Trên bàn cơm, không khí có chút nặng nề, một đám người lớn tuổi cùng một cô gái nhỏ, hai mặt nhìn nhau.

Những người này chính là trưởng bối của hai nhà họ Diệp và họ Điền, mà cô gái nhỏ kia chính là tiểu thư nhà họ Điền, viên ngọc quý trên tay Điền gia, Điền Bảo Bối.

Một đám người ngồi xung quanh bàn, chỉ có một vị trí trống không, mà vị trí kia thuộc về con cả của nhà họ Diệp, Diệp Tỉnh An.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, ước chừng sau một tiếng đồng hồ, cửa phòng cuối cùng cũng bị đẩy ra, một người đàn ông mặc Âu phục xoay người đi đến, cao hơn một một mét chín nhưng lại không hề lộ ra sự vụng về, ngược lại lại làm tôn lên dáng vẻ ngạo mạn, cao quý đến tột cùng, mái tóc đen được cắt ngắn gọn gàng, thân hình cường tráng, nước da ngăm đen, trên cằm có một ít râu ria khiêu gợi.

Trong khoảnh khắc anh ta đi vào, Điền Bảo Bối đã bị ánh mắt kia hấp dẫn, cô cố gắng khống chế hô hấp rối loạn của mình, đôi tay nhỏ dưới bàn lặng lẽ xoắn xuýt lại một chỗ.

Diệp Tỉnh An chào hỏi trưởng bối hai nhà, hơi gật đầu tỏ ra áy náy: “Thật xin lỗi, con tới trễ.”

Âm thanh của anh bởi vì thường xuyên hút thuốc nên có chút khàn khàn, anh thản nhiên liếc mắt qua Điền bảo bối một cái, khóe môi không kìm được nhếch lên.

Điền Bảo Bối bị anh bắt gặp vẻ mặt của mình, dùng sức xoắn xoắn ngón tay, trên mặt nở ra một nụ cười khinh miệt: “Tính cách của học trưởng thật không thay đổi chút nào, đã trễ chính là trễ, không cần quan tâm lý do như thế nào, cho nên cảm thấy không cần giải thích có phải không?”

Diệp Tỉnh An híp mắt, cô gái này. . . .

Điền Bảo Bối thấy thế lại lập tức gục xuống bàn, cười hehe nhìn về phía Cửu thúc ngồi ở chính giữa: “Cửu thúc nhất định phải phạt học trưởng, đợi lâu như vậy, người ta sắp đói đến chết rồi.”

Ánh mắt nhìn về phía một Tiểu Lão Đầu, thật đúng là một Tiểu Lão Đầu, dáng vẻ chỉ cao tầm một mét sáu, mái tóc bạc thưa thớt, lông mi trắng bình thường rất dài, chòm râu dê hơi xoăn, tôn lên sắc mặt hồng nhuận, đây chính là Cửu thúc tiếng tăm lừng lẫy của Diệp gia.

Cửu thúc từng là một tướng quân, sau khi giải ngũ vẫn theo thói quen khi còn là quân nhân, cư xử với đàn ông Diệp gia cũng như vậy, cho nên uy tín của ông ở Diệp gia rất cao, cũng là người duy nhất khiến Diệp Tỉnh An e ngại, nhưng đối xử với phụ nữ ông cũng không nghiêm khắc như vậy, nhất là ngoan ngoãn đáng yêu, lại hiểu chuyện giống như Điền Bảo Bối.

Cửu thúc nhìn Điền Bảo Bối bên kia đang vặn vẹo thân mình, cười nói: “Bảo Bối của chúng ta đói bụng rồi? Sao lại không nói sớm, nhanh, gọi phục vụ mang thức ăn lên.” Rồi lại chuyển ánh mắt, nhìn về phía Diệp Tỉnh An.

Diệp Tỉnh Anh đang ngồi yên ổn bỗng nổi da gà.

Cửu thúc sa sầm mặt, tức giận: “Đến muộn còn muốn ngồi? Đứng lên.”

Bả vai Diệp Tỉnh An run lên, vèo một tiếng đứng dậy, Điền Bảo Bối cũng bị Cửu thúc to tiếng dọa nổi da gà, sợ hãi rụt cổ.

Cửu thúc vỗ lên bàn một cái, lông mi bạc trắng run lên: “Tại sao đến trễ?”

Diệp Tỉnh An nuốt nuốt nước bọt: “Trong công ty có một cuộc họp. . . . .”

“Ngừng!” Cửu thúc đột nhiên lớn tiếng quát: “Trọng điểm, nói, tại sao?”

“Vâng” Diệp Tỉnh An trong nháy mắt ưỡn thẳng sống lưng, nhanh chóng nhích một chân đến: “Công ty có một cuộc họp rất quan trọng.”

“Không phải đã cho con thời gian sắp xếp trước đó rồi sao?”

“Thật xin lỗi, Cửu thúc.”

“Tiểu tử thối.” Cửu thúc mắng một câu, lại nói: “Ngồi xuống.”

Điền Bảo Bối lau lau bàn tay đã thấm đầy mồ hôi, thầm nghĩ Cửu thúc nổi giận vẫn làm người ta khiếp sợ như trước, cũng vì có Cửu thúc che chở, cô mới dám nhiều lần sẵng giọng với Diệp Tỉnh An, chỉ là nhìn anh ta bị mắng, Điền Bảo Bối lại cảm thấy hơi áy náy.

Cô ngước mắt nhìn Diệp Tỉnh An, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt như muốn giết người, thế là ánh mắt lại hạ xuống, ngoan ngoãn, không dám khiêu khích, Cửu thúc mắng Diệp Tỉnh An vài câu, rồi lại đổi sang chủ đề chính.

“Tiểu Bảo Bối năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Con năm nay hai mươi tuổi rồi, Cửu thúc.” Điền Bảo Bối ngọt ngào nói.

