Giọng nói u lãnh quen thuộc vang lên.

Cố Tư Mạc, tên chết tiệt, anh tới lúc nào vậy?

Dực Phong quỳ xuống, cúi đầu cung kính.

"Dực Phong tham kiến đại nhân".

Một thân ảnh xuất hiện bên cạnh tôi, vòng tay mang theo hơi lạnh ôm lấy eo tôi, tay kia ra hiệu cho Dực Phong đứng lên.

Dưới ánh trăng mờ ảo, gương mặt anh tú kia đẹp tựa trong tranh.

Gió thổi bay mái tóc dài của anh phất phơ qua mặt tôi mang theo một hương thơm dịu dàng khó tả.

Tôi thích cảm giác này.

Cảm giác an yên trong vòng tay anh.

"Hân! Em to gan lắm.

Lại dám khen nam nhân khác trước mặt anh ".

Tôi nghẹn họng, thẹn thùng cúi đầu, mặt đỏ bừng.

Bàn tay ngọc của anh nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, hướng tôi nhìn vào mắt anh.

Đôi mắt anh sao lại huyền hoặc đến thế.

Nó đẹp long lanh lại còn mang theo cả mị lực khiến người ta không khỏi mê mẩn.

Ánh mắt anh nhìn tôi tuy có có sự lạnh lùng nhưng lại mang theo một tia cưng chiều khó tả.

"Đợi giải quyết xong mọi chuyện, xem anh làm sao dạy dỗ em".

Tôi chu môi lên làm nũng.

Trên gương mặt vô cảm kia hiện lên một nụ cười.

Đôi môi ngọc hôn lên trán tôi một cái, cảm giác này cứ quyến luyến mãi không thôi.

" Hai người các ngươi có thôi đi hay không? Các người không thấy xấu hổ cũng phải nghĩ đến cảm giác của người khác chứ.

Bổn vương đây vẫn đang còn độc thân mà, các người như vậy không phải là chọc ta tức chết sao".

Tôi nhìn người thanh niên vừa mới lên tiếng, hắn là ai?

Tôi hỏi Tư Mạc, anh mĩm cười, tay vuốt vuốt tóc tôi.

Thì ra hắn là Linh xà Đằng Nguyên, là bá chủ của tộc Linh xà.

Tư Mạc nói hôm nay gọi hắn tới để giúp chúng tôi một tay.

Đằng Nguyên kia liền giở thói phách lối, nhìn vào tôi rồi nói.

"Nếu không phải là cô gặp nạn, gia gia ngươi đây còn lâu mới theo hắn tới đây.

Nhưng mà ...!Hy Hy à, lâu ngày không gặp, cô xinh đẹp hơn nhiều rồi".

Ánh mắt hắn hiện lên một tia xấu xa đặt lên người tôi.

Một luồn khí lạnh tỏa ra khiến tôi rùn mình.

Tư Mạc sát khí hầm hầm nhìn về phía Đằng Nguyên, tôi bất giác cảm thấy lo lắng.

Tình hình này không phải là ...muốn đánh nhau đó chứ?

"Được rồi, ta chỉ đùa chút thôi có cần phải vậy không? Tư Mạc à ngươi quá hẹp hòi rồi".

"Cô ấy là vợ ta, ta không cho phép nam nhân khác có ý đồ xấu với cô ấy.

Dù là ngươi cũng không được".

"Tư Mạc đại nhân, Hinh Ninh có chuyện cần bẩm báo".

Một thân ảnh xuất hiện, cúi đầu cung kính trước Tư Mạc.

Cái dáng người này với người áo đen giúp tôi khi nãy thật quá là giống nhau.

Sẽ không phải là cùng một người đó chứ.

Tư Mạc bảo cô ấy đứng dậy, cô ấy kéo chiếc mũ chùm đầu xuống.

Khuôn mặt trước mắt khiến tôi sững sờ.

"Tại sao lại như vậy? Cô ...cô là ..."

"Phu nhân, vừa nãy Hinh Ninh đã làm người hoảng sợ, xin phu nhân trách phạt".

Tôi câm nín trước cô gái đang đứng trước mặt mình, sao lại có thể như vậy chứ.

Người đứng trước mặt tôi lại là....!Tú Lam.

Sao có thể chứ.

"Cô ta không phải Tú Lam mà là bà cụ tổ của con bé".

Từ Dương lên tiếng giải thích, tôi ngớ ngẩn ra.

Cụ tổ sao? Chắc là lâu đời lắm nhỉ.

Tự dưng tôi lại thắc mắc muốn biết cụ tổ của mình có giống mình không.

Thật buồn cười! Đến cả cha mẹ ruột của mình là ai tôi còn không biết thì ...nói gì đến tổ tông.

" Nói ".

Tư Mạc lạnh lùng ra lệnh, vẻ mặt uy nghiêm đầy khí thế.

Hinh Ninh vẫn như cũ, trả lời Tư Mạc với ngữ điệu cung kính.

Cô ấy nói ...

Chuyện lần này đích thực có người cố ý dùng máu của tôi để giải trừ phong ấn trên yêu thi ngàn nắm kia.

Người này không trực tiếp ra tay mà hạ \*Cổ trùng để khống chế người khác làm chuyện này.

\*cổ trùng còn gọi là "kim tằm", nuôi cổ trùng là một cổ thuật đáng sợ ở Trung Quốc thời xưa."Cổ thuật" dựa vào nhiều loại sinh vật như rắn, ếch, chim, mèo… dùng để sai khiến, hạ độc, thậm chí hại chết người khác.

