Kế hoạch mang thai đã được quyết định, Điền Bảo Bối liền thúc giục Diệp Tỉnh An tìm một bác sĩ hỏi về vấn đề chu kỳ của mình.

Diệp Tỉnh An cảm thấy kỳ lạ, cho tới giờ đều là anh nói muốn ly hôn với cô, hiện tại sao anh cứ có cảm giác Điền Bảo Bối còn muốn ly hôn hơn cả anh? Không lẽ ly hôn đối với cô có lợi ích gì sao?

Nhưng mà anh cũng không muốn quan tâm nhiều như vậy, dù sao hai người bọn họ bát tự không hợp, tốt nhất là phải mau chóng ly hôn, chỉ là. . .đi gặp bác sĩ, một mình anh đi thì làm sao được, thế là anh liền kéo Điền Bảo Bối đi cùng.

Bọn họ chia nhau ra tìm hai bác sĩ rồi tự mình nói chuyện, sau đó bốn người cùng nhau định ra một bảng chu kỳ dựa trên thời gian rụng trứng tuần hoàn của Điền Bảo Bối, chỉ là thảo luận về vấn đề này trước mặt Diệp Tỉnh An làm cô cảm thấy thật sự xấu hổ nha.

Sau khi về nhà, Điền Bảo Bối còn đặc biệt đem bảng chu kỳ treo lên, móc ở ngay giữa ranh giới trên lầu ba của ngôi nhà thủy tinh, hai người lại một lần nữa đứng ở hai bên ranh giới của mình, vẫn như cũ, một người bưng một ly Wishky, một người bưng ly trà sữa, sắc mặt nặng nề nhìn về phía bảng chu kỳ đáng thương, một nửa thì được kẻ khung đơn giản, một nửa thì viền hoa sặc sỡ.

Điền Bảo Bối cắn ống hút hút một ngụm trà sữa, Diệp Tỉnh An lắc lắc ly rượu Wishky, những viên đá chạm vào nhau tạo nên những tiếng vang nhỏ.

“Chính là ngày hôm nay?”

“Uh.” Điền Bảo Bối dùng sức cắn ống hút, hai má nóng rực.

“Chiều nay tôi có cuộc họp.” Diệp Tỉnh An chau mày nói.

“Vậy để lần khác đi.” Điền Bảo Bối nhanh chóng mở miệng, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Cô có vẻ thật cao hứng?” Diệp Tỉnh An quay sang nhìn cô.

“Đương nhiên, nếu không phải vì muốn mau chóng ly hôn, ai..ai muốn làm..làm chuyện đó với anh chứ?” Điền Bảo Bối nửa thật nửa giả nói.

Tuy rằng cô là người đưa ra ý kiến này, cô nghĩ sau này nếu có con sẽ níu kéo được Diệp Tỉnh An, nhưng điều kiện trước tiên để có em bé. . . . .chuyện đó . . .cô quả thật là rất thích Diệp Tỉnh An, nhưng chưa bao giờ nghĩ là sẽ dùng thân thể của mình để giữ chân anh, cô chỉ đơn thuần muốn có một đứa bé, mà cô vẫn đang phân vân về cái chuyện cần làm để có em bé, thời điểm lúc mới kết hôn đã không thuận lợi, chứ nói gì đến hiện tại.

Diệp Tỉnh An uống một ngụm Wishky, trong giọng nói có phần ghét bỏ: “Tuy buổi chiều tôi có cuộc họp, nhưng tối nay tôi sẽ trở về, cô ở nhà chuẩn bị trước đi.”

Điền Bảo Bối không biết phải nói gì, chuẩn bị? Cô sẽ phải chuẩn bị cái gì cho chuyện này? Anh thật biết nói giỡn!

Mười tiếng sau, Điền Bảo Bối thõa mãn ngâm mình trong bồn tắm, để lộ ra hai cánh tay trắng nõn dính đầy bọt sữa tắm, một tay cầm một cái gương nhỏ, một tay cầm bút kẻ lông mi.

Sau khi tắm xong, cô lấy khăn tắm bao xung quanh người rồi bước ra khỏi bồn tắm, đi đến bàn trang điểm, cầm chai nước hoa xịt lên người, cuối cùng lại tháo chiếc khăn lông đang quấn ở trên đầu, cầm lấy máy sấy chuẩn bị tạo dáng.