“Tiểu Tỉnh, con cũng hai mươi tám rồi phải không?” Cửu thúc lại nhìn về phía Diệp Tỉnh An.

“Vâng, Cửu thúc.” Diệp Tỉnh An lễ phép trả lời.

“Ừ, như vậy thì. . . . . . .” Cửu thúc im lặng suy nghĩ một lúc, gật đầu thản nhiên nói: “Vậy thì chọn ngày kết hôn đi.”

Diệp Tỉnh An và Điền Bảo Bối trăm miệng một lời: “Cái gì?” Khác biệt là người trước thì hoảng sợ, người còn lại thì vui mừng.

Cửu thúc đáp một tiếng, nhìn về phía Diệp Tỉnh An: “Có vấn đề gì sao?”

Diệp Tỉnh An ngồi thẳng người, mạnh mẽ lắc đầu: “Không có, không có vấn đề gì.”

Thế là Cửu thúc nhẹ nhàng nói một câu, liền quyết định chuyện cả đời của Diệp Tỉnh An cùng Điền Bảo Bối.

Diệp Tỉnh An và Điền Bảo Bối là quan hệ học trưởng và học muội, chẳng qua một người là học trưởng trường đại học, một người lại là học sinh trung học, đồng thời, bọn họ đã bị người lớn hai nhà chỉ định hôn ước từ nhỏ, cho nên Cửu thúc đưa ra quyết định như thế cũng không phải là ngẫu nhiên.

Từ khi hai người hiểu chuyện, mọi người đã nói sau khi lớn lên sẽ để cho hai người kết hôn, vì khi đó còn nhỏ, Diệp Tỉnh An hay dắt Điền Bảo Bối đi chơi khắp nơi, nhưng mà càng lớn lên, hai người càng ngày càng không hợp, đến bây giờ vẫn như nước với lửa.

Mà bây giờ nước với lửa không thể không hợp, thế là liền xuất hiện ra. . . . . . .hơi nước.

Đúng vậy, Diệp Tỉnh An hiện tại tức giận đầy mình, giận đến mức giống như hơi nước trong bình trà, nhưng vì Cửu thúc uy hiếp, anh không thể không nghe theo, dù sao chuyện này đã được quyết định từ hai mươi năm trước rồi, hai mươi năm cũng chưa khởi nghĩa thành công, chứ nói gì đến hiện tại.

Mà Điền Bảo Bối lại không có một chút ý kiến nào khác, cô chờ đợi kết hôn cũng đã mười mấy năm rồi, hiện tại cuối cùng giấc mơ cũng trở thành sự thật.

Có lẽ sẽ có người hỏi, cô rõ ràng muốn kết hôn tại sao còn phải cãi nhau với anh?

Vậy thì có gì kỳ lạ, luôn có một loại phụ nữ cố tình đối đầu với người mình thầm yêu.

Cửu thúc tự mình tổ chức, hôn lễ của Diệp Tỉnh An và Điền Bảo Bối được làm vô cùng long trọng, lễ đường, khách mời, cha xứ, bữa tiệc, tất cả đều rất hoàn mỹ. . . . . . .Trừ chú rể và cô dâu.

Diệp Tỉnh An mặc một bộ vest trắng, viền áo trước ngực một màu tím đậm, khăn lụa tím nhạt nhét vào cổ áo.

Ngũ quan tuấn mỹ lộ ra khí chất hoàng gia cao quý, bộ tây trang Zehder được cắt may thủ công tôn lên dáng vẻ cao lớn mạnh mẽ, ánh mắt thâm trầm, trên mặt không có chút biểu hiện nào nhìn cô gái đang chậm rãi đi về phía mình, Điền Bảo Bối, cô dâu mới nhưng bát tự không hợp với anh.

Cô mặc một lúc hai bộ áo cưới, vạt áo màu tím nhạt trước ngực xõa tung, vạt áo trên ngực khiến cho người khác không nhịn được muốn có suy nghĩ mờ ám, phía dưới mặc một cái váy đuôi cá màu trắng xõa dài trên đất, mái tóc của Điền Bảo Bối vốn thẳng mượt, lại uốn thành hơi xoăn, bên phải cài một đóa hoa màu tím, nhụy hoa lấy kim cương tô điểm, càng làm cho ngũ quan xinh đẹp tinh xảo, vừa giữ được vẻ chỉnh tề lại tăng thêm đôi nét trẻ con.

Diệp Tỉnh An nhìn cô nhẹ nhàng hừ một tiếng, mặc dù bộ dạng này xem ra thật xinh đẹp, nhưng cái này mà là áo cưới sao? Còn có bộ tây trang của chính mình lại là màu tím, như vậy là thế nào?

Điền Bảo Bối cũng nhận ra được ánh mắt của Diệp Tỉnh An, tay nắm chặt bó hoa, cô khẩn trương nuốt nước bọt một cái, bả vai cứng đờ, cho đến khi đi thẳng đến trước mặt Diệp Tỉnh An cũng không buông lỏng, phù dâu lần lượt đứng sang một bên.

Điền Bảo Bối chậm rãi đứng lại, hơi cúi thấp đầu, hai gò má ửng đỏ.

Diệp Tỉnh An nhìn cô run run lông mi, dùng âm thanh chỉ có cô mới có thể nghe được nói: “Cách cô tỏ ra kháng nghị cũng thật đặc biệt, ăn mặc như một cô gái hái hoa để đến kết hôn.”

Bả vai Điền Bảo Bối cứng đờ, cô gái hái hoa? Gì thế? Bộ váy cưới này đẹp như vậy, cùng với bộ tây trang của anh ta thật giống như lễ phục tình nhân nha.

Điền Bảo Bối thả lỏng bả vai cứng đờ, hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Tỉnh An một cái, kết quả đối phương cười khiêu khích một tiếng, cô nghiến răng, cảm thấy mình chỉ tranh cãi vô ích với Diệp Tỉnh An.

