Hôm đó tại buổi tiệc cuối năm của tập đoàn Liễu Thị, Lâm Vũ Hào rất ngạc nhiên khi thấy ông chủ Mã đứng ra ra mặt chọ Lâm Dương.

Hắn ta nghĩ thế nào cũng không thể hiểu được, ông chủ Mã lại có thể có quan hệ với một tên vô dụng như Lâm Dương.

Loại người như anh ta, vô dụng tới mức ông nội mình bị đánh cũng chỉ có thể âm thầm chịu đựng mà không có chút suy nghĩ báo thù nào.

Vả lại, Tập đoàn Lâm Thị còn phải lo lắng về việc sẽ bị Liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý báo thù.

Nhưng không ngờ rằng, sau đó lại nghe nói, ông Mã nợ Lâm Tư Việt một ân tình, sau khi trả được ân tình thì mọi thứ cũng coi như xong, thậm chí có lần Lâm Dương gọi điện cho ông chủ Mã còn bị uy hiếp và mắng cho một trận.

Vậy thì cân gì phải sợ chứ.

Liền tìm người đối phọ Lâm Dương.

Khi đang đi mát xa, Lâm Vũ Hào sau khi nghe điện thoại thì liền có vẻ mặt rất vui vẻ.

"Sao rồi, làm xong rồi đúng không?"

"Cậu chủ Lâm, mọi thứ xong rồi! Bây giờ hắn đang nằm trong tay chúng tôi, còn bắt được một mỹ nhân, tôi chưa từng thấy một mỹ nhân nào đẹp như cô ta"

Lâm Vũ Hào ngạc nhiên hỏi: "Các người bắt được Liễu Ngọc Tuyết rồi sao?"

Hắn gật đầu nói: "Vâng, hình như cô ta tên là Liễu Ngọc Tuyết"

Lâm Vũ Hào đối với Ngọc Tuyết vẫn còn chấp niệm, nên liên nói: "Cô ấy là người của tôi, không ai được động tới cô ấy.

Nhớ kỹ không ai được động vào cô ấy, tôi sẽ đến ngay bây giờ và trả thêm cho các người sáu triệu"

Sau đó, liên bỏ lại những cô gái mát xa đó, vì đối với anh ta họ chỉ là rác rưởi, không ai có thể so sánh được với Ngọc Tuyết.

"Ngọc Tuyết à! Không phải là tôi muốn đối phó với cô, là cô tự sa vào lưới đó nhé.

Đó là ý trời."

Cứ nghĩ đến chuyện được gần gũi với Ngọc Tuyết, anh ta chỉ muốn lập tức lao tới đó, thậm chí còn uống trước một viên thuốc.

Chị dâu, tôi đến đây! Nhưng lúc đến nơi, thì anh ta rất sốc.

Không thấy chị dâu đâu...

Trong căn phòng rách nát đó, chỉ thấy mấy tên kia đang phải quỳ xếp thành hàng dài tự tát lẫn nhau, còn Lâm Dương đang ngồi trên một chiếc bàn.

Nhìn thấy màn này, Lâm Vũ Hào sững sờ một hồi rồi định bỏ chạy.

Nhưng anh ta làm sao có thể chạy thoát khỏi Lâm Dương được chứ.

"Lâm...

Lâm Dương, mày định làm gì hả? Mày không thể làm gì tao..

"

"Bốp.."

Lâm Dương cho anh ta một bạt tai "Ai quy định? Chỉ có mày được động vào tao, còn tao thì không?"

"Bếp...

Bốn cái tát liên tiếp, làm Lâm Vũ Hào quay như chong chóng.

""Bốp"

"Sao tao không thể động vào mày?"

"Bốp"

"Hãy chờ xem tao có hối hận không nhé.

"Bụp bụp bụp.

Không thể đếm được là bao nhiêu cái tát, Lâm Vũ Hào chỉ thấy răng mặt mình đã mất cảm giác, anh ta hoài nghi có phải mình bị đánh chết rỏi không? Không còn dám cứng miệng mà liên cầu xin: "Đại ca, xin anh đừng đánh nữa, em sai rồi, em xin lỗi, em xin anh đừng đánh nữa, em đau lắm"

Lâm Dương liên cho hắn thêm một bạt tai rôi nói: "Ai là đại ca của mày? Biết sai rồi thì mày biết bản thân đã làm ra chuyện gì rồi không? Bố mày muốn cướp gia sản nhà tao, mày muốn cướp vợ tao.

Có phải mày thấy Lâm Dương tao rất dễ bắt nạt không?"

Lâm Dương xếch cổ Lâm Vũ Hào, nhìn thẳng vào mắt anh ta nói: "Đồ của tao, không ai cướp được đâu, nếu cướp của tao, tao sẽ đòi lại cả gốc lẫn lãi"

"Mày về nói với bố mày, nhân quả báo ứng, báo ứng sẽ đến sớm thôi "

Lâm Dương nói xong, liền đấm một phát vào bụng của Lâm Vũ Hào.