Chuẩn bị xong đâu vào đấy, cô choàng khăn tắm trở về phòng ngủ, đi vào phòng thay đồ. Phòng thay đồ có khoảng ba mươi bộ, tất cả đều là quần áo và giày dép của Điền Bảo Bối.

Điền Bảo Bối dừng lại nhìn một bộ đồ ngủ, trong lòng nghĩ đây cũng coi như là mình đang chuẩn bị đúng không? Cái này gọi là lễ phép cơ bản, hơn nữa, ăn mặc xinh đẹp thì tâm tình mới vui vẻ được, tâm tình tốt thì chuyện đó mới được suôn sẻ, chuyện đó suôn sẻ thì có thể sinh được em bé, cô kiên định gật đầu một cái, sau đó chọn một bộ đồ ngủ liền thân in hình con thỏ nhỏ đáng yêu.

Sau khi cảm thấy mình trông đã ổn, cô đi đến phòng ngủ hai người đã chọn.

Bởi vì không ai muốn đến phòng của đối phương, cho nên sau khi nhìn bảng chu kỳ suy nghĩ một hồi, Diệp Tỉnh An liền cho người dọn dẹp một căn phòng bên ngoài, thay đổi để phù hợp cho việc sinh em bé, trong phòng được trang trí đơn giản nhưng nhìn cũng thật đáng yêu, khiến cho Diệp Tỉnh An và Điền Bảo Bối rất hài lòng.

Mười một giờ tối, Diệp Tỉnh An về nhà, trên người anh đầy mùi rượu, anh trực tiếp trở về phòng của chính mình, nhưng nằm trên giường được một giây, anh chợt nhớ ra là tối nay còn có một việc quan trọng, thế là anh lại đứng lên một cách bất đắc dĩ.

Diệp Tỉnh An đi đến căn phòng được chuẩn bị để sinh em bé, lúc anh mở cửa lại trông thấy một con thỏ đang nằm ngủ ở trên giường.

Thỏ? Diệp Tỉnh An mở to mắt, đi vào, lại dụi dụi mắt nhìn kỹ một lần nữa, một con thỏ màu hồng nhạt đang nằm úp sấp ở trên giường, hai cái tai dài đặt lên trên gối.

Anh bước đến cạnh giường, lại thấy cái đuôi tròn tròn động đậy, sau đó con thỏ nhỏ lật người, Diệp Tỉnh An liền thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn, Điền Bảo Bối rất thơm, khóe môi còn chảy một chút nước miếng, lúc ngủ mơ, miệng của cô khép khép mở mở, anh đưa tay túm lấy hai cái tai thỏ, kéo ra nhẹ nhàng.

Diệp Tỉnh An không biết nói gì, cô ăn mặc như vậy không phải là định quyến rũ mình đấy chứ?

Anh gõ gõ đầu giường vài cái: “Này, tỉnh dậy đi, Điền tiểu thư.”

Điền Bảo Bối bị anh đánh thức, mơ mơ màng màng ưm vài tiếng, uể oải mở mắt, giọng nói trầm trầm: “Anh đã về.”

Diệp Tỉnh An không kiên nhẫn nói: “Cô ăn mặc như vậy là sao? Không muốn làm chuyện đó à?”

Điền Bảo Bối không hiểu ý anh, gãi gãi cái ót, sau đó lắc lắc đầu, ngồi xuống, hai cái tai thỏ dài dài cũng lắc tới lắc lui theo động tác của cô.

Cơn buồn ngủ mãnh liệt làm cho đầu óc cô có chút mơ màng, bắt đầu trái phải lệch lạc nói: “Tôi ăn mặc như thế nào? Mặc như vậy mới đáng yêu nha.” Nói xong còn ngây ngốc nhéo nhéo lên hai cái tai thỏ, lắc qua lắc lại cái đầu: “Nhìn có ngây thơ không? Đáng yêu không?”

Diệp Tỉnh An nhếch môi: “Ngây thơ? Ý cô là ngu ngốc sao?”

Điền Bảo Bối còn chưa tỉnh ngủ, dụi dụi đôi mắt: “Anh không cần quan tâm tôi mặc cái gì, chúng ta bắt đầu đi.”