Khi hai người chuẩn bị trao nhẫn cưới, cô cuối cùng cũng tìm được cơ hội trả thù, Điền Bảo Bối cầm chiếc nhẫn phù dâu đưa đến cười lạnh, sau đó dùng lực kéo bàn tay đang duỗi ra của Diệp Tỉnh An, đeo chiếc nhẫn vào trên tay anh, sau đó còn hung hăng vặn một cái.

Diệp Tỉnh An hoàn toàn nghe được tiếng đốt ngón tay mình vang lên một tiếng RẮC...A...Ặ..!!

Điền, Bảo, Bối!!!Nửa năm sau, trong căn phòng bằng kính trong suốt lại đang bạo phát chiến tranh gia đình lần thứ N.

Thủy tinh ốc* là nhà mới của Diệp Tỉnh An, tổng cộng có bốn tầng lầu, lầu hai là phòng khách, lầu ba là phòng sách và phòng làm việc, lầu bốn là phòng ngủ, dưới cùng là gara và nhà kho, còn dùng để đón khách.

(*: Ngôi nhà bằng thủy tinh)

Ba tầng lầu đều dùng chất liệu thủy tinh đặc biệt, có thể thay đổi theo mức độ của ánh sáng, đêm xuống sẽ biến thành bức tường thủy tinh mờ ảo, kết hợp với khoa học kỹ thuật hiện đại cùng với kiểu dáng kiến trúc phương Tây do Diệp Tỉnh An cho nhà thiết kế chuyên môn đặc biệt của công ty địa ốc “Tỉnh Sắc” thiết kế.

Nhưng mà tại sao một công ty địa ốc nổi tiếng như “Tỉnh Sắc” lại hết lòng tận tâm với Diệp Tỉnh An như vậy? Bởi vì Diệp Tỉnh An chính là chủ tịch hội đồng quản trị của công ty “Tỉnh Sắc”.

Chỉ là sau nửa năm chiến tranh của Diệp Tỉnh An và Điền Bảo Bối, căn nhà thủy tinh đã trở nên khác biệt rõ ràng, kết cấu cũng thay đổi.

Hiện tại lầu hai và một nửa bên phải của lầu ba thuộc về Diệp Tỉnh An, một nửa còn lại và lầu bốn thuộc về Điền Bảo Bối, ranh giới được phân rõ ràng, mà lầu một cũng không may mắn thoát được, bị chia thành hai nhà kho, hai chỗ để xe, hai thang máy, ngay cả thiết bị bảo vệ cũng bố trí hai cái, hiện tại đây chính là “Tổ ấm thân yêu” của hai vợ chồng hạnh phúc.

Hôm nay, cái “Tổ ấm thân yêu” này lại bị hai vợ chồng oanh oanh liệt liệt cãi vã một phen.

Một bãi chiến trường hỗn loạn, Diệp Tỉnh An và Điền Bảo Bối chia ra đứng ở hai bên ranh giới, mỗi bên khác nhau một trời một vực, Diệp Tỉnh An lấy hai màu đen trắng làm chủ đạo, phong cách đơn giản nhưng hết sức hỗn loạn, mấy chai rượu lăn rải rác trên mặt thảm màu trắng, ly rượu và gạt tàn, còn có lấm tấm tàn thuốc lá vừa mới hút.

Mà phía bên Điền Bảo Bối lại lấy màu sắc ấm áp làm chủ đạo, không lãng phí một chút không gian nào, ngoại trừ phong cách châu Âu tinh xảo bên ngoài, còn trang trí thêm đủ loại búp bê đáng yêu, dưới đất chất đầy đồ ngọt không tốt cho sức khỏe, không còn chừa một khe hở.

Thật ra thì mới đầu, bọn họ rất hòa bình, hai người, mỗi người ngồi một bên, một người bưng ly Wishky, một người cầm ly trà sữa dâu tây, bàn bạc mấy ngày nữa sẽ cùng ăn cơm với Cửu thúc, nhưng nói chuyện một hồi, tay Diệp Tỉnh An đang kẹp điếu xì gà không biết tại sao lại lấn qua ranh giới, bởi vì cử động, đầu điếu thuốc đỏ chói, mang theo chút tàn thuốc vẫn còn ánh lửa đỏ rực rơi xuống.

Điền Bảo Bối mở to mắt, cái miệng nhỏ khẽ mở ra, ánh mắt hoảng sợ nhìn tàn thuốc vẫn còn chưa cháy hết rơi lên tấm thảm màu hồng nhạt.

“Này, học trưởng.” Điền Bảo Bối vội vàng kêu lên.

“Đã nói với cô bao nhiêu lần, không được gọi tôi là học trưởng.” Diệp Tỉnh An không nhịn được xoay người lại: “Còn nữa, này cái gì mà này, cô có biết lễ phép hay không? Điền tiểu thư.”

Điền Bảo Bối mím môi: “Tôi không phải gọi là Điền tiểu thư, chuyện này tôi cũng đã nói rất nhiều lần rồi.”

Diệp Tỉnh An lộ ra vẻ mặt ghét bỏ nói: “Cô đổi tên mình thành như vậy chẳng phải để chiếm tiện nghi của người khác hay sao? Nói đi, chuyện gì?”

Trên mặt Diệp Tỉnh An biểu hiện không thể kiên nhẫn, thế nhưng khuôn mặt lộ ra vẻ anh tuấn, thân thể cường tráng kia làm cho trái tim của Điền Bảo Bối loạn nhịp.

Nét mặt đó của anh làm cho Điền Bảo Bối cảm thấy tổn thương, nhưng vẫn ổn định cảm xúc của mình, hít hít mũi chỉ vào trên thảm: “Tàn thuốc của anh rơi xuống làm hỏng tấm thảm của tôi, Học, Trưởng!” Cô trợn to mắt, phùng má, ưỡn ngực nhìn Diệp Tỉnh An.

Diệp Tỉnh An chau mày: “Miệng phồng lên như thế làm gì? Thật giống như con ếch.”

