Lâm Dương sắc mặt càng lạnh: "Ai kêu bọn mày đến?"

Đao Hoàn nói: "Muốn biết sao? Quỳ xuống trước, tát vào mặt, thấy ông đây vui vẻ rồi, có thể sẽ nói cho mày biết"

Lâm Dương nói: "Như thế này đi, mày quỳ xuống, tự tát một trăm cái, tao sẽ xem xét bỏ qua cho mày."

"Cái gì?"

Một vài tên côn đồ nghe xong đều tưởng rằng tai của mình có vấn đề.

Trước lúc đến, họ đã sớm nghe nói qua, thằng nhóc này là một tên vô dụng, cưới được cô vợ không cho hắn đụng vào người, mỗi ngày hầu hạ nhà mẹ vợ ăn uống.

Cái loại vô dụng này mà lại dám nói với họ những lời này? Thằng nhóc này bị điên rồi à? "Nhóc con, rất có cá tính đấy, xem ra mày lựa chọn nói tạm biệt với tay chân của mày của rồi, ông đây tác thành giúp mày."

Khuôn mặt của Đao Hoàn nở một nụ cười tàn nhẫn, hắn giơ cây gậy lên và đập nó xuống chân Lâm Dương.

"Bốp!"

"Răng rắc!"

Gậy gỗ đập mạnh vào bắp chân của Lâm Dương, gậy gỗ dày phát ra âm thanh khi bị gãy.

"A, dừng tay!"

Diêu Mộc Nhã kinh ngạc hét lên.

Nhưng lại cảm giác có điều gì đó không đúng.

Gậy gỗ dày như vậy đều đã bị gãy, nhưng Lâm Dương dường như không cảm thấy như vậy, vẫn đứng đó bất động, đến cả sắc mặt cũng đều là gió thoảng mây bay, không thấy một chút đau đớn nào.

Đao Hoàn cũng choáng váng rồi.

Hắn từng đánh gãy chân rất nhiêu người, không có lý do gì mà thanh gỗ dày như vậy gãy rồi, mà chân thì không hê gãy.

Lâm Dương đứng đó, rung rung chân mình.

Trong lòng phấn khởi, công pháp không tên của tổ tiên khá tuyệt vời.

Không phải nói nó có sức công kích mạnh thế nào, mà là phòng thủ biến thái, bất cứ chỗ nào bị tấn công, thì chỗ đó đều có phòng thủ tự động.

Thời điểm bắp chân bị đánh, trong cơ thể có một nguồn năng lượng thực sự xông lên vị trí đó, tương đương với phản xạ có điều kiện, bảo vệ bộ phận nào.

Một chút cũng không đau.

"Mày không sao?"

Đao Hoàn kinh ngạc "Tao không sao, nhưng mày có chuyện."

Lâm Dương nói xong, dùng chân đá một cước, đá trúng bắp chân một người đàn ông, đúng vị trí mà anh bị đánh.

"Răng rắc", âm thanh giòn giã, xương cẳng chân bị gãy.

Ngay sau đó là một tiếng "bốp", lại một cái tát bay người.

"Chết tiệt, tất cả cùng lên!"

Những tên côn đồ còn lại là hét, lần lượt ra tay.

Lâm Dương tự tin tràn đầy, đôi mắt như có điện, anh vừa bảo vệ Diêu Mộc Nhã không bị tấn công, vừa tay không năm lấy cây gậy, bốp bốp bốp, phát huy sức mạnh lớn, đập cho bọn côn đồ không trượt phát nào, còn lại một vài tên côn đồ, bị đánh tới mức khóc thét gọi bố mẹ, không có cách nào chống trả.

Diêu Mộc Nhã vốn dĩ cho rằng hôm nay tiêu đời rồi.

Lại không ngờ tới, Lâm Dương lại lợi hại như vậy, đột nhiên, con ngươi của cô sáng rực lên.

Đặc biệt là vừa rôi cây gậy của tên côn đồ chuẩn bị đánh cô, chính là Lâm Dương dùng thân mình để che chở cho cô, cảnh tượng khi đó đã đâm sâu vào trái tim cô.

"Này!"

Lâm Dương đặt cây gậy lên cẳng chân của Đao Hoàn: "Là ai kêu mày đến lấy chân tao?"

Đao Hoàn ngang ngược không nói.

Nhưng tay Lâm Dương nhẹ nhàng dùng lực, đoạn chân bị gãy của hắn lập tức đau thấu tim, cái này làm sao mà chịu nổi a, hắn vội vàng xin tha thứ: "Đại ca, đừng chọc nữa, em nói, em nói, là Lâm Vũ Hào của tập đoàn Lâm Thị!"

Khi Lâm Dương vừa nghe lời này, trong lòng liên lập tức tức giận.

Mẹ kiếp chứ, tao còn chưa tìm mày để tính sổ, mày đã đến tìm tao trước rồi.

Vậy được, tao sẽ thật nghiêm túc dạy mày cách làm người.

"Gọi điện thoại chọ Lâm Vũ Hào, cứ nói tao đã bị bọn mày bắt rôi! Còn có một người đẹp nữa!"