Mệt mỏi làm cô quên cả sự ngại ngùng, bật dậy, quỳ gối ở trên giường, sau đó ngước cái đầu nhỏ nhìn Diệp Tỉnh An, cái miệng nhỏ cong lên, lẩm bẩm: “Anh đứng đó ngẩn ngơ cái gì? Tôi buồn ngủ quá, chúng ta đánh nhanh thắng nhanh.”

Diệp Tỉnh An thật sự muốn cười, anh có thể đánh nhanh thắng nhanh hay sao? Nói giỡn, cô gái này đang làm gì vậy, này, này, này! Anh trợn mắt kinh ngạc, nhìn Điền Bảo Bối đang bắt đầu cởi quần áo của mình.

“Cô làm gì vậy?” Diệp Tỉnh An hốt hoảng.

“Tại sao anh lại uống nhiều rượu như vậy?” Điền Bảo Bối chau mày, đẩy anh: “Đi tắm đi.”

Diệp Tỉnh An cảm thấy mình bị cô đẩy mạnh muốn nội thương, anh hung hăng cắn răng, nắm chặt tay, nhưng kinh nghiệm từng trải cho anh biết lấy đá chọi đá sẽ không có kết quả tốt, tuy rằng Diệp Tỉnh An anh thật không cam lòng thừa nhận, nhưng đây là sự thật, anh đánh không lại Điền Bảo Bối.

Cho nên anh đứng cách một khoảng, tay chỉ chỉ vào Điền Bảo Bối, sau đó oai phong lẫm liệt đi đến phòng tắm.

Nửa tiếng sau, Diệp Tỉnh An tắm rửa vội vàng rồi bước ra, trên người chỉ choàng một cái áo tắm.

Điền Bảo Bối đã hoàn toàn tỉnh táo, cô ngồi khoanh chân ở trên giường, vuốt vuốt cái chân thỏ xù lông.

Diệp Tỉnh An hắng giọng, nghiêm mặt nói: “Cô tỉnh rồi à? Chắc chắn là mình không bị thần kinh đúng không?”

Mặt Điền Bảo Bối tự nhiên nóng lên một cách mãnh liệt, cô cúi thấp đầu không nói gì, hoàn toàn mất đi khí thế ban đầu.

Diệp Tỉnh An thấy cô như vậy, liền trở nên ngang ngược, bước đến gõ gõ lên đầu giường: “Bắt đầu đi, Điền tiểu thư, không phải vừa rồi cô rất hăng hái đó sao?”

Đột nhiên anh cảm thấy, cô mặc bộ đồ con thỏ như vậy, quả thực rất đáng yêu.

Diệp Tỉnh An ngồi xuống bên cạnh cô, túm túm lấy hai cái tai thỏ, nhếch miệng cười: “Sao lại không nói gì?”

Điền Bảo Bối khẩn trương đến mức trái tim muốn nhảy ra ngoài, cô xoắn xoắn ngón tay, Diệp Tỉnh An bỗng nhiên đưa tay qua dọa cô giật mình, theo phản xạ đẩy tay anh ra: “Anh định làm gì?”

Tay Diệp Tỉnh An bị cô nắm chặt, anh đau đớn gào lên: “Cô điên à, có muốn sinh con hay không?”

Điền Bảo Bối run lên, nhanh chóng buông tay ra, le lưỡi nói: “Xin lỗi xin lỗi, chỉ là phản xạ tự nhiên thôi.”

Diệp Tỉnh An xoa xoa cổ tay của mình, đôi mắt đỏ lên vì tức giận, anh hung hăng nhìn cô: “Phản xạ tự nhiên? Tôi thấy cô cố ý thì có, cô không muốn sinh em bé nên định giết tôi chứ gì?”

Điền Bảo Bối kéo lỗ tai thỏ xuống, lắc qua lắc lại, thật đáng yêu, không giống như cái người vừa rồi suýt nữa bẻ gãy tay anh.

Diệp Tỉnh An tức giận nhìn cô: “Không được làm như vậy nữa.” Nói xong, anh cẩn thận lấy tay chạm nhẹ vào cô, chắc chắn cô sẽ không đánh anh một lần nữa, anh mới yên tâm đến gần.

Tay anh vòng qua bả vai cô, bất chợt làm lòng cô căng thẳng.

Lúc Diệp Tỉnh An ôm cô, anh nhớ đến đêm tân hôn trước kia, thật sự là kinh tâm động phách mà.