Điền Bảo Bối nhanh chóng khép miệng, mắt càng trừng lớn hơn: “Tại sao anh có thể nói một nữ sinh giống như con ếch?”

Diệp Tỉnh An nhếch môi: “Cô mà cũng là nữ sinh sao? À, tôi đề nghị cô đổi tên lại lần nữa, gọi là Điền con ếch nghe cũng được lắm.”

Điền Bảo Bối bị chọc tức, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tức giận nói: “Học trưởng cũng nên đổi tên đi, Diệp nắp cống được không, dù sao khuôn mặt của anh so với chiều dài của nắp cống không khác biệt bao nhiêu.”

“Cô dám nói lại một lần nữa không?”

“Tôi nói mặt của anh thật giống như Nắp cống.”

“Điền Bảo Bối, cô muốn chết phải không?”

“Ai bảo anh nói tôi giống như con ếch, nhưng vấn đề không phải là cái này.”

“Vậy vấn đề là gì?”

“Anh làm cháy hư cái thảm của tôi.”

“Cô ở nhà tôi, tất cả đồ đạc nơi này đều là của tôi, tôi đốt đồ đạc của mình thì liên quan gì tới cô?”

“Chúng ta đã kết hôn, một nửa tài sản của anh là của tôi.”

“Xem đi, cô đúng là vì tiền nên mới kết hôn với tôi.”

“Tôi cũng có nhiều tiền, hơn nữa, người theo đuổi tôi còn nhiều tiền hơn anh.”

“Cô đang nói là tỉ phú cũng theo đuổi cô à? Thật đáng tiếc, tình yêu đích thực của cô đã chết.”

“Không cần phải vặn vẹo ý tứ của tôi!”

“Muốn tôi không vặn vẹo, xin cô hãy học thêm một chút quốc văn*.”

(*: văn học quốc gia.)

“Văn học của nước ta thì có vấn đề gì? Với lại đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là cái thảm của tôi phải làm sao bây giờ?”

“Cô không phải cũng có rất nhiều tiền hay sao? Tự mình đổi đi.” Diệp Tỉnh An miệng hút xì gà, sau đó vươn tay, dùng ngón tay chạm lên điếu xì gà khiêu khích, tàn thuốc lại một lần nữa rơi lên mặt thảm mềm mại, sau đó anh nhướng mày nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Điền Bảo Bối: “Dù gì cũng phải đổi, hủy luôn một lần cũng tốt.”

“Học trưởng!”

“Tôi không có một học muội ngu ngốc như vậy.”

Gò má của Điền Bảo Bối tức giận phồng lên, giống như một cô bé ếch xanh đáng yêu, cô trợn to mắt nhìn về phía Diệp Tỉnh An, rồi bỗng nhiên vươn tay giật lấy điếu xì gà trong tay anh, trực tiếp ném vào cái ly rượu anh đang cầm.

Xèo một tiếng, xì gà bị dập tắt, dần dần nổi lên trong ly Wishky, cô vỗ vỗ tay, ưỡn ngực hất cằm nhìn anh, xem anh ta lấy ra như thế nào!

Tay Diệp Tỉnh An cầm ly rượu khẽ run, bởi vì dùng lực quá mức làm đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

“Ôi trời, thật xin lỗi học trưởng nha, tôi đây ngu ngốc, cứ tưởng anh bưng ly Wishky để hứng tàn thuốc lá.”

“Vậy à?” Diệp Tỉnh An nghiến răng, cười vặn vẹo, sau đó hất tay, ly Wishky cùng điếu xì gà cứ như vậy đổ lên tấm thảm của cô.

Diệp Tỉnh An còn dùng sức vẩy vẩy cái ly, giống như một giọt cũng không thể lãng phí, sau đó anh nhếch môi nhìn về phía Điền Bảo Bối: “Tôi còn tưởng tấm thảm của cô chính là giẻ lau nhà.”

“Anh làm như vậy chỉ chứng tỏ bản thân mình thật ấu trĩ.”

“Cô tự biết là cô đang nói ai mà? Cô không biết chữ “chết” viết như thế nào phải không?”

“Tôi hiểu rất rõ, tôi đang nói chuyện với một người ngu như heo.” Điền Bảo Bối tức giận nhịn không được, tiện tay nhặt một con gấu bông ở trên sàn ném về phía Diệp Tỉnh An.

“Bộp” một tiếng nện vào người, Diệp Tỉnh An lạnh mặt, cô gái này căn bản không biết rõ sức lực của bản thân mình là bao nhiêu? Hơn nữa cô ấy vừa nói cái gì, ngu như heo? Diệp Tỉnh An yên ổn biến thành Người Khổng Lồ xanh, anh giận đến mức toàn thân tái mét, duỗi ngón tay run run chỉ về phía cô.

“Cô đứng yên ở đó cho tôi, cấm nhúc nhích.”

Anh lùi về phía sau vài bước, đảo mắt khắp nơi tìm “vũ khí”, ngoài miệng lại nói: “Cấm nhúc nhích, chờ tôi qua đó chỉnh chết cô.”

Điền Bảo Bối làm mặt quỷ: “Biết anh muốn chỉnh chết tôi còn đứng yên cho anh chỉnh, anh nghĩ tôi cũng ngu xuẩn giống anh sao?”

Chiến tranh gia đình bùng nổ như vậy đó, hai người bọn họ cũng không quan tâm ranh giới gì nữa, đánh đến trời đất quay cuồng, Diệp Tỉnh An đuổi theo Điền Bảo Bối lên mấy tầng lầu, chạy tới chạy lui, vớ được cái gì có thể ném liền ném về phía Điền Bảo Bối.

Sau mấy lần rượt đuổi, tình thế bị đảo ngược, Điền Bảo Bối lại đuổi theo Diệp Tỉnh An, cô không dùng “vũ khí” gì, đuổi theo mấy bước dài liền nhảy lên lưng Diệp Tỉnh An, ôm lấy anh mà đánh.