"Đại nhân, lúc nãy đuối theo hắc y nhân Hinh Ninh có nhặt được thứ này, là do hắc y nhân để lại".

Hinh Ninh lấy ra một đóa bạch liên, giống hệt như đóa mà Tư Mạc lấy được tối hôm đó.

Tôi có chút hiếu kì, tối hôm qua khi Tư Mạc mang theo đóa bạch liên trở về, Từ Dương nói đó là của La Hy.

Bây giờ Hinh Ninh cũng nhặt được nó, vậy chẳng phải là cùng một người sao?

"Hạ cổ trùng, xem ra thật sự có liên quan đến người Miêu".

Tôi từng xem qua vài quyển sách cổ.

Trong đó thật sự có ghi chép lai thuật nuôi cổ trùng ở Trung Hoa thời xưa.

Truyền rằng tài nuôi cổ của người Miêu ở Tương Tây cực kì nổi tiếng, thần thông quảng đại, chỉ một con sâu nhỏ có thể làm người ta phát điên, thậm chí toàn thân thối rữa.

Trong văn hiến từng ghi nhận có vô vàn loài cổ khác nhau và cách dùng khác nhau.

Vào ngày Đoan Ngọ, mùng 5 tháng 5, mùa Hạ tiết khí nóng ẩm mưa nhiều, độc vật sinh trưởng mạnh chính là lúc độc khí thịnh nhất, tìm bắt từ 12 đến 100 con, lớn thì kể đến rắn rết, nhỏ thì kể đến chấy rận, chọn tùy ý bỏ vào trong lu trống.

Kế đến tắm rửa, dọn quét nhà cửa sạch sẽ, thành khẩn thắp nhang kính bái quỷ thần.

Sau cùng bịt kín miệng lu, chôn xuống đất hoặc để ở chỗ tối tăm ẩm thấp, để chúng ăn thịt lẫn nhau.

Rắn, rít, lươn, ếch, nhện, bò cạp, giun, sâu, dế, thằn lằn, bọ ngựa..

đều được, tốt nhất nên có độc và phải bắt vào ngày này mới nuôi luyện ra được cổ độc.

Trong suốt quá trình, đêm đêm phải khấn vái, đọc chú trước khi ngủ, không được bỏ ngày nào.

Chú đọc không để cho người khác biết, không để ai nghe thấy.

Nếu để người nuôi cổ khác biết được sẽ dùng chú đó thu cổ độc về, hại chết cả nhà chủ cũ.

Bên trong lu, con cuối cùng còn sống sót chính là “cổ mẫu”, cũng sẽ thay hình đổi dạng lẫn màu sắc.

Cổ phân thành Sinh cổ và Tử cổ.

Sinh cổ thì chỉ cần đặt những loài độc vật này vào trong chén bịt kín miệng, kết hợp với niệm chú ngày sinh tháng đẻ của đối tượng hằng ngày, rồi sau đó len lén thả độc vật vào trong nhà người đó.

Độc vật sẽ tự tìm ra người cần hại mà rình chờ thời cơ bất ngờ xuất hiện cắn chết người đó.

Tử cổ là đem độc vật đã chết phơi khô hay nướng cháy, mài hoặc tán thành bột mịn, sau phối hợp với các chất độc khác rồi cũng ngày ngày niệm chú, sau đó người bỏ cổ sẽ dùng móng tay lấy ít bột đó khẩy nhẹ vào trong thức ăn, nước uống hoặc đọc chú rồi thổi vào.

Dính phải liều lượng cỡ đầu móng tay thì còn chữa được, dính đến vài nhúm nhỏ thì vô phương cứu chữa.

Khó chữa là bởi ai bỏ phải chính người đó ra tay mới gỡ được.

Dù là thầy bà nuôi cổ cao tay khác cũng không cách gì gỡ được cổ độc do người khác bỏ.

Thời gian phát tác là do người bỏ cổ quyết định.

Có thể là phát độc ngay tại chỗ hoặc ở thể kén ngủ đông dăm ba ngày sau mới nở ra và phát độc.

Nhưng bất luật thời gian phát độc ngắn hay dài, một khi độc đã phát tác thì người bị trúng cổ sẽ đau đớn vô cùng, tình trạng vô cùng thê thảm.

Bởi trong nội tạng sẽ sản sinh ra vô số quái trùng, có thể chui ra bất cứ lúc nào từ khắp các lỗ thất khiếu trên cơ thể người đó.

Người nào nuốt phải cổ vào bụng, cổ sẽ ăn mòn ngũ tạng, nặng có thể vỡ bụng mà chết.

Đây thật sự là một loại tà thuật quá sức tàn nhẫn rồi.

Hắc y nhân kia lại hạ cổ trùng lên cơ thể một người vô tội thật là quá tàn nhẫn rồi. Nhưng người bị hạ cổ là ai?

Đôi lời của tác giả.

Trên đây là đang nói về cổ trùng.

Hy có sử dụng dữ liệu trên mạng, nếu muốn tìm hiểu kĩ hơn về cổ trùng mọi người có thể lên hỏi chị gu-gồ ạ.

Mong mọi người tiếp tục ủng hô cho Hy nha! Cảm ơn rất nhìu ạ! Yêu mọi người lắm..