Lòng anh hơi chùn xuống, do dự nhìn cô gái trong ngực mình, cô mặc một bộ đồ thỏ, gương mặt ửng hồng, lông mi dài rũ xuống, xem ra hết sức vô hại.

Thật ra thì anh không thể không thừa nhận, Điền Bảo Bối đúng là một cô gái xinh đẹp, thoạt nhìn rất đáng yêu, mềm mại tựa như một miếng bánh ngọt, làm cho anh muốn nếm thử. . . . Anh hạ giọng: “Quay mặt qua đây.”

Điền Bảo Bối gắt gao nhắm chặt mắt lại, mím môi ngẩng đầu về phía anh.

Diệp Tỉnh An giơ tay nâng cằm cô, hạ quyết tâm hôn lên, lúc hai bờ môi chạm vào nhau, con ngươi của anh co rút lại, kết hôn hơn nửa năm, anh đã quên đôi môi của cô thật sự rất mềm mại.

Diệp Tỉnh An lại nhìn cô, chỉ thấy Điền Bảo Bối vẫn nhắm chặt đôi mắt, lông mi nhẹ run, trong lòng anh đột nhiên cảm thấy khác thường, một cảm giác thật đặc biệt, anh không thể kìm chế mình, hôn cô càng lúc càng sâu, sau đó nhẹ nhàng mở hàm răng đang cắn chặt của cô, đưa lưỡi vào trong thăm dò.

Điền Bảo Bối giật mình rụt lưỡi lại.

Diệp Tỉnh An đưa tay đỡ sau ót của cô, bá đạo mút lấy cái lưỡi thơm tho, đưa cô cuốn theo nhịp độ của chính mình.

Thấy Điền Bảo Bối không có biểu hiện bạo lực nào, Diệp Tỉnh An mới yên tâm, đặt tay lên trên đùi cô, cách một lớp áo ngủ xù lông, vuốt ve làn da mềm mại, bàn tay thon dài theo chân cô, từ từ đi lên, sờ sờ một hồi, anh ngừng hôn cô, không vui nói: “Đem bộ quần áo này cởi ra.”

Điền Bảo Bối lẩm bẩm: “Nhìn rất đáng yêu mà.”

Diệp Tỉnh An không kiên nhẫn: “Cô không muốn cởi quần áo, đáng yêu thì làm được gì, có thể sinh con sao?”

Điền Bảo Bối cong cong khóe môi, liếc mắt nhìn Diệp Tỉnh An một cái, sau đó chậm chạp đứng lên, xoay người, mang theo cái đuôi thỏ hướng về phía Diệp Tỉnh An nói: “Giúp tôi kéo cái khóa ở phía sau.”

Trời mới biết bộ quần áo này làm cô khó chịu đến mức nào, bây giờ cô cũng chẳng muốn mặc nó thêm một lần nữa.

Diệp Tỉnh An trừng mắt nhìn vào lưng của cô, sau đó dùng sức kéo khóa xuống.

Cái lưng trơn bóng, thẳng mượt của Điền Bảo Bối cứ như vậy hiện ra trước mắt anh, cô mặc nội y đầy đủ, Diệp Tỉnh An không quan tâm kiểu dáng của áo lót như thế nào, anh chỉ thấy áo lót hằn lên tấm lưng trắng nõn cũng đủ để làm hô hấp của anh loạn nhịp chứ đừng nói đến tấm vải đang che phủ cặp mông vểnh lên của cô, ánh mắt anh trở nên nóng bỏng, cho đến khi Điền Bảo Bối xoay người anh mới định thần trở lại.

Áo bông rộng thùng thình không có kéo khóa giữ lại, nửa bờ vai của Điền Bảo Bối lộ ra, cô kéo kéo chiếc áo ngủ sắp tụt xuống, nhăn nhó nhìn Diệp Tỉnh An đang lộ ra vẻ mặt mất tự nhiên.

Hô hấp của Diệp Tỉnh An trở nên nặng nề, ánh mắt nhìn Điền Bảo Bối cũng thay đổi.

Điền Bảo Bối bị anh nhìn nên có chút khẩn trương, theo bản năng lùi về phía sau vài bước nói: “Học trưởng, anh..anh làm sao vậy?”

