Không khí chùn xuống, chúng tôi không bao giờ phải nói gì.

Có lẽ ai trong chúng tôi cũng biết cổ trùng kia thật sự đáng sợ đến nhường nào.

Kể cả Tư Mạc cũng chưa chắc là giải được độc trùng cổ này.

Gió đêm âm lãnh thổi tới mang theo một chút hơi sương lạnh.

Tôi đưa tay xoa xoa hai bả vai của mình.

Thật sự lạnh quá rồi.

Tư Mạc kéo tôi ôm chặt vào lòng, cơ thể tôi cũng bớt lạnh đôi chút.

Sắc mặt anh âm trầm khó đoán, đôi mắt huyền hoặc kia nhìn về một khoảng không vô định, đăm chiêu.

"Chúng ta về rồi nói".

Đã là hai giờ sáng, sương mù cũng trút xuống nhìu hơn.

Chúng tôi ra ngoài cũng đã lâu như vậy rồi, không biết ở nhà bà ngoại và Nhị Cẩu thúc có chuyện gì không.

Tư Mạc ôm ngang eo tôi, nhón chân bay lên đưa tôi về nhà.

Trước sân nhà ngoại tôi, một cảnh tượng hỗn tạp xuất hiện.

Rất nhiều dấu chân in hằn trên đất, nó dường như tạo thành một hình tròn bao lấy căn nhà nhỏ của ngoại tôi.

Trong sân, mấy luống rau dập nát, cái bàn gỗ cũng bị đạp đổ xuống đất.

Chuyện gì đã xảy ra vậy? Ngoại tôi đâu? Tâm trí tôi hỗn loạn, nhịp tim đập mỗi lúc một nhanh và mạnh hơn.

Trong nhà phát ra tiếng thét gầm gừ, tiếng đập cửa rầm rầm.

Tôi phát hoảng thật sự.

Ngoại tôi chỉ ở njaf một mình, nếu có chuyện gì với bà chắc tôi chết mất.

Tôi rời khỏi vòng tay của Tư Mạc, chạy thẳng vào trong nhà, vừa chạy vừa gọi bà ngoại.

Tiếng hét rợn người kia phát ra từ căn phòng mà Nhị Cẩu thúc đang ngâm mình trong bồn gạo nếp.

Từ Dương đến xem, ánh mắt anh hơi nhíu lại.

Anh lấy ra một lá Mao Sơn khu tà phù cầm trong tay.

"Két, két"

Cánh cửa vừa mở ra, Nhị Cẩu thúc đang muốn xông ra ngoài.

Nhanh như chớp, Từ Dương dán lá bùa kia lên trán Nhị Cẩu thúc, thúc ấy liền đứng yên như pho tượng.

Tôi không quan tâm nữa, chạy xuống bếp tìm ngoại.

Có tiếng động phát ra dưới gầm bếp, tôi nín thở tiến về phía đó.

Tư Mạc đi sát sau lưng, tay anh nắm chặt bàn tay run rẩy của tôi.

Anh hất tay một cái, những bao củi chất dưới bếp bị văng ra tung tóe khắp nơi.

Một thân hình run rẩy đang ngồi khom lưng ôm lấy đầu, bà ngoại tôi ...!Tôi ngồi xuống ôm lấy thân người già nua đang không ngừng run lên.

"Ngoại, Hân nhi về rồi, không sao rồi".

Nghe thấy giọng nói của tôi, bà như choàng tỉnh, giọng run run khổ sở nói không thành lời.

Bà nói khi chúng tôi rời khỏi nhà được một lúc, bên ngoài liền xuất hiện điều bất thường.

Một người mặc đồ đen đi từ phía hang động đầu làng hướng tới nhà bà.

Người kia trên tay cầm theo một cái chuông đồng, đi ba bước liền lắc một hồi chuông.

Theo tiếng chuông đó, một hàng người nhảy lên đi sau người áo đen.

"Bà nhìn thấy ...có cả thi thể của Nguyên Lãng và Tố Nga nữa".

Sau đó, những " cái xác di động " kia tiến đến sân nhà tôi.

Nhưng khi vừa chạm vào cửa thì cỗ thi thể kia bị giật ngược nhảy ra phía sau.

Nhị Cẩu thúc nghe được tiếng chuông thì như phát điên, liên tục đập cửa còn phát ra những tiếng hét chói tai.

Bên ngoài sân, người áo đen kia lắc chuông mỗi lúc một nhanh hơn.

Những xác cương thi nhảy xung quanh căn nhà không ngừng nghỉ.

Bên trong, Nhị Cẩu thúc cũng phản ứng mãnh liệt hơn.

Bà ngoại vì quá hoảng sợ nên đã trốn vào dưới gian bếp.

Nhìn gương mặt già nua chằn chịt những nếp nhăn đang hoảng sợ, tôi đau lòng rơi nước mắt.

"Để bà một mình là con không tốt.

Khiến bà hoảng sợ rồi".

"Bà không sao, Hân nhi ngoan, đừng khóc".