Điền Bảo Bối thoạt nhìn thì thật đáng yêu, nhưng từ nhỏ sức lực đã lớn kinh người, lại bởi vì nhà cô vốn là võ đường, trải qua nhiều lần huấn luyện, cho nên việc quật ngã Diệp Tỉnh An, một người đàn ông cao hơn một mét chín mươi dễ như trở bàn tay.

Đó cũng là một trong những lý do Diệp Tỉnh An không thích Điền Bảo Bối, cho nên mỗi lần anh cùng cô so chiêu đều phải tìm trước một thứ gì đó để phòng thân.

Rất nhanh, hai người chiến tranh lại từ anh chạy tôi đuổi dần dần trở thành một mình anh bị đánh, cho đến khi phòng khách truyền đến tiếng điện thoại, bọn họ mới tạm thời đình chiến.

Diệp Tỉnh An thở hồng hộc chạy ra nghe, trên lưng còn cõng theo Điền Bảo Bối có lực sát thương mười phần, bảo vệ chỉ nói bọn họ nhìn xuống dưới lầu, Diệp Tỉnh An trong nháy mắt liền hiểu lý do tại sao, cõng Điền Bảo Bối đi đến bên cạnh bức tường kính, chỉ thấy một đám người vây quanh khuôn viên trước nhà xem náo nhiệt.

Lúc này đang là mười một giờ trưa, bầu trời sáng sủa, bức tường bằng kính hoàn toàn trong suốt, cho nên những người đi ngang qua đây sẽ tận mắt nhìn thấy cảnh chiến tranh gia đình, tụm năm tụm ba kéo nhau vào cùng xem náo nhiệt, hóng hớt một chút chỉ thiếu điều không cầm hạt dưa vừa cắn vừa xem thôi.

Diệp Tỉnh An chầm chậm hít thở, đi đến một bên nhấn nút, sau đó bức tường thủy tinh trở nên tối hẳn.

Mọi thứ bên trong đều bị che khuất, thân thể anh chợt vung lên, đem Điền Bảo Bối quăng xuống đất, sau đó tức giận nói: “Đây là lần thứ mấy làm trò cười cho người khác rồi?”

Điền Bảo Bối bĩu môi: “Ai bảo anh chả bao giờ nhớ phải ấn nút.”

Diệp Tỉnh An phát điên quát: “Bởi vì lần nào cũng bị cô chọc tức muốn điên rồi nên cái gì tôi cũng không nhớ.”

Điền Bảo Bối tạm dừng động tác: “Được rồi, không cần ầm ỹ, hôm nay ngừng chiến.”

Cô bò dậy đứng lên trên thảm, nhón chân đi đến trước mặt Diệp Tỉnh An, hơi chột dạ chỉ lên gương mặt tuấn tú của anh: “Cái kia. . . . . . .Tôi giúp anh xử lý vết thương trên mặt một chút.”

Diệp Tỉnh An sờ sờ mặt, lúc này mới cảm thấy đau nhức, chạy đến soi gương, chỉ thấy mặt mũi của mình bầm dập, anh ném mạnh gương xuống, lại nghe một tiếng Rắc..c.. vang lên, bả vai của mình cũng bị cô làm trật khớp.

Diệp Tỉnh An dùng sức chỉnh lại mái tóc của mình, nhìn về phía Điền Bảo Bối quát: “Cô tránh xa tôi ra một chút, không phải đã nói là không được đánh thật rồi sao, sao cô lại làm trái với quy tắc?”

Điền Bảo Bối chu mỏ, vẻ mặt vô tội: “Người ta không cẩn thận thôi mà.”

Diệp Tỉnh An gần như muốn mắng chửi người: “Cô mà không cẩn thận một lần nữa, chắc tôi sẽ nằm trong nhà tang lễ mất.”

Điền Bảo Bối cười cười: “Anh không cần hẹp hòi như vậy.” Thật ra thì cô cảm thấy một người đàn ông cao lớn như Diệp Tỉnh An lại bị chính mình đánh đúng là một chuyện rất thú vị, nhất là bộ dạng lúc anh bị thương thật đáng yêu nha.

Diệp Tỉnh An dùng sức chỉ về phía cô, tức giận đến mức khóe miệng run lên, nhưng cuối cùng lại không nói gì, bực bội xoay người đi ra ngoài xử lý vết thương.

Điền Bảo Bối le lưỡi, thở dài một hơi, bờ vai nhỏ cũng hạ xuống, sau đó tức giận gõ lên đầu mình một cái, lại như vậy rồi, rõ ràng lúc đầu là muốn tìm cách để giữ Diệp Tỉnh An ở lại, tự nhiên lại ầm ỹ, hơn nữa tại sao lại làm anh ấy bị thương? A a a, thật đáng ghét! Điền Bảo Bối vùi mặt vào trong gấu bông, gào thét một tiếng.

Mấy phút sau, Diệp Tỉnh An mặt mũi bầm dập xông vào: “Điền Bảo Bối, tôi muốn ly hôn với cô!”

Vết thương của Diệp Tỉnh An chưa lành thì lại bị Cửu thúc gọi đến.

Vì muốn chắc chắn hai vợ chồng chung sống hòa thuận, mỗi tháng Cửu thúc đều ghé qua cùng hai vợ chồng ăn một bữa cơm.

Nhưng hôm nay, Diệp Tỉnh An quyết định sẽ nói ra chuyện mình muốn ly hôn, mặc dù Diệp Tỉnh An biết lần này có thể sẽ một đi không trở lại, nhưng nếu tiếp tục cuộc sống như thế này với Điền Bảo Bối, anh sẽ chết sớm, trái phải gì cũng chết, không bằng chết trong tay Cửu thúc, thế là mang theo ý chí “Gió hiu hiu thổi, sông Dịch lạnh ghê”*, Diệp Tỉnh An lên đường đi về Tây thiên.

( Nguyên Văn : 风萧萧兮易水寒 : Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn. Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn.