Diệp Tỉnh An đưa mắt nhìn từ dưới bả vai lên đến khuôn mặt cô, Điền Bảo Bối chạm phải ánh mắt của anh, bả vai trơn bóng lại run lên.

Diệp Tỉnh An mím mím môi, vỗ vỗ xuống giường: “Nằm xuống.”

Điền Bảo Bối ngây ngốc: “Sao cơ?”

Diệp Tỉnh An chau mày: “Sao cái gì mà sao, không nằm xuống thì làm sao có em bé?”

Điền Bảo Bối “à” một tiếng, ôm cả bộ áo ngủ nằm xuống giường.

Diệp Tỉnh An tháo thắt lưng áo tắm, hai tay cởi quần xuống, Điền Bảo Bối thấy anh cởi áo choàng tắm, thân thể cường tráng lại không mặc gì bên trong, cô sợ hãi hét chói tai, vội vàng lấy tay che mặt, nhưng lại từ từ hé ra một khe nhỏ, lén lút nhìn anh.

Nói thật, dáng người của học trưởng thật sự rất đẹp, anh vừa cao, cơ bắp lại lớn như vậy, nước da ngăm đen càng làm cho anh trở nên hấp dẫn. Ôi, không ngờ Điền Bảo Bối cô lại may mắn như vậy, có thể được kết hôn với anh. . . .

Cô đang chìm trong ảo tưởng của chính mình lại bị Diệp Tỉnh An cả người trần trụi đè xuống, Điền Bảo Bối lập tức nắm chặt áo ngủ.

Diệp Tỉnh An ôm cô vào trong ngực, giơ tay định kéo áo ngủ của cô xuống. A! Tại sao lại không kéo được? Được rồi, là do anh quên mất, cô gái này còn khỏe hơn cả anh.

Thế là Diệp Tỉnh An nghiêm mặt, đánh nhẹ lên tay cô, nói: “Này, cô cứ nắm chặt như thế thì phải làm sao bây giờ?”

Điền Bảo Bối nhăn nhó buông tay, bỗng nhiên Diệp Tỉnh An dùng sức đem áo ngủ của cô quăng sang một bên, không còn quần áo cản trở, da thịt hai người chạm vào nhau, cơ thể cả hai cùng run lên.

Bộ ngực mềm mại của cô dán lên vòm ngực rắn chắc của anh, trái tim cả hai cùng hòa chung nhịp đập, nâng mắt, khoảnh khắc hai ánh mắt chạm vào nhau, không khí cũng trở nên căng thẳng.

Nhưng mà dù sao Diệp Tỉnh An cũng là đàn ông, hơn nữa anh cũng không còn cảm thấy chán ghét Điền Bảo Bối như lúc trước, chỉ đơn thuần là bát tự không hợp, cho nên khi thấy cô đỏ mặt, cả người trần trụi nằm dưới thân anh, đương nhiên anh sẽ có phản ứng, anh nhìn thật sâu vào đôi mắt của cô, nhẹ nhàng hôn xuống.

Lần này anh hôn càng sâu, lại càng bá đạo, Điền Bảo Bối có chút run rẩy, dịu dàng đón nhận.

Thấy cô trở nên ngoan ngoãn dịu dàng như thế làm Diệp Tỉnh An có một loại cảm giác chinh phục, động tác trên tay càng thêm kịch liệt, có lúc mạnh mẽ, có lúc dịu dàng ôm trọn hai bầu ngực sữa của cô. Ngón tay anh kẹp nhụy hoa của cô nhẹ nhàng xoa nắn khiến cho cô sợ hãi run rẩy.

Điền Bảo Bối căng thẳng từ từ nhắm mắt lại, bàn tay nhỏ bé nắm chặt ga giường, đôi môi của Diệp Tỉnh An chạy dọc theo thân thể của cô như muốn thiêu đốt tất cả, sau đó anh đưa tay thăm dò vào giữa hai chân cô, hoàn toàn đem cô thiêu trụi.

Lúc anh sắp đưa ngón tay tiến vào, Điền Bảo Bối đột nhiên mở to mắt.

Diệp Tỉnh An cúi xuống hôn lên khóe mắt cô, cất lên giọng nói dịu dàng: “Sợ sao?”

Điền Bảo Bối căng thẳng nuốt nước miếng: “Bởi vì chỉ có một lần.”

