Sau đó, quỳ gối trước mặt Liễu Ngọc Tuyết: "Mợ chủ Lâm, rất xin lỗi, tôi xin hướng đến cô bồi tội, trước đó trong bữa tiệc rượu, tôi là do nghe tên chó chết Lâm Vũ Hào này xúi giục, cầm một trăm năm mươi tỷ của anh ta, mới cố ý làm lớn chuyện uy hiếp cô, để cho anh ta giả làm anh hùng, cướp đi cô từ trong tay cậu chủ Lâm, tôi sai rồi, câu xin cô tha thứ tôi, tôi xin dập đầu với côi"

"Bịch bịch bịch, bịch bịch bịch!"

Liễu Ngọc Tuyết, nước mắt đầm đìa, rơi càng ngày càng nhiều.

"Rầm!"

Tần Giang trực tiếp nắm lấy "Khuynh Thành Chi Luyến"

Thẩm Tú Phương đang đeo trên cổ hung hăng ném xuống mặt đất: "Thứ này căn bản chính là đồ giả mạo Khuynh Thành Chi Luyến của chúng tôi, bà mang thứ này chính vũ nhục Khuynh Thành Chi Luyến của chúng tôi, là trái pháp luật.

"Gì chứ?"

Khiếp sợ kinh ngạc đến ngây người.

Tất cả những gì Lâm Vũ Hào nói cư nhiên đều là nói dối.

Mà Lâm Dương nói, làm, mới là thật.

Nhưng các cô đến một câu cũng không tin tưởng anh.

Mà Lâm Dương giờ phút này, đã có chút nản lòng thoái chí, toàn bộ đầu óc đều là hình ảnh Liễu Ngọc Tuyết vừa rồi gật đầu đáp ứng lời cầu hôn của Lâm Vũ Hào, anh rơi xuống một giọt nước mắt, chạy nhanh như gió ra khỏi khách sạn.

Trong lòng Liêu Ngọc Tuyết quặn đau, đau đến không thể hô hấp.

Anh nói...

"Mười tháng trước đó, là em giúp đỡ anh!"

"Quãng đời còn lại sau này, anh là chỗ cho em dựa vào!"

Nhưng mà cô thế nhưng lại không tin tưởng anh, mà lại tin tưởng một tên cặn bã.

Cô giống như nổi điên, quỳ rạp trên mặt đất, tìm kiếm lại một thứ chính là chiếc nhẫn kết hôn đã bị cô tự tay vứt bỏ.

Rốt cuộc, cũng đã tìm được rồi! Cô đeo nó lên, vội vàng lao ra khỏi yến hội.

"Chồng ơi, em sai rồi, anh đang ở đâu?"

Mà bà cụ Liễu, hồn bay phách lạc, ngẩn người.

Xong rồi! Lần này thật sự xong đời! Vốn dĩ là chuyện tốt trên đời, nhưng hiện tại lại biến thành chuyện xấu, chẳng những mất mặt trước khách khứa, lại còn bị mất hợp đồng ba mươi tỷ, nguyện vọng nhà họ Liễu mau chóng thăng tiến cũng tan biến, còn đắc tội với liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý.

Chỉ cần nghĩ đến tất cả những chuyện này đều là bởi vì Lâm Khánh Trường cùng với Lâm Vũ Hào làm ra, bà ta liên tức giận đến muốn hộc máu, cầm lấy cây gậy hung hăng đập xuống Lâm Khánh Trường.

"Cái tên lừa đảo này!"

"Tôi đánh chết ông!"

Mã Trân Phong hừ lạnh một tiếng, mang theo thuộc hạ đông đảo và tất cả những lễ vật đưa đến đây tức giận rơi đi.

Lâm Dương rời khỏi khách sạn, liên trực tiếp chạy đến một phòng bệnh trong bệnh viện, mát xa cơ bắp tay chân cho mẹ.

Đây là việc mà hộ lý mỗi ngày đều phải kiên trì làm.

Bởi vì người thực vật nếu không có hộ lý hỗ trợ, qua thời gian dài cơ bắp sẽ héo rút, kinh mạch dính liên, xương cốt thoái hóa, nếu như ngày nào đó tỉnh lại, cũng sẽ tê liệt không thể cử động.

Cho nên, hơn nửa năm này Lâm Dương nhìn như không biết nhiều y học, đối với chuyện hộ lý cho người thực vật so với hộ lý còn chuyên nghiệp hơn.

Lúc này, Diêu Mộc Nhã còn chưa tan tâm, vừa lúc tiến vào xem.

Lâm Dương nhìn thấy cô ấy đến, mang trên cổ chính là Khuynh Thành Chi Luyến.

Xứng với dung nhan tuyệt mỹ của cô, hợp lại càng thêm xinh đẹp cực kỳ.

Diêu Mộc Nhã nhìn thấy Lâm Dương đến, cười cười nói: "Lâm Dương, món trang sức này anh đưa cho tôi thật sự rất xinh đẹp, có nhiều người hỏi tộ mua ở đâu!"

"Hả?"

Lâm Dương hơi há mồm, lại không biết trả lời như thế nào.

Diêu Mộc Nhã cũng không thèm để ý, giúp Vương Hồng kiểm tra một lần, xong xuôi hết đột nhiên mở miệng: "Lâm Dương, buổi tối anh có thể làm cái này hay không?"

"Làm cái gì?"

"Làm bạn trai tôi."

"Gì chứ?"