Gió thổi sông Dịch lạnh lùng ghê, tráng sĩ một đi không trở về – Đây là hai câu hát của Kinh Kha trên sông Dịch trước khi đi ám sát bạo chúa Tần Vương - Tần Thủy Hoàng.)

Một giờ sau, dũng sĩ Diệp Tỉnh An liền trở nên uất ức vô cùng.

Cửu thúc liếc mắt nhìn Diệp Tỉnh An: “Nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, rốt cuộc con muốn nói cái gì?”

Diệp Tỉnh An cười khan mấy cái, lấy tay gảy gảy cái bàn: “Con muốn nói, con và Điền..Điền Bảo Bối. . .”

Cửu thúc nghe xong liền chau mày: “Kết hôn cũng đã nửa năm rồi, sao lại gọi cả tên họ ra như người xa lạ vậy?”

Diệp Tỉnh An nuốt nuốt nước miếng: “A. .con và. .và Bảo Bối. . . . . .”

Cửu thúc vỗ vỗ cái bàn: “Đừng có dài dòng, nói rõ trọng điểm, nhanh!”

Diệp Tỉnh An vèo một cái đứng lên, nhích một chân đến: “Dạ, Cửu thúc, con quyết định ly hôn với Bảo Bối.”

Cửu thúc và Điền Bảo Bối sửng sốt.

Điền Bảo Bối không dám tin nhìn Diệp Tỉnh An, anh lại dám nói với Cửu thúc những lời này?

Cô biết rõ Diệp Tỉnh An e ngại Cửu thúc, cho nên Điền Bảo Bối lại càng đau lòng, mặc dù cô biết Diệp Tỉnh An không thích mình, nhưng không nghĩ rằng anh lại chán ghét tới mức đối đầu với Cửu thúc cũng không biết sợ nữa, suy nghĩ một hồi, đôi mắt Điền Bảo Bối đỏ hoe, nhưng cô không làm nũng với Cửu thúc như ngày trước, cũng không lên tiếng phản đối Diệp Tỉnh An, cô chỉ ngoan ngoãn cúi thấp đầu không lên tiếng.

Diệp Tỉnh An nói xong lại căng thẳng nuốt nuốt nước miếng.

Nhưng Cửu thúc không có phản ứng, Điền Bảo Bối cũng không có phản ứng, ánh mắt Diệp Tỉnh An nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Điền Bảo Bối.

Haizz, lúc này không phải cô nên giả bộ đáng thương sao, sao lại phản ứng kỳ lạ như vậy? Ánh mắt đảo một cái, nhìn thấy gương mặt của Cửu thúc, Diệp Tỉnh An bất chợt rùng mình, lại nhìn thấy ánh mắt giết người của Cửu thúc xẹt qua.

“Cửu thúc, con. . . . . .”

“Cửu thúc, đây là ý kiến của con.” Điền Bảo Bối đột nhiên nói.

“Bảo Bối?” Cửu thúc nhìn sang.

“Là con yêu cầu ly hôn, thật xin lỗi, Cửu thúc. . . . . . .Con. .con không muốn tiếp tục sống chung với học trưởng nữa.”

Diệp Tỉnh An ngược lại bị Điền Bảo Bối nói như vậy sợ tới mức sững sờ, nhìn chằm chằm về phía Điền Bảo Bối.

“Con nói thật?” Cửu thúc híp mắt hỏi.

“Vâng, là thật.” Điền Bảo Bối kiên định gật đầu.

“Bảo Bối, con. . . . . . .” Cửu thúc lắc lắc đầu, mấy giây sau lại nhìn sang: “Đừng tưởng rằng ta không dám mắng con, là phụ nữ phải biết bổn phận của mình, cái gì gọi là không sống chung được nữa? Đó là do bản thân con không muốn, mặc dù tiểu Tỉnh tính tình kém cỏi, nhưng dù sao nó cũng là chồng con, làm vợ sao có thể nói ra hai từ ly hôn? Không thể tưởng tượng nổi, con..con..con. . . . .” Nói rồi đột nhiên chụp lấy ly nước bên cạnh.

Diệp Tỉnh An nhanh tay lẹ mắt, vọt qua: “Cửu thúc, bớt giận, bớt giận. . . . .”

“Con giữ tay ta làm gì? Ta muốn uống nước.”

“A. . .vâng.” Diệp Tỉnh An nháy mắt mấy cái, hậm hực ngồi trở lại.

“Cửu thúc, con sai rồi.” Điền Bảo Bối chưa bị Cửu thúc mắng bao giờ, hốc mắt đỏ lên.

“Biết sai thì đừng nhắc đến chuyện ly hôn nữa.”

“Nhưng mà. . . . “

“Còn dám nhưng mà?” Cửu thúc vỗ mạnh xuống bàn.

“Không, không có nhưng mà.” Diệp Tỉnh An đè lại bả vai Điền Bảo Bối.

Điền Bảo Bối mắt đỏ hoe nhìn Diệp Tỉnh An một cái rồi lại quay đầu đi không nói gì nữa.

Bữa cơm này không khí có chút nặng nề, chỉ là Diệp Tỉnh An uống hai ly rượu với Cửu thúc, Cửu thúc nguôi giận một chút, ông liếc mắt nhìn sang Điền Bảo Bối lại có chút không yên lòng, cảm thấy vừa rồi mình mắng hơi nặng lời, quên mất dù sao cô vẫn chỉ là một cô gái nhỏ.

Thế là Cửu thúc để ly rượu xuống, nhẹ nhàng nói với Điền Bảo Bối: “Bảo Bối à, con cũng đừng trách Cửu thúc vừa rồi mắng con, con cũng không phải không biết nhà họ Diệp chúng ta, con cháu chỉ có mỗi tiểu Tỉnh và con bé tiểu Cảnh, hơn nữa tiểu Tỉnh lại là con trai, cho nên chúng ta đặt rất nhiều hy vọng vào nó, khó tránh khỏi trách nhiệm nặng nề.

