu. Con gà với bộ lông sặc sỡ, dùng đôi mắt như đậu đen lên án nhìn chằm chằm Đằng Đông như thể cậu mới là người bắt chúng nó, "Cục tác cục tác." Cuối cùng kết quả của màn đấu mắt là hai con gà rừng chạy, còn một con vào bụng Đoan Mộc Giác. Đằng Đông nhìn Đoan Mộc Giác chính mình xử lý con gà rừng kia, nướng chưa chín cũng không có thêm bất kì gia vị gì, người nọ lại ăn phá lệ hưng phấn kích động, giống như ăn sơn hào hải vị, cậu có chút không thể hiểu mạch não của người cổ đại. "Mình hiện tại đã có kết luận." Đằng Đông nói nhỏ với người trong phòng trực tiếp, "Không chỉ có giết và nhổ lông gà là một loại vinh quang, thế giới này, đại khái ăn gà đều là hành vi rất thiên liêng a, xem ra phải chuẩn bị tất yếu mấy con gà, đợi cho về sau gặp được vị quý nhân nào, trước tiên là mời hắn ăn gà." Hoàn toàn không thèm để ý Đằng Đông nói thầm cái gì, trong đầu Đoan Mộc Giác hiện tại chỉ có Thượng tiên thưởng ta gà ăn, ngài có hay không coi trọng ta thu ta làm đồ đệ!, hoàn toàn không biết thịt gà trong miệng chưa chín không thể ăn nha. Hiện tại sắc trời còn sớm, Đằng Đông ăn uống nghỉ ngơi đủ, chuẩn bị tiếp tục đi, cũng không thể phát sóng ở núi rừng mãi được, người xem sẽ chán. Thấy Đằng Đông tựa hồ chuẩn bị ly khai, Đoan Mộc Giác vội vàng đi theo, " Thượng tiên muốn đi nơi nào?" Đằng Đông lắc lắc đầu, cậu nào biết phải đi nơi nào, không đúng... Người trước mắt này không phải là người dẫn đường thích hợp nhất sao! "Đoan Mộc thiếu hiệp, không biết thành trấn gần nhất ở nơi nào, có thể thuận tiện mang ta..." "Thuận tiện thuận tiện đương nhiên là thuận tiện, thượng tiên xin đi theo ta hướng này." "Đoan Mộc thiếu hiệp ngươi quả là người tốt." Đằng Đông ý vị thâm trường nói. Đi ở phía trước Đoan Mộc Giác vừa nghe, cảm thấy được sống lưng của mình càng thêm thẳng, vạt áo trước ngực cũng càng tiên diễm thêm vài phần. Đằng Đông vỗ vỗ bả vai Đoàn Mộc Giác: "Về sau sẽ mời ngươi ăn gà, Đoan Mộc thiếu hiệp yên tâm, ta sẽ chuẩn bị cho ngươi một bữa kê yến (tiệc gà)!" Đây là thế giới lấy ăn gà làm trọng yếu, cách thức này nhất định đủ tốt! Đoan Mộc Giác ấn ấn nắm tay, thượng tiên muốn mời hắn ăn gà, đây là ám chỉ hắn được thượng tiên coi trọng, sớm muộn sẽ được thu vào Côn Luân phái? Nhìn Đoan Mộc Giác khóe mắt tràn ra sắc thái vui mừng, Đằng Đông cảm thấy quyết định này quá đúng, chỉ mới đến thăm dò thế giới xa lạ này, cậu đã biết phong tục của nơi này, thật muốn cho mình 320 like. Bất quá... Thế giới lấy gà làm vi tôn, cậu quả thực là lần đầu tiên nghe nói, Đằng Đông yên lặng ở trong lòng vẽ cái biểu tình doge.jpg.