Bà xoa đầu tôi, lau nước mắt cho tôi.

Tôi thật là, sao lại có thể bỏ bà ở nhà một mình chứ? Cũng may không có chuyện gì, nếu không tôi sẽ chết mất.

" Có điều ...cái người mặt áo đen kia ...nhìn dáng người rất quen mắt".

Tôi ngước nhìn Tư Mạc, anh bước lại gần, cúi người xuống, ân cần đỡ bà đứng dậy.

Tôi đưa bà về phòng nghỉ ngơi.

Bà vừa nằm xuống liền nhắm mắt ngủ ngay, xem ra bà thật sự hoảng sợ rồi.

Tôi kéo chăn đắp cho bà sau đó lặng lẽ theo Tư Mạc ra ngoài.

Đi ngang qua phòng Nhị Cẩu thúc, thúc ấy vẫn đứng như trời trồng, một chút biểu cảm cũng không có.

Tôi nhờ Từ Dương đỡ thúc ấy nằm xuống giường, dù sao thúc ấy cũng giống như cha ruột của tôi.

Chúng tôi ngồi xuống bàn, Dực Phong bà Hinh Ninh im lặng đứng phía sau Tư Mạc.

Đầu tôi lúc này đau nhứt, tưởng chừng như các dây thần kinh sắp đứt đến nơi.

Tư Mạc nắm lấy tay tôi, âm nhạc truyền khí giúp tôi giảm đau.

Từ Dương suy nghĩ một chút rồi nói, ngữ điệu vô cùng cẩn trọng.

"Người áo đen mà bà ấy nói, đoán chừng tám chín phần là người tộc Miêu Cương".

"Không sai, chỉ có bọn người mèo đó mới biết chơi mấy trò nhảy nhảy này".

Đằng Nguyên hờ hững trả lời.

Cách dùng từ của hắn thật buồn cười.

Người tộc Miêu Cương lại bị hắn gọi thành ra là bọn người mèo.

Haizz! Đáng thương thật.

Tôi hỏi Tư Mạc người áo đen mà bà tôi nói thật ra dùng cách gì để khống chế bọn cương thi kia.

"Đó là thuật \*cản thi của tộc Miêu Cương ở Tương Tây".

\*Ở Tương Tây (phía tây tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc) có 3 tà thuật vô cùng dị thường: Cản Thi, Cổ Trùng, Lạc Hoa Động Nữ.

Chính 3 tà thuật này đã biến Tương Tây trở thành vùng đất thần bí, mà thuật Cản Thi là một tà thuật đáng sợ và được biết đến rộng rãi nhất.

Thuật Cản Thi ở Tương Tây có lịch sử hình thành lâu đời, người cản thi dùng cổ thuật để mang thi thể của người chết tha hương trở về quê nhà, để họ có thể yên nghỉ ở nơi thân thuộc.

Nhưng cũng có không ít người dùng thuật cản thi nhằm vào mục đích xấu.

Chẳng hạn như người mặc áo đen kia, dùng thuật cản thi khống chế xác chết với mục đích gì, chúng tôi vẫn không biết.

Chỉ biết là, người tộc Miêu Cương đang có mặt ở đây.

Gà gáy, trời sắp sáng rồi.

Tư Mạc để Dực Phong ở lại bảo vệ tôi, anh ấy và Hinh Ninh phải trở về Quỷ giới.

Trước khi đi, anh ấy nói rằng sẽ giải quyết chuyện ở Quỷ giới thật nhanh để trở lại bảo vệ tôi.

Thái độ này của anh ngầm nói với tôi một điều đó là ...người áo đen bí ẩn kia đang nhắm vào mục tiêu là tôi.

"Dực Phong, ngươi phải bảo vệ phu nhân thật tốt.

Vợ ta mà có một vết xước nhỏ nào, tội này ta sẽ tính lên đầu ngươi".

Dực Phong cúi đầu, nói rằng dù hắn phải hồn phi phách tán cũng không để tôi gặp bất cứ tổn thương nào.

Tư Mạc quay sang tôi, ánh mắt lộ rõ sự cưng chiều và yêu thương.

"Hân, đừng sợ.

Anh sẽ trở lại sớm thôi".

Anh đặt một nụ hôn lên môi tôi, vòng tay siết chặt cơ thể tôi, quyến luyến không rời.

Sau đó anh phải đi.

Hinh Ninh cúi đầu chào tôi.

Cô ấy đi qua trước mặt tôi, ánh mắt lộ ra một sự tức giận.

Tôi thoáng giật mình.

Ánh mắt đó...không phải là cô ta đang ghen đó chứ?

"Ta cũng phải đi một lát, sẽ về sớm thôi".

Đằng Nguyên nói xong liền biến mất như chưa từng tồn tại.

Tôi thở dài, cùng Từ Dương bốn mắt nhìn nhau.

Phía xa xa kia giữa một khoảng tối mịt, một cặp mắt đang nhìn về phía tôi ..