Điền Bảo Bối ngoan ngoãn gật đầu.

Cửu thúc nói tiếp: “Đàn ông nhà họ Diệp chúng ta ít ỏi, phần lớn đều là những người già như chúng ta, chờ chúng ta chết rồi, nhà họ Diệp sẽ không còn ai. . . . . “ Ông dừng lại một chút, cảm thấy Điền Bảo Bối hiểu được những điều mình nói, lại tiếp tục: “Dĩ nhiên, ta không ép hai đứa phải sinh con, cũng không có trọng nam khinh nữ, ta chỉ hy vọng tiểu Tỉnh sớm kết hôn, sống yên ổn, chuyện sinh con thì thuận theo tự nhiên, giữa vợ chồng gây gổ cãi nhau là chuyện bình thường, nhưng ly hôn. . . . . .tuyệt đối không thể được!”

Ông đột nhiên nói to dọa Diệp Tỉnh An và Điền Bảo Bối sợ hết hồn.

Cửu thúc sa sầm mặt: “Con cháu nhà họ Diệp phải đảm bảo có gen tốt, hai đứa ly hôn, lỡ may tiểu Tỉnh lại đem một người phụ nữ không ra gì về nhà chẳng phải sẽ rất phiền toái hay sao?” Ông dừng lại, nghiêm túc dò xét hai người bọn họ: “Chẳng phải chòm sao hai đứa rất hợp nhau sao? Chòm sao Sư Tử và chòm sao Aries (Bạch Dương), chỉ số ghép đôi là 100%.”

Điền Bảo Bối bị những lời này của Cửu thúc làm cho không biết phải nói gì.

Diệp Tỉnh An cũng im lặng sờ trán, anh quên nói cho Điền Bảo Bối, Cửu thúc đối với những chuyện này vô cùng mê tín.

Tóm lại lần gặp mặt này coi như một buổi kịch vui đã diễn xong, ban đầu Diệp Tỉnh An có ý định liều chết phản đối, nhưng không ngờ Điền Bảo Bối đột nhiên chen vào, khiến anh không biết phải làm sao, nhưng cho dù không thể ly hôn, nhìn Điền Bảo Bối bị mắng khiến anh cảm thấy thật vui vẻ.

Sau đó hai người tạm biệt Cửu thúc ra về, anh rút từ trong ngực lấy ra một điếu thuốc ngậm vào miệng, liếc sang nhìn Điền Bảo Bối, bắt đầu châm chọc: “Cô hôm nay bị làm sao vậy, không phải là cố tình giúp tôi đó chứ?”

Điền Bảo Bối chán nản cúi đầu: “Anh đừng có mà tưởng bở.”

Diệp Tỉnh An mở bật lửa cạch một tiếng: “Thì ra là cô uống lộn thuốc.”

Điền Bảo Bối tức giận, dậm chân nhìn Diệp Tỉnh An quát: “Tôi định giả bộ biết điều một chút, muốn cho Cửu thúc nghĩ là do anh ép tôi nói, ai ngờ Cửu thúc căn bản lại không hiểu được, thật sự là được lợi cho anh.” Nói xong, cô hung hăng trừng mắt liếc anh một cái.

Cô sẽ không nói ra là bởi vì mình khổ sở nên mới nói như vậy, anh thật vô tình, nên cô sẽ không nói cho anh biết rằng cô thích anh.

Diệp Tỉnh An nghe xong giận tái mặt, cười lạnh: “Làm hỏng việc rồi, phụ nữ ngu xuẩn.”

Anh cũng thật ngu ngốc nên mới cho là cô vì bảo vệ mình, lúc ấy anh vẫn sợ Cửu thúc sẽ đánh cô, nếu biết cô nghĩ như vậy, lẽ ra anh nên để mặc cho Cửu thúc tiếp tục mắng cô mới đúng.

Diệp Tỉnh An bực bội cầm điếu thuốc hít một hơi, anh xoay người lại, hít thêm vài cái rồi rút ra, sau đó đem điếu thuốc vẫn còn chưa cháy hết ném sang một bên.

Mới vừa đi được vài bước, Diệp Tỉnh An đột nhiên nghe thấy Điền Bảo Bối ở phía sau quát to: “Diệp Tỉnh An, tôi cũng muốn ly hôn với anh!”

Diệp Tỉnh An sửng sốt, dừng bước, một lát sau, anh nhếch môi: “Tôi thật cám ơn cô.”

Điền Bảo Bối nắm chặt tay, tức giận quay đầu bước đi, trong khoảnh khắc, nước mắt cô rơi xuống.

Diệp Tỉnh An không gọi cô lại, vài phút sau cô thấy một chiếc xe hơi chạy lướt qua mình, đó là xe của Diệp Tỉnh An.

Điền Bảo Bối cố gắng gạt đi nước mắt, hung hăng trừng mắt nhìn về hướng anh rời đi, sờ sờ đến túi mới phát hiện mình không mang theo tiền, cô bực bội dậm chân, sau đó lại ngồi sụp xuống tại chỗ, gục đầu vào cánh tay khóc.

Anh làm sao có thể tuyệt tình như vậy? Nhưng cho dù anh có vô tình như vậy, sao cô vẫn không muốn rời khỏi anh?

Điền Bảo Bối không hiểu tình cảm của chính mình, mặc dù cô có khuôn mặt đáng yêu như trẻ con, nhưng cô chưa từng trải qua chuyện yêu đương bao giờ, không phải là không ai thích cô, mà căn bản là không có ai dám theo đuổi cô, vì bề ngoài tuy cô đáng yêu nhưng thân thủ lại giống như một người đàn ông, cộng thêm việc cô đối với Diệp Tỉnh An một lòng một dạ không hề thay đổi, cho nên chỉ cần có người dám theo đuổi cô đều nhận lấy thương tích đầy mình, nói cách khác, trừ Diệp Tỉnh An, tất cả mọi người ai cũng biết Điền Bảo Bối cô thích anh.

