Nhưng mà, những tư bản này, hắn không muốn khoe khoang, cũng không muốn giải thích gì với người khác, Lý Hoan Tình cũng là thuận miệng hỏi hắn học ở đâu mà thôi, cũng không phải coi thường hắn, chẳng qua chỉ là việc tán ngẫu đời thường.

Bản thân Mục Vân Sinh trở thành một nhân vật truyền kỳ, đây là do hắn dùng mạng đổi lấy.

Lý Hoan Tình xoay chuyển đề tài, “A Sinh, anh có muốn đi nơi nào không?”

“Khách theo chủ, anh nghe lời em.” Mục Vân Sinh từ tốn nói, “Chỉ sợ em không có thời gian.”

“Em có thời gian.” Lý Hoan Tình nói, gần đây việc học ở trường khá thoải mái, cô năm nhất, khóa cực nhỏ, trên căn bản một tuần cũng có mấy tiết nghỉ, không có chuyện gì có thể làm, có thể tiếp đãi Mục Vân Sinh, cô rất tình nguyện, còn Tần Mục bên kia, hắn sẽ hiểu.

“Vậy ngày mai, chúng ta đi phố cổ được không?”

Cũng một thời gian rồi cô không tới đó.

“Được.” Mục Vân Sinh đồng ý một câu, hắn dường như là sắp chết đói rồi, ăn khá nhiều, vài phần hải sản tươi đều bị hắn ăn hết, phở xào Lý Hoan Tình ăn một chút, ngoài ra toàn bộ đều chui vào bụng hắn, Lý Hoan Tình lại gọi thêm mấy phần hải sản tươi và thịt nướng. Mục Vân Sinh ăn rất hùng hổ, nhưng không thô lỗ chút nào, trái lại rất có tinh thần, so lễ nghi mà Lý Hoan Tình thường nhìn thấy rất khác nhau, phảng phất tự thành một mạch, nhìn cảm giác rất tốt.

Mỗi lần không nhìn thấy Mục Vân Sinh, dường như ở trên người hắn sẽ xuất hiện một chút mới mẻ khác.

Đây là thứ cô chưa từng nhìn thấy ở người khác.

“Em phát hiện anh có một thói xấu.” Lý Hoan Tình chống cằm, cười híp mắt nhìn Mục Vân Sinh, “Đồ mà anh không thích ăn thì một chút anh cũng không động, em vừa hỏi anh, anh muốn ăn cái gì, anh cũng không nói, để em tùy ý gọi, em tùy ý gọi, anh lại có thể ăn hết tất cả.”

“Đây là thói xấu sao?” Mục Vân Sinh hỏi.

“Đương nhiên, thích thì phải nói a.” Không thích cũng phải nói, nếu không cô cũng không biết khẩu vị của Mục Vân Sinh như thế nào, nói ví dụ như, hắn rất thích ăn hải sản tươi, cũng không chủ động yêu cầu, nhưng Lý Hoan Tình gọi, hắn có thể ăn hết tất cả, còn món rang này hắn không thích, một chút hắn cũng không động.

“Thích thì để ở trong lòng là được rồi, nói ra, chưa chắc đã nhận được.” Mục Vân Sinh cúi đầu, lột một con tôm, đưa tới cái đĩa của Lý Hoan Tình.

“Nếu là em, thích sẽ nói.” Lý Hoan Tình nói, “Không thích cũng sẽ nói.”

Mục Vân Sinh trầm mặc không nói, hắn luôn rất ít nói, không thích nói chuyện, bình thường Lý Hoan Tình cũng không nói nhiều, nhưng lại trở nên có chút líu ra líu rít, cô không phát hiện hiện tại mình hơi nói nhiều. Điện thoại Lý Hoan Tình vang lên, cô vừa nhìn là Tần Mục, nhận điện thoại, cũng không tránh né Mục Vân Sinh.

“Hoan Hoan, em đang ở đâu, bà nội nói em chưa về nhà.”

“Em đang ăn khuya với bạn ở ngoài, một chút nữa sẽ về.” Lý Hoan Tình mỉm cười nói, “Anh đi nghỉ sớm một chút đi, đừng lo lắng cho em, một chút nữa em sẽ về.”

Cô ngẩng đầu nhìn Mục Vân Sinh một chút, hắn vẫn cúi đầu, lột hải sản tươi, cúi thấp đầu, không nhìn thấy vẻ mặt lắm, động tác rất tao nhã.

“Em và Bình An sao?”

“Không phải a.”

“Anh quen không?” Tần Mục hỏi.

Tần Mục luôn biết điều, cũng không hỏi nhiều, rất tin tưởng Lý Hoan Tình, chủ yếu là ngày hôm nay quá muộn, hắn cũng lo lắng cho an toàn của Lý Hoan Tình, Lý Hoan Tình nói, “Anh không quen, hôm nào có cơ hội, em sẽ giới thiệu cho anh biết, anh Mục, anh đi nghỉ sớm một chút đi.”

“Vậy cũng tốt, đừng quá muộn, bà nội sẽ lo lắng, anh cũng sẽ lo lắng.”

“Được, em biết rồi.”