Cô nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, giống như đang sợ hãi đôi bàn tay to kia sẽ tàn sát bừa bãi trên thân thể mình, cô hồi hộp vịn lên bả vai của anh, khổ sở van nài: “Anh. .lần này. .lần này nhẹ một chút, tôi sợ đau.”

Điền Bảo Bối van xin khiến thần kinh của Diệp Tỉnh An như tê liệt, làm cho anh cảm thấy thương tiếc cô gái bé nhỏ này, không nhịn được thả lỏng động tác, vừa hôn vừa vuốt ve, bàn tay mở rộng gần như phủ kín hoa huy*t của cô, ngón tay thô ráp chậm rãi trêu chọc hoa tâm, khiến cho Điền Bảo Bối chưa từng trải qua chuyện này cả người co rút.

Sau khi bàn tay anh trở nên ướt át, Diệp Tỉnh An vuốt ve bắp đùi của cô: “Chuẩn bị xong chưa?”

Điền Bảo Bối nhẹ nhàng thở ra, gật đầu một cái.

Diệp Tỉnh An một tay vuốt ve gương mặt cô, một tay đỡ lấy vật nóng rực của mình chậm rãi đi vào.

Vừa vào được một chút, Điền Bảo Bối đột nhiên căng cứng người lại, nhỏ giọng nói: “Học trưởng, không được, đau quá. . . . . . “

Tên đã được lắp vào cung, làm sao Diệp Tỉnh An có thể dừng lại? Chưa kể giọng nói yếu ớt của cô chỉ làm anh tăng thêm dục hỏa, thế là anh chỉ đơn giản trấn an vài câu, liền tiếp tục tiến vào.

Vào được một nửa, hoa huy*t chật hẹp của cô khiến anh không nhịn được hít sâu một hơi, mà khuôn mặt Điền Bảo Bối lúc này ửng hồng, lông mi thanh tú đè nén âm thanh nói: “Thật sự là rất đau, chúng ta dừng lại có được không, học trưởng?”

Diệp Tỉnh An không để ý đến cô, anh thẳng lưng, mạnh mẽ chạm đến chỗ sâu nhất.

Điền Bảo Bối đột nhiên hét chói tai, bàn tay nhỏ bé dùng sức vặn tay anh một cái: “Đã nói là rất đau rồi mà!”

Chỉ nghe thấy một tiếng “Rắc” vang lên, Diệp Tỉnh An ôm cánh tay, rút ra, lui về phía sau vài bước, sau đó tức giận gầm lên: “Điền, Bảo, Bối!”

Một tuần sau, Diệp Tỉnh An đều phải mang theo cánh tay bó bột tới công ty.

Kế hoạch sinh em bé không thành, ngược lại còn bị gãy tay. Diệp Tỉnh An tức giận, hôm sau liền đem cái bảng chu kỳ đập bể, còn hung hăng đạp lên mấy cái, tuyên bố rằng anh không quan tâm gì đến chuyện sinh em bé nữa, anh sẽ không bao giờ, không bao giờ chạm đến cái người phụ nữ tên Điền Bảo Bối.

Điền Bảo Bối cảm thấy trong lòng tràn đầy ủy khuất, cô đã cố gắng kiềm chế, nhưng thật sự là rất đau, cho nên cô mới lỡ tay. . . . . . . . .Chỉ là lần này Điền Bảo Bối thật sự đầu hàng, ai bảo cô thích Diệp Tỉnh An cơ chứ.

Lần này xem ra cô đã thật sự chọc giận anh rồi, giống như cái đêm tân hôn cô cũng làm gãy tay anh như bây giờ vậy.

Sau khi cô nhìn thấy cánh tay băng bó thạch cao của Diệp Tỉnh An, cô cũng hiểu được đêm đó mình xuống tay nặng đến mức nào, thế là cô quyết định phải tìm cách bồi thường cho Diệp Tỉnh An thật tốt để cho anh nguôi giận, Điền Bảo Bối nghĩ, vấp ngã ở đâu thì phải đứng lên ở đó, định sẽ cùng anh tiếp tục làm cái chuyện kia một lần nữa. . .nhưng mà chỉ sợ không dễ dàng như vậy, sau đêm đó, Diệp Tỉnh An đã không thèm nhìn cô rồi, Điền Bảo Bối sợ anh không để ý đến mình, cô thà tự nguyện ầm ỹ với Diệp Tỉnh An chứ không muốn thấy anh im lặng như bây giờ, không còn cách nào khác, Điền Bảo Bối quyết định phải tiếp tục kế hoạch của mình bằng bất cứ giá nào.