Chỉ là cách cô thích một người thật đặc biệt, cô thích người nào thì sẽ đối đầu với người đó, với tính cách này của cô, có thể được kết hôn với anh là chuyện cô đã mơ ước nhiều cỡ nào, cho nên làm sao Điền Bảo Bối có thể thật sự muốn ly hôn với Diệp Tỉnh An đây?

Chỉ là cái cách để cô giữ lại chồng mình cũng thật vô cùng đặc biệt.

Sau khi Điền Bảo Bối về nhà, thái độ của cô trở nên khác thường, cô không gây gổ với Diệp Tỉnh An, còn giúp anh pha một ly cafe, thật vô cùng kỳ lạ.

Diệp Tỉnh An kinh ngạc, nhìn cô nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy? Lại uống lộn thuốc à?”

Điền Bảo Bối bình tĩnh nói: “Uống cafe đi rồi chúng ta nói chuyện.”

Diệp Tỉnh An chau mày: “Hai chúng ta thì có chuyện gì để nói?”

Điền Bảo Bối ngồi xuống đối diện anh: “Nói chuyện ly hôn.”

Diệp Tỉnh An chớp chớp mắt: “Nói như thế nào?”

Điền Bảo Bối cười cười hỏi: “Cảm thấy rất hứng thú sao?”

Diệp Tỉnh An nhanh chóng né tránh ánh mắt của cô, cười lạnh nói: “Đương nhiên, cô muốn ly hôn nhiều như thế nào thì tôi cũng muốn không ít hơn cô đâu.”

Điền Bảo Bối mím môi, điều chỉnh lại cảm xúc của mình, tươi cười nói: “Đúng vậy, tôi cũng muốn ly hôn gần chết rồi, bất kỳ người phụ nữ nào kết hôn với anh cũng sẽ muốn ly hôn thôi.”

Diệp Tỉnh An trừng mắt nhìn cô một cái: “Điền. . . . .”

Điền Bảo Bối nhanh miệng nói: “Tôi không phải ở đây để gây gổ với anh, nói trọng điểm.” Cô đi về phía trước, nghiêng nghiêng thân mình, thần thần bí bí nói: “Chúng ta bây giờ không có cách nào ly hôn được, chủ yếu là còn vướng bận Cửu thúc, đúng không?”

Diệp Tỉnh An hừ nhẹ một tiếng: “Đến quỷ cũng biết.”

Điền Bảo Bối điều chỉnh lại hô hấp, tiếp tục cười nói: “Nhưng vì sao Cửu thúc lại không cho chúng ta ly hôn chứ?”

Diệp Tỉnh An khó hiểu liếc mắt nhìn cô: “Vì sao?”

Điền Bảo Bối hạ lông mi xuống, do dự một chút: “Anh cũng nghe Cửu thúc nói rồi đó, ông ấy nghĩ . . . .”

Diệp Tỉnh An híp mắt nhớ lại, sau đó nhìn về phía Điền Bảo Bối: “Đứa bé.”

Điền Bảo Bối nặng nề gật đầu, hai má ửng hồng: “Nếu như chúng ta cho Cửu thúc cái ông muốn, ông sẽ để chúng ta ly hôn đúng không?” Ánh mắt cô lóe lên, liếc nhìn Diệp Tỉnh An một cái, sau đó lại nhanh chóng né tránh ánh mắt của anh.

Diệp Tỉnh An khó hiểu nói: “Làm sao để chúng ta có đứa bé . . . .” Nói được một nửa anh liền dừng lại, giống như đã hiểu ra cái gì, sau đó nhìn về phía Điền Bảo Bối, trong mắt mang theo một chút kinh ngạc: “Ý của cô không phải là. . . . hai chúng ta sẽ cùng sinh đứa bé?”

Điền Bảo Bối ngồi xuống, động tác hơi mất tự nhiên: “Anh có thể hiểu như vậy cũng được.”

Diệp Tỉnh An đột nhiên đứng bật dậy: “Cô đang nói giỡn à?”

Điền Bảo Bối lúng túng, đỏ mặt, cũng quát lên: “Anh nghĩ là tôi muốn như vậy à? Nếu không phải bởi vì muốn mau chóng ly hôn với anh, tôi cũng không để bản thân mình phải chịu thiệt thòi như vậy, anh còn tức giận cái gì, người chịu khổ là tôi cơ mà?”

Thấy Diệp Tỉnh An im lặng, cô quay mặt đi chỗ khác, một mặt tỏ ra tức giận, nghiêng nghiêng mặt liếc về phía anh: “Vậy anh có cách nào khác không?”

Diệp Tỉnh An vặn vẹo ngón tay, im lặng nửa ngày, tuy rằng mới đầu nghe thì thật vô lý, nhưng mà suy nghĩ lại cẩn thận thì đây cũng là một biện pháp

Cửu thúc là sợ nhà họ Diệp không còn ai nên mới bắt anh và Diệp Cảnh Tâm sớm kết hôn, nếu hai người bọn họ có con, vậy việc ly hôn cũng có thể bàn bạc.

Chỉ có điều, cùng với Điền Bảo Bối sinh em bé . . . . .Mấy đêm tân hôn ở trên giường kinh tâm động phách*, bỗng nhiên nhớ lại, anh cùng với người phụ nữ này chung chăn chung gối, thật sự là sống không bằng chết, nhưng mà nếu không ly hôn, như vậy anh sẽ phải sống cùng với Điền Bảo Bối, bị bóng ma bạo lực ám ảnh cả đời.

(*: chấn động lòng người.)

Diệp Tỉnh An suy nghĩ một chút, nắm chặt tay nói: “Được, cứ làm như vậy đi.”

Cơ thể của Điền Bảo Bối đang căng thẳng cuối cùng cũng lặng lẽ buông lỏng, cô thở phào nhẹ nhõm, hy vọng quyết định của mình là đúng.