Lý Hoan Tình cúp điện thoại, cô phát hiện Mục Vân Sinh một con tôm cũng chưa lột xong, “A Sinh?”

Mục Vân Sinh ngẩng đầu, “Bạn trai?”

Lý Hoan Tình nở nụ cười, “Đúng vậy a, ngày hôm nay anh ấy mới cầu hôn, có lẽ sắp tới người nhà hai bên sẽ tìm một ngày lành tháng tốt để kết hôn.”

“Ừ.”

Lý Hoan Tình nghĩ thầm, phản ứng bình thường không phải là nói chúc mừng sao? Ừ là có ý gì? Bỏ đi, Mục Vân Sinh vẫn là dáng vẻ như cũ, thơ ơ.

Hai người ăn khuya xong, cũng đã 12 giờ.

Môn quy của Lý Hoan Tình rất nghiêm, bởi vì có nguyên do là Tần Mục và Cố Bình An, cô mới có thể về nhà muộn như vậy, nếu không, bà nội ở nhà đã sớm điên tiết rồi.

“A Sinh, anh uống rượu, lái xe sẽ không sao chứ?”

“Hai lon mà thôi, không sao?” Mục Vân Sinh nói, tửu lượng của hắn rất tốt, từng ấy bia tính là gì, xa nhau nhiều năm như vậy, ấn tượng của Lý Hoan Tình đối với hắn vẫn dừng lại ở thời niên thiếu.

“Đã muộn, anh đưa em về nhà trước.”

“Được.” Thực ra Lý Hoan Tình không buồn ngủ chút nào, ngồi trên xe còn hứng thú nghe nhạc, “A Sinh, những năm nay anh đã làm gì?”

Đây là vấn đề mà cô vẫn luôn muốn hỏi Mục Vân Sinh, vẫn luôn không thể nói ra khỏi miệng, cô rất muốn biết, mấy năm qua Mục Vân Sinh đã làm cái gì, trải qua có được hay không, tuy rằng xem ra, bây giờ hắn đã là người trên cao.

“Bận bịu…. Để cho mình trở nên mạnh mẽ.”

Nói thật thì nha đầu này sẽ chạy trốn không còn dấu vết.

“Vậy anh làm được không?”

“Làm được.” Bây giờ Mục Vân Sinh chỉ có gây khó dễ cho người khác, sẽ không bị người khác tùy ý bắt nạt, trừ em ra.

“Vậy thì tốt.”

Có lúc Mục Vân Sinh rất lạnh lùng, cô cũng không biết nên làm gì để cùng hắn nói chuyện, chỉ là, từ trước tới giờ cô chưa từng cảm thấy Mục Vân Sinh đối với cô mang lòng ác ý, cô có thể cảm giác được Mục Vân Sinh đối với cô khá là dịu dàng.

Này cùng cách đối đãi của hắn đối với những người khác ở Lý gia khác một trời một vực.

Xe chạy nửa tiếng, đến bên ngoài đại trạch Lý gia, Lý Hoan Tình nói, “Ngày mai gặp.”

“Anh chờ điện thoại của em.”

“Được, ngày mai ăn sáng xong em sẽ tìm anh, anh nghỉ sớm một chút.”

“Ừ.”

“Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Nói ngủ ngon xong, Lý Hoan Tình bước nhẹ nhàng vào đại trạch, xe của Mục Vân Sinh ngừng ở bên ngoài thật lâu, ngón tay ở trên tay lái gõ nhẹ, lấy điện thoại ra, “Tiêu Dao, giúp tôi tra một người.”

“Ai?”

“Tần Mục, Tần trong triều tần, Mục trong trường mục.” Mục Vân Sinh nhíu mày, “Người của thành phố S.”

“Bạn bè hay kẻ thù?”

“Kẻ thù!”

“Biết rồi.” An Tiêu Dao cũng thoái mái, “Ngày mai cho cậu biết tin tức.”

Mục Vân Sinh cúp điện thoại, lái xe rời khỏi đại trạch Lý gia, Lý Hoan Tình vừa mới tắm xong, điện thoại của Cố Bình An tới, “Hắc, Hoan Hoan, mình thấy hết rồi.”

“Mình thấy cậu và Mục… Mục cái gì đó? Dù sao cũng là kẻ thù của mình, họ Mục đều là kẻ thù của mình, cậu và hắn sao lại ở cùng nhau vậy?” Cố Bình An nói.

Lý Hoan Tình mở cửa sổ ra, quả nhiên thấy Cố Bình An hướng cô vẩy vẩy tay, cửa sổ hai căn phòng của hai người đối diện, cách nhau không tới ba mươi mét, gọi nhau đều có thể nghe được, “Cậu muộn như vậy còn chưa ngủ? Tinh lực của cô dâu quả nhiên tốt.”

“Cút, đừng chèn ép mình, cậu còn chưa nói cho mình biết, cậu và Mục gì gì đó…”

“Anh ấy là Mục Vân Sinh, có danh có tự.”

“Bảo vệ như thế a, chà chà sách, có tình ý.”

“Cậu nghĩ cái gì vậy, anh ấy là bạn của mình.” Lý Hoan Tình nói, “Bên trong đầu dưa của cậu nghĩ cái gì thế?”

“Sao mà mình chưa từng thấy cậu đi chơi với bạn nam nào về muộn như vậy, ngoại trừ hắn.”