Lâm Dương ngạc nhiên.

Anh nhìn Diêu Mộc Nhã với dung nhan xinh đẹp không thua cho Liễu Ngọc Tuyết, mà vóc dáng, còn nóng bỏng hơn cả Liễu Ngọc Tuyết, cảm giác mơ mộng như vậy.

Lẽ nào cô ấy thật sự biết chiếc vòng cổ đó là Khuynh Thành Chi Luyến, chỉ là miệng không nói, mà còn muốn bản thân làm bạn trai cô ấy.

Mà còn là tối nay…

Lẽ nào, là do cô gái đến tuổi nên cô đơn?

Vậy, cuối cùng có nên đồng ý hay không?

Nhớ đến chuyện vừa rồi vừa gặp phải, trong lòng anh vô cùng buồn bã, đang nhịn một cục tức đây!

Nghĩ một chút, liền đồng ý cho xong.

Kết quả, Diêu Mộc Nhã lại nói thêm lần nữa: “Là như vầy, tối hôm nay tôi có một cuộc họp mặt của lớp, nhưng mà…có một người con trai muốn theo đuổi tôi, tôi cảm thấy phiền, muốn anh giả làm bạn trai của tôi, giải quyết phiền toái, chỉ là không biết anh có đồng ý hay không.”

Diêu Mộc Nhã biết Lâm Dương đã kết hôn.

Cộng thêm có sự nhận biết về nhân phẩm của anh, nên mới đưa ra cái yêu cầu như vậy.

Đổi thành người khác, cô cũng không yên tâm.

Lâm Dương đơ người, cười nói: “Hoá ra là làm bia đỡ đạn à, vậy không cần nói nhiều, chuyện này chắc chắn phải giúp rồi.”

Nói xong, nhìn cơ thể quyến rũ của cô ấy.

Đúng lúc này.

Liễu Ngọc Tuyết gọi điện đến.

Đây đã là cuộc gọi thứ mười ba mà cô gọi đến, nhưng Lâm Dương không muốn nghe chút bào, nhớ đến giây phút cô gật đầu, là anh lại buồn đến phát khóc.

Sau đó, như một thói quen mà tắt điện thoại đi!

Diêu Mộc Nhã đều để ý, cô ấy cười và nói: “Lâm Dương, anh và vợ anh rốt cuộc có chuyện gì? Thật là đến tận bây giờ cũng chưa ngủ cùng phòng sao?”

Lâm Dương đơ người: “Dương Tư Khả đã nói cho cô à?”

Diêu Mộc Nhã gật đàu.

Lâm Dương nói: “Cô ta thật là lắm chuyện, hôm nay sao không gặp cô ta?”

Diêu Mộc Nhã lắc đầu: “Không biết, nghe nói không cẩn thận bị thương rồi, xin nghỉ phép.”

Lâm Dương cười cười, hiểu rồi.

Tối hôm đó, cô ta bị mấy bảo vệ vả cho mười mấy cái tát, mặt sưng tếu lên, sau đó lại cãi nhau cùng bạn trai, có lẽ là đánh đến bị thương rồi

Đáng đời!

Diêu Mộc Nhã nói: “Thực ra tôi cảm thấy, anh nên nói chuyện rõ ràng cùng với vợ của anh, nếu cảm thấy sống với nhau được tiếp, thì sống thật tốt, nếu không sống được với nhau nữa, vậy thì ly hôn, nếu cứ không rõ ràng như thế này, cả hai người đều sẽ rất mệt mỏi và ngăn cản đối phương.”

Lâm Dương không biết trả lời như thế nào.

Lúc này, Diêu Mộc Nhã cuối cùng cũng được tan làm.

Cô ấy bảo Lâm Dương đợi một chút, bản thân đi thay bộ quần áo.

mười phút sau lại gặp, Lâm Dương thật sự không dám tin vào những gì mà bản thân thấy.

Chỉ thấy Diêu Mộc Nhã lúc này, cởi đi áo khoác trắng, thay một bộ váy màu đen, mái tóc đen dài rũ xuống, lộ ra đôi chân thon dài.

Thật sự phải gọi nữ thần trên cả nữ thần.

Đặc biệt là, cơ thể của cô ấy vốn dĩ đã quyến rũ hơn người thường, mặc bộ váy đó, thật sự là…thuốc độc của đàn ông.

Hiển nhiên, cô ấy sớm đã chuẩn bị sẵn váy cho buổi họp lớp ngày hôm nay.

Nhìn thấy mắt của Lâm Dương cứ nhìn chằm chằm, mặt Diêu Mộc Nhã có chút đỏ ửng lên: “Nhìn gì đó!”

Lâm Dương lau lau cằm dưới còn tưởng có nước miếng: “Bác sĩ Diêu, cô thật sự...đẹp quá.”

Cô ấy nói một câu: “Từ bây giờ, anh giả làm bạn trai của tôi, phải gọi tôi là Mộc Nhã.”

“Ừm được!”

Hai người ra ngoài.

Lúc đi xuống cầu thang máy thì vô cùng chật.

Xuống đến tầng thứ năm có một shipper chạy vào, cả đám người đùn đẩy nhau, Diêu Mộc Nhã không đứng vững ngã về phía sau, ngã thẳng vào người của Lâm Dương.