Đêm nay, cô mặc một cái váy ngủ viền tơ, xịt chút nước hoa lên người, còn cố tình buộc tóc lên cao, để vài lọn rơi xuống, phủ lên xương quai xanh.

Chắc chắn mọi thứ đã chuẩn bị xong, cô liền đi đến trước cửa phòng của Diệp Tỉnh An, đôi chân nhỏ đi tới đi lui trên thảm, đợi anh về nhà, nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng bước chân, cô lập tức ổn định tinh thần, nhanh chóng sửa sang lại đầu tóc, quần áo, sau đó nghiêm túc đứng trước cửa phòng anh.

Diệp Tỉnh An vừa nhìn thấy cô liền lui về sau một bước, lộ ra vẻ mặt căm phẫn: “Cô vượt qua ranh giới rồi, Điền tiểu thư!”

Điền Bảo Bối xấu hổ cười cười, đôi chân nhỏ cọ cọ trên thảm: “Tôi tới xin lỗi anh.”

Diệp Tỉnh An khàn khàn cười vài tiếng, vẻ mặt khó coi: “Tôi không chấp nhận, nếu cô cảm thấy thật sự có lỗi, hãy tránh xa tôi ra một chút.”

Điền Bảo Bối bị lời nói của anh làm tổn thương: “Tôi không cố ý, anh không hiểu được tôi đau như thế nào đâu.”

Diệp Tỉnh An nhanh chóng hỏi lại: “Vậy cô có biết tôi đau như thế nào không? Làm ơn đi, kết hôn mới được nửa năm, cô làm tôi bị thương bao nhiêu lần? Trong hôn lễ cô bẻ gãy ngón út của tôi, đêm tân hôn cô làm cho tay tôi trật khớp, lần này thì cô làm gãy luôn cánh tay của tôi, Điền Tiểu Điềm, Quan Thế Âm Bồ Tát phái cô xuống trừng phạt tôi sao? Tôi thật sự bị cô làm cho phát điên rồi!”

Điền Bảo Bối cúi đầu: “Đừng có gọi tên cúng cơm của người ta mà.”

Diệp Tỉnh An quay đầu sang chỗ khác không để ý tới cô: “Được rồi, trở về phòng của cô đi.”

Điền Bảo Bối nhỏ giọng: “Bảng chu kỳ. . . . .”

Diệp Tỉnh An nhanh chóng cắt ngang: “Đừng có bàn chuyện này nữa.”

Điền Bảo Bối vội vàng ngẩng đầu lên: “Không thể không bàn chuyện này, tôi biết lần này tôi hơi nặng tay, lần sau tôi sẽ chú ý không làm như vậy nữa.”

Diệp Tỉnh An thấy cô sốt ruột, trái tim anh thắt lại: “Cô thật sự muốn ly hôn đến như vậy sao?”

Quen biết cô hai mươi năm, hiếm khi thấy cô thừa nhận sai lầm của mình, xem ra cô cũng đang tự trách bản thân, ý nghĩ này càng làm cho sắc mặt của Diệp Tỉnh An trở nên khó coi.

“Không phải anh cũng muốn như vậy sao?”

“Đúng, có lẽ tôi đã xem thường quyết tâm muốn ly hôn của cô rồi.” Diệp Tỉnh An cười lạnh, anh nhìn cô đánh giá một phen: “Ăn mặc cũng thật có thành ý, được rồi, cô nói đúng, tôi cũng muốn ly hôn gần chết đây, đau đớn của tôi làm sao so sánh được với tâm ý của cô, cô đã chuẩn bị tốt như vậy, chúng ta vào thôi.” Anh liếc nhìn Điền Bảo Bối một cái rồi đi vòng qua cô, mở cửa bước vào trong phòng.

Điền Bảo Bối đứng im tại chỗ, siết chặt tay, hít sâu một hơi.

“Đứng ở đó làm gì? Không phải cô đã chuẩn bị xong rồi sao?” Diệp Tỉnh An khó hiểu hỏi.

Điền Bảo Bối tự nhủ với bản thân không nên tức giận, sau đó đi theo anh vào phòng.